Người đàn ông dẫn đường có họ Vạn, tên là Vạn Cô Vinh, y nói với Sở Vân Thăng, ở thời đại Mặt Trời, y là một nhân viên quản lý trật tự đô thị, cho nên không có ai là quen thuộc khu vực này hơn y.
Khi Xích Giáp Trùng đến, Vạn Cô Vinh còn chưa kịp chạy thì đã bị sương mù nhốt lại tại đây. Y nhắc nhở Sở Vân Thăng không nên chạy lung tung, trong sương mù rất dễ bị mất phương hướng.
Vạn Cô Vinh dẫn theo Sở Vân Thăng và Diêu Tường trốn trốn tránh tránh một hồi thì đến dưới một tòa nhà của một doanh nghiệp viễn thông, trên cột mốc có ghi là đường Vạn Thọ, đi tới một chút nữa là một tầng sương mù dày đặc như một bức tường, căn bản không thể thấy được cảnh tượng phía sau màn sương, độ dày của sương mù nơi đó cao hơn hẳn những đoạn dọc đường bọn họ đi đến đây.
Khi Sở Vân Thăng và Diêu Tường bám theo sau đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ, đã vài lần đi qua bức tường sương mù giống thế này, lần nào cũng vì nó mà bọn hắn mất đi hành tung của trung đoàn trưởng Đỗ, cho nên sau không đi qua cơ bản không thể tìm được đoàn người Đỗ Kỳ Sơn, sau đó phải dựa vào những ký hiệu mà Đinh Nhan để lại, cua ngang cua dọc một lúc lâu mới không hiểu ra sao mà tìm được bọn họ.
Vạn Cô Vinh cẩn thận cất tiếng: "Cẩn thận theo tôi, không được đi lung tung!" Rồi đâm đầu đi vào tường sương mù.
Sở Vân Thăng và Diêu Tường theo sát phía sau.
Đợi đến khi ba người đã xuyên qua được tường sương mù, trước mặt là một quảng trường, ở chính giữa có một đài phun nước, có điều đã bỏ hoang lâu rồi, phía sau quảng trường là một cửa hàng bách hóa lớn.
Mà không xa trước mặt ba người là một cái cột mốc xiêu vẹo ngã xuống con đường bên cạnh, không ngờ trên đó lại là: đường Nhân Dân!
Vừa rồi rõ ràng là đường Vạn Thọ, thế nào chỉ nháy mắt đã biến thành đường Nhân Dân? Sở Vân Thăng buồn bực trong lòng, chợt nghe thấy Diêu Tường ở phía sau bật hô một tiếng quái dị: "Anh Sở, em hiểu rồi!"
Sở Vân Thăng ngạc nhiên nói: "Hiểu cái gì?"
Diêu Tường cầm bản đồ, chạy lại gần, lấy bút khoanh một vòng ở đường Vạn Thọ, sau đó lại khoanh một vòng vào đường Nhân Dân ở tận khu vực trung tâm thành phố cách đó rất xa, sau đó nối một đường thẳng tắp, trừng mắt nhìn Sở Vân Thăng, khiếp sợ nói: "Anh nhìn này, đi qua tường sương mù, chúng ta một bước đã nhảy qua vài kilomet! Khó trách lần trước chúng ta đang ở trong công viên chỉ đi một bước qua tường sương mù thôi mà trước mặt đã biến thành chi nhánh Ngân hàng Công Thương, lúc đó em buồn bực nửa ngày, chỉ là tiếp đó nhìn thấy đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ nên đã quên mất việc này."
Sở Vân Thăng đưa tay cầm lấy bản đồ, ngón tay lần theo nét bút mà Diêu Tường vẽ ra, từ chỗ này kéo thẳng đến chỗ kia, nhất thời cũng sợ ngây người, hóa ra còn có chuyện này, thảo nào càng đi càng rối.
Lúc này, Vạn Cô Vinh thấp giọng nói: "Nói nhỏ thôi, qua mấy ngày nữa hai người sẽ rõ, bây giờ toàn bộ Côn Thành đã bị thứ sương mù này chia làm chín phần, chưa từng có ai có thể đi ra khỏi chín khu sương mù này!"
Sở Vân Thăng sửng sốt, chỉ vào tường sương mù sau lưng nói: "Chín phần? Đều là do những bức tường sương mù này chia cắt?"
Vạn Cô Vinh gật đầu, cầm lấy bút trên tay Diêu Tường, vẽ thêm một đường vuông góc với đường thẳng Diêu Tường vừa vẽ, nói: "Theo tôi biết thì tổng cộng có chín phần, còn có nhiều hơn hay không thì tôi cũng không rõ." Tiếp đó y lại chỉ vào đường thẳng mà mình vừa vẽ ra, tiếp tục nói: "Vừa rồi chúng ta đi qua từ mặt đường Vạn Thọ, thì sẽ xuất hiện ở quảng trường này, nhưng nếu chúng ta quay ngược lại thì sẽ không phải chỗ cũ nữa, mà là ở đây!"
Vừa nói y vừa khoanh một vòng lớn trên một chỗ của bản đồ, chỉ vào đó nói: "Chính là nơi này, sau đó chúng ta phải cắt ngang qua khu sương mù này, đến bức tường sương mù ở phía đối diện, lại đi xuyên qua đó, rồi lập tức đi ngược lại, vậy mới đến được mục tiêu của chúng ta."
Cuối cùng Vạn Cô Vinh chỉ đến một chỗ phía dưới bản đồ, khoanh nhiều vòng vào một vị trí!
Sở Vân Thăng nghe mà muốn choáng, kinh ngạc nhìn vào tấm bản đồ bị khoanh ra vài vòng tròn, cái này có phải đùa không vậy?
Lúc này Diêu Tường lại chen miệng vào hỏi: "Làm sao mà ông hiểu rõ vậy?"
Vạn Cô Vinh cười nhẹ nói: "Sương mù giáng xuống Côn Thành đã rất lâu rồi! Vì tìm kiếm thức ăn nên chúng tôi phải càn quét qua tất cả đường lớn ngỏ nhỏ một lần, trước đây tôi lại là một nhân viên quản lý trật tự đô thị, khá nhạy cảm với vị trí và phương hướng, cho nên cố ý ghi chép chúng lại, chỉ là những thứ này quá phức tạp, tôi lại chỉ là một nhân viên trật tự bình thường, chưa từng học hành gì, không thể nào hiểu được những quy luật trong đó!"
Sở Vân Thăng suy nghĩ một chút, nghi ngờ hỏi: "Cứ thử đi qua tất cả phương hướng của từng khu vực một lần, sau đó ghi chép lại không phải là có thể hiểu rõ ràng sao?"
Vạn Cô Vinh thở dài, giải thích: "Lúc đầu chúng tôi cũng là nghĩ như anh, kết quả là càng đi càng rối loạn, rất nhiều người đến giờ vẫn còn đang lạc trong mê cung, không biết sống chết, sau đó chúng tôi mới phát hiện ra, cứ qua khoảng chừng mười hai tiếng đồng hồ, quy luật của mê cung sẽ thay đổi một lần, ví dụ như vừa rồi chúng ta đi từ đường Vạn Thọ xuyên qua tường sương mù đến được đường Nhân Dân, nhưng nếu qua hai tiếng nữa, khi xuyên qua sẽ không còn tới đường Nhân Dân nữa mà có thể là đường Đông Phương, hoặc cũng có thể là ở đây -- đường Đông Hải! Không ai biết được cả."
Còn có thể biến hóa? Trong lòng Sở Vân Thăng lạnh toát, thế này thì cứ mỗi mười hai tiếng đồng hồ, toàn bộ thành phố sương mù chẳng phải sẽ biến thành một tấm bản đồ mới sao!
Lúc này, xa xa lại truyền tới một chuỗi tiếng con người hét thảm, ba người giật mình, Vạn Côn Vinh vội vàng nói: "Chúng ta phải đi nhanh lên, nhân dịp ngày hôm nay tôi vừa đi qua tuyến đường này nên còn biết đường đi, nhanh chóng đi đến đó. Nếu không qua hai tiếng nữa, quy luật biến đổi rồi, chúng ta đều sẽ lạc đường!"
Trong lòng Sở Vân Thăng vẫn còn lo sợ bất an, nhưng cũng không dám trễ nãi, đi theo Vạn Cô Vinh quay ngược lại, lần nữa xuyên qua tường sương mù.
Bây giờ xuất hiện trước mặt bọn họ là một con sông nhỏ, không xa mé bên phải có một cây cầu thấp, trên đó ùn tắc rất nhiều xe con, trong màn sương mù màu xanh này cũng không thấy quá rõ ràng.
Vạn Cô Vinh nhấn mạnh nhất định phải đi đến được tường sương mù phía đối diện, đi xuyên qua đó, sau đó lại đi xuyên ngược lại, mới có thể đến được chỗ mà y nói, thời gian gấp gáp, ba người cũng không dám dừng lại, vội vã men theo bờ sông chạy đến đầu cầu, nhảy lên mui xe chạy qua phía đối diện.
Lúc này trong màn sương mù xa xa phía trước bỗng hiện ra một họng súng đại bác, tiếp theo đó là một cái bóng xe tăng mơ mơ hồ hồ, Sở Vân Thăng lúc này đã không kịp né tránh, lập tức thu chiến giáp lại, kéo mũ len xuống bao trùm lấy đầu, kéo hai người Diêu Tường né sang một bên!
Là đám người Đỗ Kỳ Sơn!
Xe tăng lúc này đang chậm rãi chạy lên cầu, Sở Vân Thăng nghiêng người sang một bên, làm bộ như đang nói chuyện với Diêu Tường cũng đang trùm mũ kín mít bên cạnh, trái tim đập bình bịch, không ngờ mình còn chưa bắt đầu đánh lén bọn họ mà hai bên đã đụng phải nhau thế này.
Mặt cầu khá hẹp, bánh xích của ba chiếc xe tăng gần như là đè bẹp những chiếc xe trên cầu để đi qua, vang lên những tiếng răng rắc liên tiếp.
Binh lính ngồi trên xe tăng cũng xóc nảy theo từng bước xe tăng tiến lên.
Đi theo sau đó là chiếc xe quân sự mà đám đồng bọn của gã mặt ngựa ngồi, cả đám mơ màng muốn ngủ, không có chút tinh thần nào.
Không thấy trung đoàn trưởng Đỗ, cũng không thấy gã mặt ngựa, Sở Vân Thăng đoán bọn họ hẳn là ngồi trong xe quân sự, có điều ít nhất cũng thấy được Đinh Nhan mà Diêu Tường quan tâm nhất, y ngồi trên chiếc xe quân sự cuối cùng, trong miệng không biết đang ăn thứ gì, không ngừng nhai nhai nuốt nuốt.
Lúc này đột nhiên có một người nhảy từ trên xe quân sự xuống, xách theo súng máy đi về phía ba người bọn hắn, trong lòng Sở Vân Thăng giật giật, lập tức đánh mắt với Diêu Tường, nhỏ giọng nói: "Chuẩn bị chiến đấu! Nhớ kỹ, thắng được thì đánh, mà đánh không lại thì chạy!
Vạn Cô Vinh bên cạnh nghe được hắn tựa hồ muốn đánh nhau với quân đội, hoảng sợ muốn nhũn cả chân, cũng may là Sở Vân Thăng kịp thời đưa tay đỡ lấy hắn.
Ngay lúc này, trong xe thiết giáp bỗng chui ra một người, nói: "Đến hậu cần nhận cơm, ai còn sống thì đăng ký lĩnh lương thực!"
Gã binh sĩ sắp sửa đi đến giờ lập tức ôm lấy súng, vội vã chạy trở về, như thể sợ về chậm thì không nhận được lương thực vậy.
Ba người Sở Vân Thăng thở phào một hơi, bây giờ không bị bọn họ phát hiện tất nhiên là tốt nhất, nếu không một khi họ đã có lòng đề phòng thì việc đánh lén sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Ba người vội vàng chạy qua cầu, thẳng đến bức tường sương mù phía đối diện.
Đi xuyên qua đó, sau đó quay đầu đi xuyên ngược lại.