Vạn Cô Vinh dẫn Sở Vân Thăng và Diêu Tường đến một tòa nhà ba tầng, nơi này trước kia là một câu lạc bộ cao cấp, bảng tên trên tầng hai vẫn còn thấy hai chữ "Bắn Cung", tuy rằng có chút sứt mẻ nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra được.
Trước cửa lớn có treo vài cái xác chỉ còn một nửa, làm cho người khác trông thấy mà giật mình hoảng sợ.
Vạn Cô Vinh sợ gặp mấy kẻ hung ác kia, vội vàng cầm lấy số bánh quy còn lại mà Sở Vân Thăng đã đồng ý cho y rồi vội vàng chạy mất, trước lúc đi còn nhắc nhở Sở Vân Thăng nhất định phải cẩn thận với những người ở bên trong.
Sở Vân Thăng và Diêu Tường cẩn thận đi men theo một dây leo to như thùng nước ra phía sau tòa nhà, sương mù dày đặc không nhìn rõ được vật gì, huống hồ toàn bộ cửa sổ của câu lạc bộ này đều được làm bằng kính sẫm màu.
Từ đây leo đi xuống là một bức tường, qua được đó là đến cửa sau của câu lạc bộ, phía sau có một loạt nhà để xe, chỉ là lớp mái tôn đã bị toác ra, lộ ra ống thép tua tủa.
Sở Vân Thăng bắt buộc phải lấy được cung tên, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không do dự ở chỗ này, hắn còn phải nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi thành phố, không thể lãng phí thời gian ở đây được.
Sở Vân Thăng để Diêu Tường ở bên ngoài tiếp ứng cho hắn, nếu như gặp phải nguy hiểm mà hắn lại không kịp chạy ra thì Diêu Tường có thể chạy trước, chỉ cần đi xuyên qua bức tường sương mù, rồi lại chạy qua chạy lại vài lần thì bọn quái vật chắc chắn không thể đuổi kịp được.
Khởi động chiến giáp, rút kiếm Thiên Ích cầm trên tay, Sở Vân Thăng nhẹ nhàng nhảy từ trên dây leo xuống, nhảy qua bức tường phía sau, đang chuẩn bị đột nhập vào từ cửa sau thì bỗng nghe thấy trên tầng thượng có tiếng hỗn loạn.
Sở Vân Thăng lập tức áp sát vào phía sau một chiếc xe khách ngó ra, chỉ thấy trên sát rìa sân thượng xuất hiện một bóng phụ nữ, tóc tai bay toán loạn trong không trung, quần áo trên người bị xé rách nhiều chỗ, lộ cả đồ lót màu trắng bên trong.
Chợt có một giọng đàn ông kéo dài mang vẻ giễu cợt vang lên: "Chạy đi, sao mày không chạy nữa? Con đĩ, đừng có mà không biết xấu hổ, tốt nhất là hầu hạ mấy anh mày đây cho tốt, bọn tao nuôi mày cũng như nuôi một con chó thôi! Nếu chọc giận bố mày, ông đây trước hiếp sau giết, giết xong thì ăn luôn!"
Tiếp theo là vài tiếng cười dâm phóng túng, Sở Vân Thăng ở phía sau nên không thấy được vẻ mặt người phụ nữ này, chẳng qua là cảm thấy người cô ta đang run rẩy kịch liệt, sau đó lắc lư leo lên mép lan can trên sân thượng, kiên quyết nói: "Không phải phụ nữ nào cũng thấp hèn như vậy đâu! Tao thà chết còn hơn!"
Nói rồi, cô ta nhẹ nhàng ngả người nhảy ra sau, thân thể tựa như một con diều đứt dây rơi thẳng xuống những ống thép sắc nhọn bên dưới, cả người bị đâm xuyên qua, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả ống thép cùng với mặt đất lạnh giá.
Đầu cô gái vẹo qua hướng về phía Sở Vân Thăng, khuôn mặt thanh tú của nàng chỉ cách hắn chưa đầy một mét! Đôi mắt lộ vẻ dù chết cũng không cam tâm chịu nhục, như đang trừng mắt nhìn Sở Vân Thăng, đến cuối cùng cũng không thể nhắm lại.
Trong lòng Sở Vân Thăng run lên, không ngờ trên thế gian này lại có một người phụ nữ cương liệt như vậy!
Gã đàn ông trên sân thượng tức giận chửi một câu: "Mẹ kiếp! ... Nhanh nhanh xuống lôi con đĩ này về...."
Tiếp đó liền có người từ trên đó đu theo ống nước trượt xuống, động tác gọn gàng nhanh chóng, Sở Vân Thăng đoán tám chín phần kẻ đó là người thức tỉnh.
Hắn vốn không quá tin tưởng lời nói của Vạn Cô Vinh, cảm thấy cái chuyện ăn thịt người quá ảo, con người còn chưa mất hết nhân tính, làm sao có thể ăn thịt người?
Có điều bây giờ hắn đã có chút tin tưởng, nắm chặc lấy thanh kiếm trong tay, xác chết của cô gái này chỉ cách mình chưa đến một mét, chỉ cần có người qua đây nhặt xác thì nhất định sẽ phát hiện ra mình.
Trong lòng Sở Vân Thăng cũng không nghĩ ngợi gì nữa, đối với những kẻ hung ác thế này, mọi giao tiếp đều là dư thừa, tốt nhất cứ trực tiếp giết vào, lấy cung rồi rời đi!
Hắn còn nhớ rõ ràng sự việc gã đầu bóng lưỡng và Tứ muội lần trước, những kẻ đó chỉ cần một lời không hợp liền ra tay tấn công muốn đưa hắn vào chỗ chết! Trong thời đại Bóng Tối, lòng người vô cùng yếu ớt, ngươi chỉ cần hơi chần chừ thì đã có thể bị đối phương xem là mối nguy hiểm mà giết chết, hoàn toàn không cần một lý do đặc biệt nào. Sở Vân Thăng tuyệt không muốn lại rơi vào thế bị động như vậy nữa!
Hắn nín thở, có hai người leo xuống, trên sân thượng vẫn còn một người không hề động đậy.
Kiếm Thiên Ích đưa ra sau người, hắn như hóa thành một con báo săn lặng lẽ chờ đợi con mồi, hai kẻ kia vừa mắng chửi vừa đi đến chỗ cô gái bên này, dường như hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí nguy hiểm ở xung quanh.
Gã đi phía trước hơi dịch người qua, lại vừa vặn thấy được Sở Vân Thăng đang cầm kiếm ngồi ngay đó, lập tức phóng khí lạnh ra.
Chẳng qua tốc độ của Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, thân thể hắn như hóa thành một viên đạn bắn lên từ mặt đất, đường kiếm đỏ ngầu quét qua, đầu người liền rơi xuống đất, còn kèm thêm cả nửa đoạn ống thép..
Trong mắt gã đàn ông này đến chết vẫn tràn ngập khiếp sợ.
Lúc này mũi kiếm của Sở Vân Thăng đã hết đà, thân thể vẫn còn dừng lại trên không trung liền thuận thế đá chân phải ra, đá thẳng vào lồng ngực tên thứ hai.
Bịch một tiếng.
Mặc dù đối phương đã vận năng lực hệ hỏa của mình để bảo vệ, thế nhưng vẫn bị một cú đá cực nhanh của Sở Vân Thăng đá bay, đập ra một vết lõm lên tường!
Sở Vân Thăng một chân tiếp đất, sau đó lập tức phát lực, thân thể lại bắn tới tấn công, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội hồi phục tinh thần, chân trái nâng lên đè chặt cổ đối phương lên tường, khiến cho con ngươi của đối phương cũng muốn lồi cả ra!
Hắn còn sợ lỡ như năng lực của đối phương quá mạnh, dẫm thế này còn không thể giết chết nổi, liền đưa kiếm Thiên Ích lên, đâm một nhát xiên luôn cả người y vào tường!
Chỉ trong nháy mắt, Sở Vân Thăng đã giết hai người, gã còn lại trên sân thượng sớm đã hoảng hồn, vừa hét to vừa xoay người chạy vào trong.
Sở Vân Thăng chuyển chân trái từ đè vào tường thành đạp xuống dưới, rút kiếm Thiên Ích ra, tung người lên không, chân phải đạp lên đường ống nước bên cạnh, cả người từng bước bay lên trên.
Ngay khi sắp đến mái nhà hắn liền vươn tay nắm lấy lan can, hô nhẹ một tiếng, cả người lộn lên trên sân thượng, cái gã đang hét to kia chính là kẻ nói chuyện khi nãy, lúc này đang kinh hoảng bỏ chạy, nghe một tiếng hô của hắn mà hết cả hồn, lảo đảo ngã xuống đất.
Bây giờ Sở Vân Thăng đã không ra tay thì thôi, còn vừa ra tay thì sẽ giải quyết chiến đấu với tốc độ cao nhất, vì vậy lập tức nâng kiếm phóng qua, tên kia vội vã rống lên: "Đừng giết tôi, anh trai tôi là lão đại ở đây...."
Những lời còn lại của y đã không thể nào nói ra nữa, kiếm Thiên Ích trong tay Sở Vân Thăng xẹt qua cổ hắn, máu tươi phun tung tóe ra ngoài!
Đây là một người thường không thức tỉnh, có điều giờ Sở Vân Thăng cũng chẳng mấy quan tâm, Điêu Định Quốc, lão đại đầu bóng lưỡng, lão đại ư a, ai mà không phải là người thường?
Chỉ cần có sự uy hiếp đến sự an toàn của mình, chỉ cần cho hắn lý do để rút kiếm, nên giết sẽ giết.
Lúc này, trên hành lang có sáu người nhảy ra, mỗi người trên mặt đều mang vẻ giận dữ như là có ai chọc giận bọn chúng vậy.
Nhìn thấy kẻ bị Sở Vân Thăng giết, một gã đàn ông đứng tuổi để ria mép, vẻ mặt rúm ró đau đớn kêu lên: "Nhị đệ!"
Lời nói chưa dứt đã lao lên dánh tới, Sở Vân Thăng cũng không chần chờ, giơ kiếm lên chém luôn, sử dụng luôn chiêu sở trường Chém Kiếm.
Gã đàn ông vung hai tay chém ra một con rồng lửa thật dài, va chạm với kiếm Thiên Ích của Sở Vân Thăng.
Nguyên khí trên kiếm Thiên Ích bùng lên, thậm chí những sóng gợn màu xanh nhạt cũng sáng lên như ẩn như hiện, mạnh mẽ ép ngược nguyên khí hệ hỏa của đối phương trở về.
Sở Vân Thăng lùi ra sau hai bước, thanh kiếm trong tay vẽ lên một đường cong rồi dừng lại ở sau lưng. Còn gã đàn ông kia thì liên tiếp lùi lại, cũng may bên hắn người đông thế mạnh nên còn có thể ổn định thân hình.
Gã biến sắc, cắn răng nói với mấy tên bên cạnh bên cạnh: "Các anh em, thằng này thủ đoạn độc ác, không giết hắn, tất sẽ bị hắn giết chết, cùng xông lên thôi." Nói xong hắn lại dẫn đầu xông lên.
Mấy tên còn lại nghe thấy vậy cũng đều xông lên vây đánh Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng chính là đợi lúc này, nếu mình xông lên tấn công trước, vị trí sẽ dễ bị khóa chặt khiến bản thân rơi vào tình thế bị vây đánh, không bằng đứng tại chỗ chờ đợi cơ hội, mấy tên này một khi xông lên, dưới tác động của quán tính sẽ không thể thay đổi phương hướng linh hoạt, đến lúc đó bản thân với tốc độ vượt xa bọn hắn, có thể trong nháy mắt thay đổi vị trí, tránh né đòn tấn công của bọn chúng, dựa vào ưu thế này nếu thuận lợi còn có thể trước tiên giết được một tên.
Những ý nghĩ này chỉ vừa lướt qua đầu, Sở Vân Thăng liền nhảy sang bên cạnh, nhoài người lướt qua bên trái sáu người bọn chúng, kiếm Thiên Ích tràn đầy nguyên khí vung lên, một lần nữa mang theo một cái đầu người.
Lại giết được một tên, bây giờ là một đánh năm, lòng tin của Sở Vân Thăng lại lớn thêm một phần, huống hồ phía sau còn có Diêu Tường mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra đánh cho bọn hắn trở tay không kịp.
Mấy tên này cũng thông minh, một đòn đánh hụt, biết tốc độ không thể so với Sở Vân Thăng, lập tức chuyển sang đội hình phòng ngự, chiến sĩ hệ băng ở bên ngoài, hệ hỏa ở bên trong, thận trọng từng bước một đi về phía Sở Vân Thăng, có vẻ như không chết không thôi!
Sở Vân Thăng lập tức xách kiếm chạy quanh, thế nhưng sân thượng dù sao cũng không quá rộng, rất nhanh hắn đã bị dồn vào góc chết.
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, lần này nhất định phải cứng đối cứng một kiếm, hơn nữa một kiếm này phải mặc kệ sự tấn công của bọn chúng, hoàn toàn chỉ dựa vào sức phòng ngự của chiến giáp và Lục Giáp phù, dù phải liều mạng gánh chịu tất cả công kích cũng phải đâm ra một kiếm này, với mục tiêu hàng đầu là phải giết thêm được một tên nữa.
Đây là ưu thế thứ hai của hắn ngoài tốc độ, đó là sức phòng ngự cực cao, lợi dụng ưu thế này, cho dù có bị thương nhưng lại giết được thêm một tên, đối phương chỉ còn bốn người, càng thêm có lợi cho mình.
Trong lòng đã suy nghĩ đâu vào đấy, vừa chầm chậm lui về sau, vừa âm thầm dồn lực, tích tụ sức mạnh, đợi đến khi chân sau chạm vào lan can thì Sở Vân Thăng bỗng quát to một tiếng, tung người bay lên, vung kiếm đâm ra, nhằm thẳng vào một tên chiến sĩ hệ hỏa.
Một đòn, hai đòn...
Chiến giáp lập tức phải chịu hơn mười đòn tấn công, Sở Vân Thăng rốt cuộc cũng mạnh mẽ xông vào được chính giữa bọn chúng, vận nguyên khí, đâm xuyên mũi kiếm qua yết hầu tên chiến sĩ hệ hỏa đang thất kinh!
Lúc này bốn tên còn lại lại lần nữa hợp lực đánh tới, Sở Vân Thăng sau khi thành công, cũng không trụ được nữa, bị bọn chúng đánh bay ra ngoài.
Khi bay ngược đến ngang lan can thì trong lòng hắn cũng kinh hãi, đây đang là trên sân thượng tầng ba, hắn cũng không có hứng thú muốn nếm thử cái cảm giác bị ống thép xiên qua cơ thể, lập tức lấy chân quặp vào lan can, dùng sức xoay người lại, mạnh mẽ đem lan can sắt to ngang miệng chén uốn cong, thuận thế xoay người nhảy về.
Thấy bốn tên kia đã gần ngay trước mắt, Sở Vân Thăng chợt lóe lên một ý, vừa mới nhảy lên liền vung kiếm chém lên vai một gã trong đó, mượn lực nhảy ra đằng sau bọn chúng, vững vàng tiếp đất.
Chiến giáp bị rạn nứt một chút nhưng không đáng ngại, vẫn có thể thiếp tục chiến đấu.
Bị Sở Vân Thăng chém một kiếm vào vai, tên chiến sĩ hệ băng kêu ối một tiếng, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống dưới lầu.
Hiện tại là một đấu với bốn, mà trong bốn tên còn có một tên bị thương nặng.
Tục ngữ nói, thừa dịp hắn bệnh lấy mạng hắn luôn, Sở Vân Thăng từ khi giết tên đầu tiên đã rõ ràng, thời đại này một khi đã chiến thì chính là cục diện người sống kẻ chết, không còn đạo lý hay trật tự gì nữa, huống chi giờ đây hắn đang phải đối mặt với một đám hung hãn mất hết tính người.
Tốc độ, lần nữa dựa vào tốc độ của mình, không chút nghỉ ngơi, lập tức phóng về tên đã bị thương , tung chân đá bay hắn xuống lầu, miệng hét lớn: "Diêu Tường, tên đó phần cậu đó!"
Lúc này mình giết nhiều người như vậy mà vẫn không thấy thêm tên nào xông ra, chứng tỏ bọn này chỉ có chừng này chiến sĩ thức tỉnh, trên lầu bây giờ chỉ còn ba người, bản thân thừa sức đối phó, mặt khác Sở Vân Thăng lo lắng tên bị đá xuống dưới kia không chết cho nên dứt khoát gọi Diêu Tường ra giúp đỡ.
Một chiến sĩ hệ băng vốn đã bị trọng thương từ trước, lại bị đá từ trên tầng ba xuống, phải đối đầu với một chiến sĩ hệ hỏa đang sung sức đợi sẵn, nếu không có gì bất ngờ thì hắn chết là cái chắc, cho nên Sở Vân Thăng cũng không mấy lo lắng cho Diêu Tường, vung kiếm lên hướng về ba tên còn lại.