Hắc Ám Thần Đế

Chương 22: Cửu Long Không Gian, Cửu Long Đỉnh (1)




Trấn Quốc Phủ, Tẩy Khí Trì.

Lúc những người khác còn đang tập trung thu thập lấy những gì còn lại trong Tẩy Khí Trì thì Tiếu Thiên bề ngoài nhìn vào thì vẫn đang nhập định nhưng bên trong Ám Dạ Không Gian tầng 2 “Cửu Long Không Gian” thì đang trợn to mắt nhìn vào Cửu Long Đỉnh đang tỏa sáng nơi trung tâm.

Anh sáng lan tỏa tựa như mặt trời nhưng điều đặc biệt là không gây chói mắt cho Tiếu Thiên nên hắn vẫn quan sát được hình thái của Cửu Long Đỉnh.

Hình dáng của Cửu Long Đỉnh được tạo nên từ 9 con ngũ trảo kim long bao quanh, tạo thành xu thế Cửu Long Thôn Thiên. Mới nhìn thôi đã trùng kích thị giác mãnh liệt của Tiếu Thiên.

Trong lúc Tiếu Thiên đang trấn kinh vì Cửu Long Đỉnh thì từ bên trong Cửu Long Đỉnh bay ra một quả cầu ánh sáng nhỏ ước chừng cỡ trái banh da. Qua cẩu tỏa ra anh sáng mở ảo huyền bí.

Khi đến trước mặt Tiếu Thiên thì nó chợt dừng lại, trôi nổi ở phía trước. Tiếu Thiên không biết bên trong quả cầu ánh sáng là gì, nhưng trong lòng có một dao động bảo rằng hãy chạm vào nó.

Nghe theo con tim hay lý trí, Tiếu Thiên chọn nghe theo con tim, đưa tay chạm vào quả cầu.

Bất chợt quả cầu tỏa ra ánh sáng chói mắt, Tiếu Thiên phải lấy tay kia che đi tầm mắt của mình, quả cầu ánh sáng chạy theo đầu ngon tay của Tiếu Thiên mà đi vào bên trong cơ thể hắn, chạy dọc từ ngon tay lên thẳng thức hải của Tiếu Thiên.

Tiếu Thiên cảm thấy một lượng tri thức khổng lồ từ luyện đan truyền đến. Đau đớn dữ dội làm hắn không thể nào dữ nguyên ý thức còn bên trong Cửu Long Không Gian được nữa.

Tiếu Thiên bị lượng tri thức đó đánh ngất đi, bên ngoài nhìn vào thì Tiếu Thiên vẫn còn ngồi hấp thu Tẩy Khí Trì, nhưng thực chất hắn đã ngất. Sát Thần Kiếm vẫn duy trì lực hấp thu thay cho Tiếu Thiên.

Chính vì vậy những người khác nhìn vào thì chỉ thấy lực hấp thu bên Tiếu Thiên đại giảm. Vui mừng vì Tiếu Thiên hấp thu nhanh như ban đầu nữa, họ tranh thủ vùi đầu vào hấp thu, dốc ra toàn lực. Dùng sức bú sữa mẹ mà hấp lấy hấp để, vì lượng nước bên trong Tẩy Khí Trì đã không còn nhiều. Ước chừng qua một ngày nữa là hết.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, bây giờ bên trong Tẩy Khí Trì đã không còn giọt nước nào, lộ ra bên dưới là tầng nham thạch bóng loáng như gương. Các đệ tử Tiếu gia kể cả Tiếu Phong cũng không nhìn ra được ảo diệu bên trong tầng nham thạch này. Họ chỉ thấy đây là tầng nham thạch bình thường đến nỗi không thể nào bình thường hơn.

Lúc này Tiếu Thiên cũng đã tỉnh lại. Mở mắt ra nhưng di chứng từ việc hấp thu lượng lớn tri thức luyện đan đã làm cho não bộ hoạt động quá công suất nên đến bây giờ đầu hắn vẫn còn đau.

Nhắn mặt vì cơn đau còn sót lại, Tiếu Thiên cố gắng quan sát tình hình trước mắt. Thấy mọi người đã đình chỉ hấp thu, hắn cũng đứng lên cùng với mọi người.

Trong tầm mắt quan sát của hắn thì nước bên trong Tẩy Khí Trì đã không còn nữa và mọi người cũng lục đục ra khỏi Tẩy Khí Trì. Tiếu Thiên là người đi sau cùng, nhưng khi bước chân hắn vừa bước ra Tẩy Khí Trì thì bất chợt “Sát Thần Kiếm” bên trong thức hải của hắn rung nhẹ.

Điều đó làm cho Tiếu Thiên biến sắc, vì hắn biết được tồn tại của Sát Thần Kiếm là rất cao. Mà từ lúc hắn có được Sát Thần Kiếm đến này thì không có điều gì có thể làm cho Sát Thần Kiếm rung dù chỉ một chút.

Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi Tẩy Khí Trí thì Sát Thần Kiếm lại rung nhẹ, điều này cho thấy bên trong Tẩy Khí Trì có vật gì đó ngang hàng hoặc cao hơn Sát Thần Kiếm. Làm cho Sát Thần Kiếm phát ra dấu hiệu cảnh báo cho Tiếu Thiên.

Mặc dù vậy nhưng với thực lực của Tiếu Thiên hiện tại cho dù biết bên trong Tẩy Khí Trì có chứa bảo bối đi chăng nữa cũng không thể dựa vào hắn mà đạt được.

Nói ra thì chậm chứ quá trình diễn ra chưa đầy một giây, nên Tiếu Thiên vẫn bất động thanh sắc mà theo đội ngũ ra khỏi nơi này.

Nhưng hắn sẽ lưu ý tại đây, khi mà thực lực của hắn đủ sẽ quay lại và điều tra xem bên trong Tẩy Khí Trì có vật gì mà có thể làm cho Sát Thần Kiếm rung lên.

Bên ngoài Tẩy Khí Trì, gia chủ Tiếu Trấn Thiên và ngũ đại trưởng lão vẫn còn đó. Thường thì vào bên trong Tẩy Khí Trì dao động từ 3 – 7 ngày tùy theo tư chất của từng đệ tử bên trong mà quá trình hấp thu có thể diễn ra nhanh hoặc chậm.

Lúc này gia chủ Tiếu Trấn Thiên và ngũ đại trưởng lão đang tĩnh tọa bên ngoài Tẩy Khí Trì, dưới cảm nhận của Tiếu Trấn Thiên và Đại Trưởng Lão Tiếu Trường Xuân, nghe được tiếng bước chân từ bên trong Tẩy Khí Trì truyền ra thì biết được 10 đệ tử bên trong đã hấp thu xong và đi ra.

Đại Trưởng lão đơn gian bấm tay tính toán thì nói: “3 ngày, đám trẻ vào bên trong mới 3 ngày mà đã đi ra, điều này chứng tỏ bọn chúng hấp thu nước bên trong Tẩy Khí Trì chỉ có 3 ngày. Tư chất của đám nhỏ đợt này không cao bằng đợt trước thì tại sao có thể hấp thu nhanh như vậy. Xem ra bên trong 10 đứa nhỏ này có đứa đạt tư chất khá cao. Có thể nào…..”

Đại trưởng lão nói xong quay qua nhìn gia chủ, những người khác nghe xong cũng nhìn qua.

Lúc này Tiếu Trấn Thiên cũng không lên tiếng mà nhìn về phía hang động.

Lục đục có người đi ra, dẫn đầu là Tiếu Phong bước ra đầu tiên sau đó 10 người toàn bộ ra đủ.

Ánh mắt của 6 người đại trưởng lão đều tập trung vào Tiếu Thiên, để khẳng định lấy suy đoán của bọn họ.

Dưới mí mắt của 6 người họ nhìn thấy tu vi của Tiếu Thiên, Võ Sĩ tầng 4. Ở đây chỉ có Tiếu Phong là ngang bằng với Tiếu Thiên cũng là Võ Sĩ Tầng 4. Nhưng trước đó Tiếu Phong đã là Võ Sĩ tầng 1 đỉnh phong mà Tiếu Thiên chỉ là Võ đồ đỉnh phong mà thôi.

Nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt của từng trưởng lão, vì họ đã khẳng định được “Phong Thần thể chất” của Tiếu Thiên đã tạo ra hiệu quả.

Tiếu Thiên nhìn thấy các vị trưởng lão nhìn mình đều nở nụ cười đầy ý vị, thì chợt nhíu đầu lông mày thầm nghĩ. “Không lẽ các vị trưởng lão đã có tuổi này điều là công thụ cả sao? Mặc dù ca soái thiệt, nhưng không phải là loại ấy”.

Nếu các trưởng lão biết được suy nghĩ của Tiếu Thiên nhất định sẽ đập cho hắn một trận. Thấy các vị trưởng lão nhìn về Tiếu Thiên thì những người khác cũng nhìn về hắn.

Tiếu Phong cũng nhìn về Tiếu Thiên thầm nghĩ: “Tiếu Thiên này sau khi tu võ xem ra cũng không tầm thường vô vị”.

Những người khác cũng có suy nghĩ khác nhau, nhưng đa phần là hiếu kỳ. 2 tỷ muội song sinh của Tam trưởng lão cũng hiếu kỳ mà nghiễng đầu nhìn về Tiếu Thiên mà nói.

-Tiểu Thiên có gì mà mọi người nhìn dữ vậy ta? – Tiếu Ái lấy ngón trỏ kéo lấy môi dưới mà nói.

-Đúng vậy, Tiểu Thiên có gì mà mọi người nhìn dữ vậy ta? – Tiếu Mị cũng lấy ngón trỏ kéo lấy môi dưới nói.

Tiếu Thiên thấy vậy kêu thầm không ổn, xem ra sau này phải tìm lấy biện pháp ẩn dấu đi tu vi của mình. Hắn chợt thấy tu vi của bản thân tăng nhanh đến mức người khác phải đố kỵ. Ở trong Tiếu gia thì không sao nhưng mà cũng không tốt.

“-Xem ra bị nhiều người chú ý quá cũng không tốt” – Tiếu Thiên mặt không đổi sắc thầm nghĩ, mặc dù bị nhiều người chú ý nhưng hắn vẫn khí định thần nhàn đối mặt với mọi người.

Các vị trưởng lão thấy Tiếu Thiên bị nhiều người chú ý như vậy mà mặt không đổi sắc thì âm thầm gật đầu, vì Võ Sĩ bị nhiều Võ Vương chú ý tạo uy áp mà vẫn không dao động, chứng tỏ tâm cảnh của Tiếu Thiên vượt xa đồng lứa. Trong khi kế bên những đứa trẻ khác đang cố gồng lấy mà đứng đó nhưng mồ hôi đã túa ra.

Trong lúc mọi người đang nhìn thì chợt nghe tiếng ho khan từ gia chủ. Lúc này các vị trưởng lão mới thu hồi chú ý từ Tiếu Thiên, các đệ tử khác mới thở dài một hơi. Vì bị Võ Vương nhìn vào thật không dễ chịu gì. Nhưng như vậy cũng là điều tốt với họ, chống chịu được khí thế của Võ Vương sau này mới không bị mất mặt khi đối mặt với Võ Vương khác.

Lúc này chỉ nghe gia chủ nói: “Được rồi, các ngươi đã được hưởng thụ lấy bảo vật tốt nhất của gia tộc, ta và các vị trưởng lão hi vọng các ngươi không làm mất mặt gia tộc khi tham gia vào cuộc tỷ võ giao lưu hội của Tam gia Thiên Nam Thành chúng ta. Các ngươi tranh thủ đi về nghỉ ngơi đi, 2 tháng sau ta mong đợi biểu hiện của các ngươi trên tỷ võ giao lưu hội.”

“-Vâng, thưa gia chủ” 10 người cùng đáp.

Sau khi những người khác đi về thì Tiếu Trấn Thiên và các vị trưởng lão đi đến vách đá, rút lấy 6 chìa khóa trên vách đá ra. Vách đã chuyển động ầm ầm đóng lại, trận pháp cũng được mở ra và Tẩy Khí Trì bên trong dần phục hồi, đợi lấy lần mở cửa tiếp theo.