Hắc Ám Văn Minh

Quyển 5 - Chương 32: Chọc giận!




Cứng đối cứng?

Tất cả mọi người ngốc trệ, đối mặt với một quyền cuồng mãnh như thế, vậy mà Diệp Thần không có tránh né, ngược lại dùng quyền đối quyền, hắn là đầu óc hủ đậu hả? Rất nhiều đại tướng thân kinh bách chước, nhịn không được lắc đầu.

Bành!

Nắm đấm hai người va chạm với nhau!

Một tiếng buồn bực vang lên, khóe miệng Vân Thiếu Kinh hiện lên đường cong, nhe răng cười, thế nhưng sau một khắc bỗng nhiên cứng lại, chỉ cảm thấy một đạo khí tức cự kỳ kinh khủng, từ trên nắm tay đối phương vọt tới, xông vào bên trong tay mình, như một đầu độc xà bò qua bên này, những nơi nó đi qua, mang theo cảm giác đau nhức kịch liệt.

Phốc phốc!

Cánh tay gẫy!

Xương cốt trắng hếu đâm rách da thịt, mang theo bọt máu.

Toàn trường một mảnh lặng ngắt như tờ!

Vốn là tất cả mọi người biểu tình ngưng trọng, chờ đợi Diệp Thần bị đánh trúng rồi phun ra máu tươi, giờ đây thì há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cánh tay Vân Thiếu Kinh bẻ gẫy.

Cứng đối cứng, Vân Thiếu Kinh có thể chất 60 cấp, bị đánh gảy tay?

Đi từ từ!

Tại toàn trường yên tĩnh, thân thể Diệp Thần lùi lại sáu bước, mới đứng vững thân thể lại, tuy Khí Lực một quyền này đem Vân Thiếu Kinh đả thương, nhưng 60 cấp cùng 43 cấp là chênh lệch 170 người chi lực, hắn cũng gặp lực phản chấn không ít, cánh tay đau nhức, bất quá đối với thằng kia bị gẫy mà nói, thương thế nhẹ hơn rất nhiều.

"Sao có khả năng?"

"Cánh tay Vân Thiếu Kinh bị gãy rồi hả?"

Tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, trong mắt có tia khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, đều nhận ra ánh mắt khó tin.

Tổng Tư Lệnh - Mộ Dung Đức ngồi bên trên ghế lớn, đồng tử co rụt lại, bàn tay khẽ run nhẹ, lấy định lực của hắn, cũng không khỏi chấn động, không có thể tin được kết quả sẽ như vậy, nhìn qua cánh tay Vân Thiến Kinh bị bẻ gẫy, chợt quay đầu hướng Diệp Thần nhìn lại, thần sắc ngưng trọng.

Đau đớn kịch liệt làm cho trên trán Vân Thiếu Kinh chảy ra mồ hôi lạnh, nhìn cánh tay không thể khống chế nữa, đầu ông ông, như là nổ tung!

Phế rồi!

Hắn bị một nhân vật nhỏ bé như con kiến phế ngay cánh tay! Hơn nữa kinh mạch huyết nhục bên trong đều bị cắt đứt, không có khả năng phục hồi như cũ!

Tổn thất một cánh tay, thực lực của hắn giảm bớt đi nhiều, vốn là lực lượng có thể để Mộ Dung Đức coi trọng, thế nhưng tổn thất một tay, lực lượng giảm xuống trên phạm vi lớn, mất đi một cánh tay, liên quan đến cân đối thân thể, tốc độ hành động, tuy vẫn là 60 cấp thể chất, nhưng lại chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu tầm 55 cấp!

Thoáng cái đã tổn thất 5 cấp sức chiến đấu!

"Khốn nạn!!!" Trong nội tâm hừng hực lửa giận, làm cho đôi mắt Vân Thiếu Kinh phiếm hồng, tóc dựng thẳng lên, dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Thần: "Vân Thiếu Kinh tao không đem mày băm thây vạn đoạn, đem đầu lâu mày cắt lấy làm bầu rượu, tao thề không làm người!!!"

Một cánh tay, cứ như vậy mất đi, tạo thành tổn thương vĩnh hằng, loại đã kích này đã làm cho hắn điên cuồng!

"Tao chẳng những giết mày, mà tao còn muốn đem tất cả thân nhân của mày, bằng hữu của mày, cùng tất cả người có quan hệ tốt với mày, đều bắt lại ! Nam Sát! Nữ Gian! Đem mày giết chết trăm ngàn lần, cũng không đủ tiết mối hận trong lòng tao!!"

Ánh mắt Vân Thiếu Kinh oán độc, thô bạo, như một đầu hung thú nổi giận, dưới ánh mắt kinh ngạc bốn phía, thanh danh tu dưỡng gì đấy hắn không cần nữa, xuất ra vẽ ngông cuồn giận gữ trong nội tâm, đối với Diệp Thận hận ý ngập trời!

Lời nói của Vân Thiếu Kinh xúc động đến cấm kỵ trong nội tâm Diệp Thần, trong đôi mắt hắn nổi lên sát cơ nồng đậm, một bước phóng ra, khí thế cuồng mãnh mang đến toàn trường: "Hôm nay, mày phải chết!" Thân ảnh khẽ động, hướng hắn vọt tới!

"Chết!!"

Vân Thiếu Kinh nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt nắm đấm, lộ ra xương ngón tay trắng bóc, phẫn nộ trong lòng làm toàn thân huyết dịch hắn nghịch chuyển, gầm thét xông tới Diệp Thần oanh một quyền, quyền thế kinh người, ngay cả không khí cũng bị xé rách, quyền phong đủ để đem một người bình thường đập chết!

Diệp Thần vươn tay đánh tới, liên tục phân bố Khí Lực trên bàn tay, tạo thành năm đạo khí lưu bén nhọn, trong sát na nắm đấm đánh trúng, năm đạo khí lưu bén nhọn bay nhanh vào bên trong nắm đấm Vân Thiếu Kinh, đây chính là "Ám Kình" theo lời nói của võ thuật tông sư!

Bành!

Đại bộ phận Khí Lực ở lòng bàn tay đều chui vào bên trong nắm đấm Vân Thiếu Kinh, chỉ chừa lại một phần Khí Lực nhỏ bảo hộ bàn tay, dưới một quyền này, lập tức bị đánh tan, bàn tay cũng một mảnh tê dại, lòng bàn tay nổi lên đau đớn, như là bị chuột rút, dưới lực lượng hung mãnh của thân thể, thối lui về sau vài bước.

"A... —— "

Đúng lúc này, trong miệng Vân Thiếu Kinh phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắn hoảng sợ nhìn bàn tay của mình, chỉ thấy năm đầu ngón tay sưng lên, đã không còn tri giác, hơn nữa tại chỗ cổ tay, có máu tươi chảy ra, cực kì khủng bố!

"Không có tri giác!" Đôi mắt Vân Thiếu Kinh huyết hồng, hầu như sắp điên cuồng, quát ầm lên: "Cánh tay của ta!!"

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai cánh tay Vân Thiếu Kinh bị phế, trong nội tâm nổi lên sóng to gió lớn, mới chỉ hai lần giao thủ, hai cánh tay liền bị phế đi, sức chiến đấu của đối phương đến tột cùng mạnh bao nhiêu? Chẳng lẽ là 70 cấp? Thậm chí là 80 cấp?

"Mày hẹn hạ!!" Vân Thiếu Kinh đỏ mắt, dữ tợn nhìn Diệp Thần, giận dữ hét: "Sử dụng ám khí, mày quá hèn hạ!!"

Diệp Thần lạnh lùng nói: "Tài nghệ không bằng người, chết đi!" Thân ảnh khẽ động, liền hướng Vân Thiếu Kinh vọt tới, thân ảnh như báo, cánh tay như vượn, động tác biến hóa thất thường.

[ Vua cũng thua thằng liều - Thiên tài đã chết thì không còn là thiên tài nữa ] << giờ mới thấm mấy lời này  anh Diệp Thần lạnh lùng vồn ra. Bất quá ta thích :))

"Tao chết cũng sẽ không bỏ qua cho mày!" Vân Thiếu Kinh cắn nát bờ môi, trong mắt mang theo vẻ điên cuồng, hai cánh đã bị phế đi, vĩnh viễn phế đi!

"A... A... A... A...! ! !" Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, dữ tợn nhìn Diệp Thần, như trâu điên mà lao đến.

Đôi mắt Diệp Thần lạnh lùng, bàn tay động, liền đánh về má trái Vân Thiếu Kinh, BA~ một tiếng giòn vang, một cái tát vang dội, thân ảnh lướt nhẹ, trở mình từ bên cạnh một cước đá ra!

Bành!

Xung Lượng Vân Thiếu Kinh đều ở chính diện, giờ phút này bị một đá từ bên cạnh, trọng tâm lập tức bất ổn, té ngã xuống, nội tâm xấu hổ và giận dữ hầu như làm cho hàm răng hắn cắn vang lộng lộng!

Thân ảnh Diệp Thần khẽ động, lao đến, bắt lấy cánh tay Vân Thiếu Kinh, dùng sức xé đứt, thổi phù một tiếng, chỗ xương gãy của cánh tay bị kéo thành hai đoạn, bất quá cánh tay Vân Thiếu Kinh đã không còn tri giác, nên không cảm thấy thống khổ, ngược lại bàn chân chống đỡ thân thể, há to mồm hướng Diệp Thần cắn tới, tựa như một đầu chó sói nổi điên!

Đôi mắt Diệp Thần lạnh lẽo, bàn tay hất lên, quất vào mà phải Vân Thiếu Kinh, lực đạo cực lớn làm hàm răng của hắn muốn bay ra ngoài, thân thể hướng bên cạnh lệch đi, đầu ngã vào trên bãi cỏ.

"Chết! ! Chết a...! ! !"

Hai chân Vân Thiếu Kinh đạp điên cuồng, suy nghĩ trong đầu cái gì cũng không có, chỉ có một ý niệm, đó là đem Diệp Thần đánh chết, dù là trả cái giá lớn như thế nào, hắn đều nguyện ý hi sinh!

Bàn chân Diệp Thần đạp xuống, dẫm lên đầu lâu Vân Thiếu Kinh, lực lượng khổng lồ làm cho mặt đất nứt ra cái hố to, đầu lâu Vân Thiếu Kinh đâm sâu vào lòng đất.

"Chết đi!"

Ánh mắt Diệp Thần lạnh như băng, hai tay nắm mắt cá chân của hắn, bàn chân đạp một cái lên mặt đất, nhảy lên vài chục trượng cao trên không trung, hai chân kẹp lấy cổ Vân Thiếu Kinh, tay nắm lấy chân của hắn, hướng phía dưới rơi xuống!

Đầu hướng đất!

Bành!

Đầu lâu Vân Thiếu Kinh đụng vào lòng đất, chỉ có nửa người lộ ra bên người, có chút run rẩy, vậy mà còn chưa bị chết!

Diệp Thần cầm chặt mắt cá chân của hắn, đưa hắn nhấc lên, chỉ thấy Vân Thiếu Kinh tóc tai bù xù, trong đó có một con mắt lồi ra, bị nhiều tơ máu dính lại, nhưng không có rớt xuống, mặt mũi bị đánh cho tím sưng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng cũ.

Diệp Thần tiện tay đem hắn ném trên mặt đất, thân thể đứng thẳng.

Chậm rãi, đem chân nâng lên.

Lướt qua đỉnh đầu!

Ánh mắt toàn trường đều tập trung vào chân hắn.

Bành!

Chân như một đạo roi lướt qua đỉnh đầu, bỗng nhiên dùng xu thế vạn quân, oanh kích xuống, dẫm nát đầu lâu Vân Thiếu Kinh.

Oanh ——

Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất bốn phía bị giẫm đạp thành một cái hố to, tiếp tục rạn nứt ra.