Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 54: Tổ đánh lén ba người




"Vì sao?" Sở Vân Thăng không hề dao động hỏi.

Đinh Nhan bò lên bờ ruộng, chỉ vào một chỗ không xa. Nơi đó có rất nhiều nam nữ già trẻ bò xuống mặt đất lạnh như băng, cẩn thận đào bới những con giun hay thậm chí là một con chuột đồng chết lạnh bên dưới lớp đất, mỗi khi tìm được một con, liền vội vàng nhét vào trong miệng hoặc giấu kỹ vào bên hông.

Hắn cất cao giọng: "Thế đạo đã thay đổi, quy tắc đã thay đổi, trật tự cũng đã thay đổi, cả thế giới tràn ngập lũ côn trùng, quái vật, giờ phải làm sao? Muốn sống sót, hoặc phải trở nên mạnh mẽ, hoặc sẽ biến thành như bọn họ!"

Đạo lý này tất cả mọi người đều hiểu, Sở Vân Thăng từ chối cho ý kiến.

Đinh Nhan quay đầy cười nói: "Những thứ mà chúng ta thấy ở xưởng bánh mì ngầm kia, cậu hẳn còn nhớ, bây giờ có lẽ không còn đơn giản chỉ là côn trùng, tương lai còn có cái gì, có trời mới biết được. Tôi và tiểu Diêu chỉ muốn giữ mạng, muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, muốn sống sót. Người thức tỉnh ngày càng nhiều, chúng ta rất may mắn đã xuất phát trước họ, tôi dám cam đoan tương lai sẽ là thiên hạ của chiến sĩ thức tỉnh, bất kể quân đội mạnh đến mức nào, đều không thể ngăn cản được sự thật này, trừ khi khoa học kỹ thuật có được bước đột phá nhảy vọt không thể tưởng tượng."

Nghe vậy Sở Vân Thăng dịu giọng lại: "Coi như anh nói đúng, thế nhưng đây vẫn không phải là lý do để anh giúp tôi."

Đinh Nhan nhảy xuống khỏi bờ ruộng, trịnh trọng nói: "Cậu chính là người kỳ lạ nhất, đặc biệt nhất trong số tất cả những người thức tỉnh mà tôi từng gặp. Trước hôm nay, cậu chưa bao giờ thể hiện qua năng lực băng hoặc lửa gì, chỉ cần một thanh kiếm, đã có thể chém giết Xích Giáp Trùng, áo giáp trên người cậu thậm chí có thể ngăn cản được đòn tấn công trí mạng của gã mặt ngựa.

Nhưng những điều này cũng không quan trọng, cái quan trọng là, ngày hôm nay, không ngờ cậu lại có thể sử dụng súng lục để phát huy uy lực của năng lượng tối giống tôi!

Còn có, người bạn Dư Tiểu Hải của cậu, vào ngày đó khi chiến đấu với quái vật xúc tu, chỉ có hắn là bị thương nhẹ nhất, mà thực lực của hắn rõ ràng cũng chẳng ra sao, cậu không thấy kỳ lạ sao? Mà lúc sau này ngay cả con côn trùng bay cũng không thể lập tức xé nát hắn tại chỗ!"

Sở Vân Thăng liền cảnh giác, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Anh một mực quan sát chúng tôi?"

Đinh Nhan bình tĩnh nói: "Chỉ cần là một người hơi để ý là có thể thấy được, việc này có gì lạ đâu. Tôi đã nói chấn động mà cậu gây ra cho chúng tôi, đối với tôi mà nói, chấn động này không chỉ là sức mạnh kinh người mà cậu đã thể hiện lúc đó, mà càng kinh ngạc hơn là mới không lâu trước cậu vừa giết chết một con quái vật xúc tu, không ngờ lại có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng như vậy, đây là điều mà trước nay tôi chưa từng thấy!"

Sở Vân Thăng không nghĩ đến Đinh Nhan chỉ cần âm thầm quan sát thôi mà lại phát hiện ra được nhiều thứ như vậy, có điều khi hắn quyết định gia nhập đội hộ vệ, cũng đã đoán được sẽ có người phát hiện ra điểm khác thường của hắn, vậy nên cũng không quá để ý.

Đinh Nhan tiếp tục nói: "Tôi và tiểu Diêu không hề muốn biết bí mật của cậu, mỗi người thức tỉnh chúng ta đều có bí mật của riêng mình, ai cũng không muốn bị người khác biết quá nhiều, chúng tôi chỉ muốn hợp tác với cậu, tôi làm nội gián, cậu chỉ cần cung cấp một ít thứ bảo vệ tính mạng như cậu đã làm cho Dư Tiểu Hải là được."

Sở Vân Thăng cũng muốn tìm một nội gián, như vậy sẽ dễ hơn cho việc truy đuổi nhiều, nhất là khi hắn gặp phải côn trùng, không sợ vì chiến đấu mà làm mất mục tiêu.

Thế nhưng hắn lại rất dè chừng gã Đinh Nhan này, nếu là Diêu Tường thì có lẽ hắn còn tin, thế nhưng với Đinh Nhan, hắn luôn cảm thấy người này không thật lòng.

Đinh Nhan cười tự giễu một tiếng: "Sở huynh đệ, tôi biết cậu không tin tưởng tôi lắm, thế nhưng cũng không có cách nào, tôi không thể để Diêu Tường làm nội gián, hắn là một tên cuồng tu luyện, con người lại quá thành thật, nếu như để hắn đi, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị người ta phát hiện, mạng cũng khó giữ. Nói đi nói lại, Sở huynh đệ, cậu cảm thấy tôi cần phải lừa cậu sao?"

Sở Vân Thăng ngẩn người, nghĩ lại cũng đúng, y quả thật không quá tất yếu phải đi lừa gạt mình, Đinh Nhan hoàn toàn có thể không đến tìm hắn, trực tiếp tìm đến quân đội, sau đó thiết kế một cạm bẫy chờ mình chui đầu vào là được rồi, căn bản không cần thiết phải vẽ vời cho thêm chuyện, càng không cần phải đưa Diêu Tường đến bên cạnh mình.

Suy nghĩ thông suốt rồi, Sở Vân lại không nói thêm gì, giúp bọn họ phong ấn vài tấm Lục Giáp phù cũng không tốn bao nhiêu nguyên khí, ngoài ra trong những nguyên phù này hắn thậm chí còn có thể giấu hơi thở tính mạng của mình vào trong phù phong, vào thời khắc mấu chốt, có thể khiến cho Lục Giáp phù trên người bọn họ bị phá hủy ngay lập tức.

Có điều còn một loại nguyên phù nữa là Hỏa Binh phù có thể nâng cao uy lực cho súng lục của Đinh Nhan, hiện giờ Sở Vân Thăng cũng không định chế tạo cho y, độ tín nhiệm của hắn với Đinh Nhan còn chưa đủ, cứ để sau này hẵng nói.

Sở Vân Thăng vừa cười vừa nói: "Vậy thì hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"

Đinh Nhan vỗ cỗ bả vai Diêu Tường, gật đầu nói: "Hy vọng ba người chúng ta có thể sống sót đến được thành Kim Lăng!"

Diêu Tường vẫn không hề nói gì, dường như hắn rất tín nhiệm Đinh Nhan, Sở Vân Thăng cũng không nhàm chán đến mức đi tìm hiểu những gì mà họ đã trải qua, có điều có thể tượng tượng nó cũng không quá thuận buồn xuôi gió.

Lúc này, Sở Vân Thăng và Đinh Nhan đã bàn bạc xong, Diêu Tường cao hứng nói: "Anh Sở, anh thật quá lợi hại, anh biết không, em nằm mơ cũng muốn tu luyện đến trình độ như anh!"

Sở Vân Thăng lắc đầu, một lần nữa cùng hai người ngồi lên bờ ruộng, nói: "Nếu mọi người đã hợp tác, tôi sẽ nói rõ một chút. Tôi có thể cung cấp cho hai người một lồng năng lượng phòng ngự tương tự như của Xích Giáp Trùng, nhưng nó có hạn chế về thời gian, cường độ phòng ngự cao thấp thế nào cũng có quan hệ trực tiếp với trình độ bản thân hai người, nhưng ít nhất cũng có thể chống chịu đượchai con Xích Giáp Trùng tấn công cùng lúc, nếu là ba con thì sẽ có nguy hiểm."

Đinh Nhan mặc dù vẫn luôn suy đoán năng lực này của Sở Vân Thăng, nhưng giờ nghe thấy vậy cũng phải líu lưỡi, từ trước đến nay, hắn còn chưa từng nghe qua việc con người có thể chế tạo ra cái loại lồng phòng ngự này, khả năng phòng ngự của mọi người phần lớn đều là dựa vào năng lực của bản thân là băng hay hỏa, như chiến sĩ hệ băng thì có khả năng phòng ngự cao hơn một chút, mà chiến sĩ hệ hỏa thì sức tấn công cao hơn một chút.

Sở Vân Thăng không để ý tới sự kinh ngạc của bọn họ, thời gian cấp bách, hắn tiếp tục nói: "Hai người bây giờ cũng biết, tôi nhất định phải giết chết tên mặt ngựa kia, báo thù cho bạn tôi, thế nhưng năng lực của hắn rất mạnh, chỉ sợ đánh lén cũng không làm gì được hắn, xung quanh hắn còn có rất nhiều đồng bọn, vậy nên nếu muốn giết hắn thì trước hết phải loại bỏ những kẻ này!"

Đinh Nhan loay hoay khẩu súng lục, nói: "Cậu định trừ khử bọn hắn thế nào?"

Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng: "Trung đoàn trưởng Đỗ rất nhanh sẽ tập trung tất cả lực lượng tinh nhuệ lại rồi tách khỏi đoàn người, từ nơi này đến thành Kim Lăng còn mấy trăm kilomet, bọn họ sẽ gặp phải vô số quái vật, tất sẽ xuất hiện thương vong, chờ đến lúc họ tiêu hao tương đối, tôi sẽ âm thầm đánh lén đội viên của bọn họ khi đang chiến đấu, khiến kẻ đó mất khả năng phòng ngự hoặc là gây trở ngại việc tránh né, gián tiếp khiến hắn bị quái vật giết chết!"

Đinh Nhan gật đầu nói: "Biện pháp này không tệ, thế nhưng chúng ta cần phải chọn lựa kỹ càng địa điểm bắt đầu ám sát bọn hắn, không thể chờ cho đến gần thành Kim Lăng mới ra tay, cũng không thể quá sớm, phải căn cứ vào mức độ thương vong của bọn hắn, đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách chuyển tình báo này cho cậu, cậu căn cứ vào sức mạnh của mình, quyết định thời cơ ra tay."

Sở Vân Thăng cười cười, có một gián điệp quả là dễ dàng hơn nhiều. Để nắm chắc thời gian, Sở Vân Thăng lấy ra một ít đồ hộp và bánh mì, trước hết để cho Đinh Nhan và Diêu Tường ở một bên ăn, còn mình thì gấp rút chế tạo một tấm Lục Giáp phù, bí mật thêm hơi thở của mình vào, sau đó dùng Nhiếp Nguyên phù hồi phục lại một chút rồi chế tạo thêm một tấm nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người phong ấn lên thân thể họ, Sở Vân Thăng không giải thích gì cả, như Đinh Nhan đã nói, mỗi người thức tỉnh đều có bí mật của riêng mình.

"Tôi phải tìm một chiếc cung hoặc nỏ! Anh có biết ở Côn Thành có câu lạc bộ bắn cung nào không?" Sở Vân Thăng lúc cuối ôm may mắn hỏi một câu.

Đinh Nhan trầm tư một lát, vẫn lắc đầu: "Tôi biết rất nhiều câu lạc bộ ở Côn Thành, thế nhưng chưa từng nghe nói đến câu lạc bộ bắn cung nào, nếu là thứ nhất định phải có, hai người cậu và Diêu Tường cứ ẩn nấp vào thànhphố, trong đó có lẽ vẫn còn một số dân bản xứ chưa chạy đi, có thể hỏi thăm một chút, ngoài ra tôi sẽ để lại ký hiệu dọc đường, cậu không cần lo bị mất dấu đâu."

Sở Vân Thăng thở dài một hơi nói: "Cũng chỉ có thể làm vậy, thời gian không còn sớm, mọi người bắt đầu hành động thôi."

Đinh Nhan phủi bùn đất trên người xuống, nói: "Tôi trước hết đi qua chỗ trung đoàn trưởng Đỗ gia nhập với bọn họ, các cậu cứ theo sau là được, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên tiến tới quá gần."

Nhìn Đinh Nhan biến mất giữa đám người mịt mù, Sở Vân Thăng bỗng nảy ra một ý nghĩ, Đinh Nhan mạo hiểm làm nội gián chỉ để đổi lấy một tấm Lục Giáp phù, có thật đáng giá không?

Có thể Đinh Nhan tự tin đó chỉ là chuyện nhỏ, hoặc có lẽ y muốn trao đổi với mình nhiều thứ hơn trong tương lai!

Đây là chuyện mà ai cũng không nói chính xác được.