Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 97: Nhất Tử Nhất Sinh




“Để Lê Việt xuống dưới đi.” Sở Vân Thăng lại nhảy lên nóc xe, thấy Lê Viết đang không ngừng được vu bà chữa trị, nhưng sắc mặt hắn đang tái nhợt, ở trên nóc xe cũng không có tác dụng gì nhiều, tốt hơn là để hắn xuống dưới, làm công tác bảo vệ trong xe thì hơn.

Ôtô tiếp tục dừng lại, chiến đấu cũng đã đến mức kịch liệt, Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng bay quá nhanh, vì thế chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bao vây không gian trên nóc xe.

Ngoài Hoàng Nhân Khoan và Lê Việt đang ở bên trong hai xe, thì những người khác đều ở ngoài chiến đấu, cũng mặc kệ dự định trong lòng mọi người ra sao, lúc này họ phải đoàn kết, đẩy lùi đám quái vật này, nếu không thì sẽ không ai sống sót được.

Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng lúc này đã thay đổi cách công kích, chúng bắt đầu dùng dịch thể ăn mòn của mình để tấn công, điều này khiến người ta phải sợ hãi trước trí tuệ của nó. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Trên nóc xe chẳng mấy chốc bị ăn mòn lỗ chỗ, cũng may là năng lực ăn mòn của dịch thể này không mạnh, kém xa so với Bọ Cánh Cứng Đỏ, nếu không bọn họ đã sớm xong đời rồi.

Sở Vân Thăng đã nhìn thấy rõ hoàn toàn quá trình đám trùng này giết chết con người, chúng nó dùng độc dịch để truyền vào cơ thể người qua cái vòi nhọn, sau đó nọc độc hoà tan thân thể, biến người đó thành một cái xác khô.

Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng sau khi ăn no sẽ không công kích nữa mà bay ra xa, còn những con khác chưa hút được thì sẽ tấn công càng thêm điên cuồng hơn nữa.

Lúc này, ngoài Sở Vân Thăng có thể dựa vào Lục Giáp Phù để phòng ngự nên chưa bị thụ thương, những người còn lại đều đã bị thương, vai của Triệu Sơn Hà đã bị đục thủng một chỗ, bụng của đầu bếp thiếu chút nữa cũng bị đâm thủng, lưng của Điền Duy Đại bị dịch thể làm cháy da, đến cả chân của vu bà cũng bị một con sâu trước khi chết làm bị thương.

Bên ngoài xe đầy xác Lục huỳnh Thứ Hấp Trùng chết, bọn chúng tuy đã chết rất nhiều rồi, nhưng mà trên không trung vẫn còn khá nhiều nữa.

Sở Vân Thăng thay băn đạn cuối cùng, đối với hắn mà nói, tuy chỉ là ngắn ngủi mấy tháng, nhưng mà hắn hiện tại đã thanh tỉnh hơn nhiều so với lúc trước.

Điền Duy Đại là người đầu tiên kiệt lực, hoả năng của hắn đã hết.

Triều Sơn Hà cũng lung lay sắp đổ, thực lực của hắn tuy là cực mạnh trong sáu người, hắn hiện tại đang cố gắng hết sức của mình.

“A...”

“Cố lên, thấy đầu ra rồi.”

Chết, sinh ra, tất cả đều được đan xen trong bóng tối.

Vu bà cũng đã ngã xuống, cô ta nằm gục trên nóc xe, Sở Vân Thăng nhanh chóng đá cô ta và Điền Duy Đại vào trong xe qua lỗ thủng trên nóc.

Đầu bếp và Triệu Sơn Hà vẫn đang cố gắng phát huy vũ khí, nhưng bụng của hắn đã rách ra, mơ hồ còn thấy những thứ trong bụng hắn đang sắp rơi ra vậy.

Chỉ có Sở Vân Thăng là không có chút tổn thương nào, nhưng mà chỉ mình hắn hiểu được, nguyên khí của mình đã không còn đủ một phần tư nữa, nếu cứ tiêu hao như thế, sợ là còn chưa giết hết được những con trùng này thì nguyên khí đã cạn kiệt rồi,

Hiện giờ, những biểu hiện của Sở Vân Thăng chính là chút hi vọng cuối cùng và mỏng manh của đám người Triệu Sơn Hà.

Cao trào công kích bằng dịch thể rút cục chấm dứt, Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng chen chúc lao xuống, đầu bếp đang suy yếu nhất liền bị đâm thủng mấy chỗ, nằm trên nóc xe không biết sống chết.

Đạn của Sở Vân Thăng đã dùng hết, vì thế hắn liền lấy ra Thiên Ích Kiếm, sau đó không chút do dự dùng đến kiếm kỹ:” Thiên Quân Ích Đích”

Sáu đạo kiếm quang lấp loáng lao ra. Thiên địa tuyệt sát

Hơn 10 con trùng đang lao tới đầu tiên trong nháy mắt đã bị giết sạch.

Nhưng kiếm thức vẫn chưa hết mà lao về phía sau, khiến trận hình của đám Hấp trùng bị đại loạn.

Triệu Sơn Hà trợn mắt nhìn Sở Thăng Vân tay cầm trường kiếm, hắn vốn cầm súng, lại cho đám người mình thịt trùng, mang theo một con hổ kỳ quái, cũng hình như không dùng năng lượng gì... Những cảnh tượng này liên tục hiện ra trong mắt Triệu Sơn Hà, càng lúc càng khiến hắn khó tưởng tượng.

“Mang đầu bếp xuống dưới đi” Sở Vân Thăng thu lại Thiên Ích Kiếm, giọng nói lạnh lùng phát ra, trước trận chiến hắn còn chưa khôi phục đủ nguyên khí, mà kiếm kỹ lại tiêu hao rất nhiều nguyên khí nữa, vì thế sau khi dùng kiếm kỹ vừa rồi, hắn cũng không còn lại nhiều nguyên khí lắm, trực tiếp đã lại tiêu hao hơn một nửa nữa.

“Không, tôi còn có thể đánh được” Triệu Sơn Hà quật cường nói, hắn thấy đám Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng bị kiếm kỹ của Sở Vân Thăng doạ sợ, hiện tại đã bay lên cao, chuẩn bị phun ra độc dịch.

Triệu Sơn Hà xé rách áo, sau đó buộc cánh tay bị thương lại, cơn đau khiến hắn nhíu mày lại.

Sở Vân Thăng rất bội phục niềm tin của Triệu Sơn Hà, người này có thể vì đám người lão Thôi không có quen biết gì mà cung cấp lương thực, hơn nữa chiến đấu đến chết cũng không chịu lui chút nào. Sở Vân Thăng cảm thấy mình không làm được điều này, trừ khi là người nhà của bác mình đang ở trên xe.

Hắn tận lực chém giết đến tận lúc này, coi như cũng không khiến đám người thuê hắn phải thất vọng, nếu không phải mỗi lần hắn lướt mắt thấy được cô bé lần trước xin cháo đang lộ ánh mắt bất an, khiến tâm lý Sở Vân Thăng hắn phải nhảy lên, hắn có lẽ đã có ý trốn, lấy tốc độ của hắn,có lẽ cũng đủ để mang theo cả hổ con chạy thoát thân.

Triệu Sơn Hà không sợ chết, thế thì Sở Vân Thăng cũng không nói nhiều, hắn lấy cung tên ra, ngưng tụ lấy Hàn Băng Tiễn, sau đó bắt đầu bắn chết những con trùng ở trên không

.

“A..”

“Mau lên, ra rồi, đầu ra rồi”

Dưới xe liên tục truyền đến những tiếng kêu cố gắng.

Nguyên khí của Sở Vân Thăng tiêu hao rất nhanh, mà số Hấp trùng cũng giảm đi nhanh chóng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Triệu Sơn Hà bị đám trùng hất nào xuống dưới xe, Sở Vân Thăng cũng không kịp cứu hắn, vì lúc này trên người Sở Vân Thăng cũng đang bị 3 con Hấp trùng đâm trúng.

Nguyên khí cuối cùng cũng tiêu hao hết sạch, Sở Vân Thăng lại phải rút ra Thiên Ích Kiếm lần thứ hai, lại lợi dụng sự sắc bén của trường kiếm, chém nát những con trùng đang đâm trên người hắn.

Chỉ còn lại 10 con.

Sở Vân Thăng cố gắng cổ vũ chính mình, hắn không thèm giữ nguyên khí nữa, Lục Giáp Phù cũng không còn trụ lại lâu nữa, hắn phải tốc chiến tốc thắng.

Hổ con bị hắn ném xuống dưới lỗ hổng, nó cũng sức cùng lực kiệt rồi, có đứng trên nóc xe cũng chỉ thêm nguy hiểm mà thôi. Nhưng làm Sở Vân Thăng cảm thấy rất cảm động đó là nó cứ liên tục đòi bò lên trên, mãi đến lúc Sở Vân Thăng cáu giận thì nó mới thôi không đòi bò lên giúp nữa.

Tám con, bảy con, sáu con...

Sở Vân Thăng cứ liên tục đếm ngược, giết chết từng con Hấp Trùng cuối cùng.

Mỗi khi hắn bị Hấp trùng tấn công đẩy ngã trên nóc xe, những người bên dưới đều ngừng thở, bảy chiến sĩ thức tình, hiện giờ chỉ còn hắn đang chiến đấu, hy vọng của mọi người đều đặt vào hắn, hiện giờ nếu Sở Vân Thăng ngã xuống, bọn họ cũng sẽ chết hết.

Lục Giáp Phù cuối cùng cũng đã vỡ, Sở Vân Thăng cũng cùng lúc đâm chết một con Hấp Trùng, còn một con cuối cũng thì đang bay bên trái hắn.

Sở Vân Thăng lúc này liều hết sức lực cuối cùng, cố gắng quát lớn một tiếng, cả thân thể dồn sức chém đứt cái vòi bén nhọn của con bọ cuối cùng này, bì lại thì cái vòi này đâm trúng, máu tươi cứ thế chảy dài theo tay hắn rỉ xuống nóc xe.

Lúc này bên dưới xe đã như một vùng biển màu xanh lục, xác Lục Huỳnh Thứ Hấp trùng tràn ngập mặt đất, nhìn rất chói mắt.

Sở Vân Thăng ngồi bệt xuống nóc xe, toàn thân suy kiệt vô cùng.

Hắn nhìn xung quanh, đầu bếp không biết sống chết, Triệu Sơn Hà đang bò ra từ bên trong biển xác trùng bên dưới, máu người không ngừng chảy xuống, Điền Duy Đại thì nhỏ giọng rên rỉ,Lê Việt, lão thôi cùng cô bé kia thì đang cùng đám người sống kinh ngạc nhìn Sở Vân THăng. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

“Oa..Oa..oa..” Thanh âm tiếng khóc của trẻ con bỗng vang lên giữa trời đêm.

“Là một tiểu tử” Bác sĩ lớn tiếng nói.

Sở Vân Thăng hé miệng cười, hắn run run lấy từ trong áo ra một điếu thuốc, nhưng mà tay cứ run khiến hắn không thể nào đốt thuốc lên được.