Đài luận võ là một hình vuông, ước chừng vạn mét vuông, bốn phía dùng côn gỗ vây lại, như một cái sân, tại bên đài luận võ, đứng đó rất nhiều thân ảnh, đại đa số đều là người mặc quân trang, thần thái sáng láng, tinh khí thần no đủ.
"Mau nhìn, hắn đã đến."
"Tiểu tử này dũng khí không tệ, vẫn còn có lá gan đến."
"Không biết hắn có thể làm cho Vân Thiếu Kinh phát huy mấy thành lực lượng."
"Có lẽ vừa lên đài đã bị đánh chết rồi, ha ha..."
Nhìn Diệp Thần từ đằng xa đi tới, rất nhiều người đều phát ra tiếng cười to, người có thể đứng nơi đây quan sát tỷ võ, đều có địa vị cực cao, trong đó có hơn 100 vị doanh trưởng, còn có các tương quân trong quân doanh, cùng với các nhân viên cao tầng của những nghành khác.
Thần sắc Diệp Thần như thường, đi vào luận võ trận, đứng đấy trong toàn trường, thân ảnh cao ngất, bên tai chỉ còn lại tiếng nghị luận nhỏ, tiếng cười nhạo, trong lòng của hắn cô đơn, ngửa đầu nhìn đi, nơi chân trời xa xanh thẳm.
Thở sâu.
Chậm rãi nhắm mắt lại, thiên địa đều tối đi.
Ào ào ~~~
Huyết dịch lưu động trong mạch máu như suối, vang lên tại bên tai, che đậy đi âm thanh ngoại giới.
Huyết dịch con người, là lạnh như băng, hay là sôi trào?
Đúng lúc này...
"Các ngươi xem, Tổng tư lệnh cũng tới."
"Oa kháo, ngay cả hắn cũng bị kinh động mà đến."
Đột nhiên bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi, Diệp Thần mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy mang theo hào quang lạnh lùng vô tình, theo hướng mắt của mọi người mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên nam tử, tuổi chừng 40, đôi mắt bình tĩnh, thâm thúy như biển rộng, thân hình to lớn cao ngạo, trên vai hất lên một kiện quân bào kiểu cũ, cực kỳ thần võ!
Tại bên cạnh hắn, có một nữ hài áo trắng đi theo, quần cao bồi màu lam nhạt, đường cong dáng người nổi bật, nhìn thần sắc trên mặt nàng mang theo vẻ điềm tĩnh, lặng yên đi theo bên người phụ thân, đối với ánh nhìn chăm chú của đám doanh trưởng, tướng quân hay sống bên bờ sinh từ này, nàng không e sợ chút nào, trên mặt mang theo nụ cười, làm cho người ta như tắm gió xuân, hai mắt tỏa sáng.
Tại phía sau hai người, đi theo hai thủ vệ, tướng mạo bình thường, hơn nữa trên mặt có vết sẹo, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lùng, như là động vật không có cảm tình.
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tổng Tư Lệnh - Mộ Dung Đức, tuyệt đối không ngờ, trận luận võ này, thế mà kinh động vị đại nhân vật này đến.
Diệp Thần nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, Mộ Dung Đức này không hổ là người sáng lập căn cứ thành phố, khí thế kinh người, lúc giơ tay nhấc chân đều là có khí tràng khủng bố, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.
Lúc này, Mộ Dung Đức đi tới bên sân luận võ, nhìn Diệp Thần đứng ở giữa sân, chỉ thấy thân ảnh người thanh niên này thẳng tắp, như một cây trúc bất khuất không gãy, trong mắt có một vòng kinh ngạc, hai mắt nhìn chăm chú, chợt quay người đi qua ghế lớn đã chuẩn bị mà ngồi xuống, thần sắc bình thản, hoàn toàn không có cách nào đọc được nội tâm suy nghĩ của hắn trên nét mặt.
Mộ Dung Tuyết đứng ở phía sau ghế, nhìn bóng lưng Diệp Thần trong tràng, trong mắt có tia lo lắng, tuy thời gian ở chung không dài, thế nhưng trong nội tâm rất có hảo cảm với Diệp Thần, bất quá tại nơi như vậy, dùng lực lượng của nàng cũng không thể đi ngăn cản trận chiến này, chỉ có lặng yên cổ vũ.
"Tổng Tư Lệnh tới nơi này, chẳng lẽ là nhìn xem thực lực Vân Thiếu Kinh?"
"Có khả năng, Vân Thiếu Kinh quá cường đại."
Người xung quanh nhỏ giọng nghị luận.
Mặt trời dần dần lên cao, chiếu rọi phía dưới.
"Vân Thiếu Kinh sao còn chưa tới? Đã sắp tới 10 giờ rưỡi rồi."
"Chả lẽ hắn ngã bài, đùa chơi Tổng Tư Lệnh?"
"Mau nhìn, hắn đến rồi!"
Một người hô to, tất cả mọi người rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc BMW ở xa lao nhanh tới, dừng lại bên đài luận võ, cửa xe mở ra, một thanh niên khí vũ hiên ngang, giáp da áo trắng, từ trong xe đi ra, sau đó từ trên ghế lái phụ, xuất ra một thanh đại dao dài ba xích, bị vải trắng bao lại.
"Vậy mà lái xe tới, quá kiêu ngạo rồi, ngay cả Tổng Tư Lệnh cũng không có lái xe tới!"
"Đoán chừng là làm cho Tổng Tư Lệnh xem đấy."
Đang lúc mọi người nghị luận, Vân Thiếu Kinh mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Đức cách đó không xa, thấy hắn thần sắc bình thản, không tức giận chút nào, lông mày không khỏi nhíu lại một phát, sau đó lập tức nhìn về thân thể duyên dáng yêu kiều của Mộ Dung Tuyết, ánh mắt có vài phần dục hỏa.
Sau đó Vân Thiếu Kinh thu hồi ánh mắt, hướng luận võ trận đi vào, thần sắc tự nhiên, mỉm cười nói: "Thật có lỗi, đã tới chậm." Lấy tâm tính của hắn, vốn là không muốn nói nhiều lời với Diệp Thần, thế nhưng là dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn vẫn phải bảo trì tốt đẹp thanh danh tu dưỡng, dù sao, người phụ nữ tương lai của hắn còn ở bên cạnh Tổng Tư Lệnh - Mộ Dung Đức.
"Biết rõ là tốt rồi." Diệp Thần thần sắc đạm mạc nói.
Người vây xem bốn phía suýt nữa phun máu, cho ngươi chút mặt mũi, thế mà ngươi liền nói một câu khách khí cũng không có.
Dáng tươi cười Vân Thiếu Kinh cứng lại, nhưng rất nhanh liền hồi phục, cười nói: "Đã như vậy, thì không nên trì hoãn nữa, chúng ta bắt đầu đi!"
"Chính hợp ý ta." Diệp Thần gật gật đầu.
Ngón tay Vân Thiếu Kinh gồng lại, nở nụ cười, đôi mắt như băng, lạnh thấu xương, thối lui vài bước, dùng tay ra hiệu "Mời", nhìn qua như người khiêm tốn, nho nhã lễ độ.
"Ngươi không có vũ khí?" Lúc này, Vân Thiếu Kinh chú ý tới trong tay Diệp Thần không có mang vũ khí lạnh gì.
Quy định trong luận võ trường, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh chiến đấu, không được sử dụng vũ khí khoa học kỹ thuật!
"Đối phó ngươi, không cần phải dùng vũ khí." Diệp Thần ăn ngay nói thật, hoàn toàn chính xác, lấy độ sắc bén huyết hồng chiến đao, cho dù là quái vật 800 cấp, thì cũng mổ ra thân thể, đối phó Vân Thiếu Kinh một người chỉ có chừng 50 cấp, lấy ra thì quá khi dễ người ta, quả thực chính là dùng đao mổ trâu tới giết gà, hơn nữa, huyết hồng chiến đao quá dễ làm người ta chú ý, vừa sử dụng sẽ lộ tẩy, dễ dàng bị người ta phát giác cây chiến đao này bất phàm.
Khóe miệng Vân Thiếu Kinh có chút co quắp, cho dù là hắn tu dưỡng tốt, nhưng trong nội tâm cũng không nhịn được mà bốc lên lửa giận, hít một hơi thật sâu, mới nói: "Tốt, rất tốt!"
Bành!
Hắn đem đao trong tay vứt bỏ, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thần, nói: "Động thủ đi, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là chênh lệch!"
Diệp Thần nhẹ gật đầu.
Vân Thiếu Kinh chờ giây lát, nhưng không thấy Diệp Thần tiến công, không khỏi tức giận nói: "Ngươi đang làm gì thế?"
Diệp Thần kỳ quái nói: "Ta đang đợi ngươi tiến công, ngươi đứng im làm gì?"
Vân Thiếu Kinh suýt nữa thổ huyết, nói như vậy, chủ động tiến công đều là kẻ yếu, dùng thân phận của hắn, nếu là chủ động tấn công một cái tướng quân, thì mất đi thân phận của hắn, nếu là lúc không có người hắn sẽ tự nhiên không thèm để ý tới điều này, hơn nữa sẽ đánh đòn phủ đầu, thế nhưng, giờ phút này có vô số ánh mắt nhìn xem, hắn tự nhiên sẽ phải chú ý điều này.
"Nhanh lên a." Diệp Thần thúc giục nói. Hắn không có tiến công là có nguyên nhân, luận thể chất, hắn chỉ mới có 43 cấp, so với Vân Thiếu Kinh thấp hơn không ít, chủ động tiến công thì tuyệt đối không nắm chắc động tác đối phương, rất bị chịu thiệt. Ưu thế của hắn là Khí Lực!
Dùng bất động, Ứng vạn biến!
"Chết!! Ta nhất định phải đập chết ngươi!!" Vân Thiếu Kinh trong nội tâm gào thét, đôi mắt dữ tợn nhìn Diệp Thần, thân ảnh khẽ động, liền hướng hắn xông tới, như một hồi cuồng phong, đem cỏ non trên mặt đất bay phất phới mà bứt góc lên.
"Thật là khủng khiếp!"
"Đây là lực lượng của Vân Thiếu Kinh sao?"
"Quá nhanh!"
Tiếng kinh hô bốn phía vang lên, nhất là các nhân vật cấp Đại Tướng, đều hoảng sợ phát hiện ra, chính mình không có cách nào thấy rõ thân ảnh Vân Thiếu Kinh, toàn lực chăm chú nhìn cũng chỉ là bắt được một tia tàn ảnh, có thể thấy được chênh lệch hai bên không chỉ là tí tẹo!
Mộ Dung Đức ngồi ở trên ghế lớn, nhìn thấy Vân Thiếu Kinh bỗng nhiên bộc phát tốc độ, thần sắc không thay đổi, nhưng đồng tử co rụt lại, nổi lên tia khiếp sợ: "60 cấp! Hắn vậy mà đạt đến 60 cấp!!"
Tiến hóa giả siêu cấp, ở tháng thứ 3 thì thể chất có 45 cấp, thế nhưng Vân Thiếu Kinh lại tăng lên 60 cấp, có thể so sánh được tiến hóa giả biến dị!
Vèo!
Thân ảnh Vân Thiếu Kinh như thuấn di, đi tới trước mặt Diệp Thần, vận dụng lực lượng toàn thân lên nắm đấm, hướng mũi hắn đập tới, đúng là muốn một quyền đánh gục Diệp Thần!
"Chết đi!" Vân Thiếu Kinh gầm nhẹ nói.
Đôi mắt Diệp Thần lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, vốn là cánh tay thon dài đội nhiên phình to ba vòng, phía trên gân xanh rậm rạp, cực kỳ dữ tợn, chân bước ra một bước, đem thổ địa đạp thành đất vụn, bạo liệt, tạo thành cái hố to, khí thế toàn thân tăng vọt, Khí Lực mênh mông trong cơ thể đều tập trung trên nắm tay, cứng đối cứng mà oanh ra!