Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 49: Tái chiến quái vật xúc tu mẹ!




Đinh Nhan không chút tránh né đón lấy ánh mắt của Sở Vân Thăng, trầm giọng nói: "Nếu như cậu cứ làm như lời đội trưởng nói, tôi sẽ lập tức quay đầu chạy trốn, chạy được bao xa thì chạy, bởi vì các cậu chắc chắn sẽ chết hết!"

Con ngươi Sở Vân Thăng co rụt lại, không hiểu gã nói vậy là có ý gì, nhất là vào thời điểm này, căn bản không phải là thời điểm nên gây mâu thuẫn nội bộ.

Đinh Nhan chỉ vào những cái xúc tu bay múa đầy trời, tiếp tục nói: "Dù cho kiếm của cậu có nhanh, có sắc bén, thế nhưng cậu cứu được bao nhiêu? Chỉ riêng đội hộ vệ chúng ta cũng đã có mười ba người, lại tính thêm mấy chiến sĩ thức tỉnh của quân đội, cậu có thể cứu được mấy người! Đợi đến khi họ đã chết hết thì đến lượt chính cậu chết!"

Trong lòng Sở Vân Thăng nhảy lên, vừa rồi căn bản hắn chưa từng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận lại, nhớ lại cảnh tượng giao chiến với quái vật xúc tu khi đó, cảm giác những cái xúc tu chém không bao giờ hết đó, đến giờ vẫn khiến hắn thấy tê dại cả da đầu! Không cần nói đến con quái vật lo lớn gấp đôi lần này, dù chỉ là con trước kia, mình đã chắc gì cứu được nhiều người như vậy!

Đinh Nhan xoay xoay khẩu xúng lục trong tay, nhìn Sở Vân Thăng, nói như đinh đóng cột: "Trong đầu đội trưởng chỉ biết đến đại bác của quân đội, thế nhưng trong lòng cậu cũng hiểu là đại bác không thể bắn chết được con quái vật này! Anh ta nếu muốn phá hủy được tầng năng lượng phòng hộ của quái vật, trừ khi tất cả mọi người phải chôn cùng!

Nếu không muốn chết, chỉ có một cách duy nhất! Mặc kệ cầu cứu của mọi người, dùng tốc độ của cậu, dùng kiếm của cậu, trực tiếp tấn công vào thân thể của quái vật!

Cậu chính là người có lực tấn công mạnh nhất, tốc độ chiến đấu nhanh nhất, khả năng phòng ngự mạnh mẽ nhất trong chúng ta, chỉ có cậu mới có thể tranh thủ lúc chúng tôi đang thu hút sự chú ý của quái vật, lao thẳng đến thân thể nó, phá hủy nó, giết chết nó!"

Sở Vân Thăng tính toán thật nhanh trong đầu, cách làm của Đinh Nhan thật sự quá lớn mật, trực tiếp tấn công thân thể của quái vật, chưa nói đến chuyện mình có thể giết chết nó hay không, trước hết đã phải buông bỏ việc cứu viện các đồng đội.

Sở Vân Thăng khẽ nhíu mày nói: "Vậy tại sao hiện tại anh không chạy trốn?"

Đinh Nhan mỉm cười, nói: "Trừ khi chắc chắn phải chết, còn không thì mọi người cùng nhau sống sót vẫn tốt hơn là phải đơn độc một mình đối mặt với nguy hiểm trong tương lai, cậu nói có đúng không?"

Sở Vân Thăng nhìn hắn lăm lăm, nhấc kiếm Thiên Ích lên, bước tới vài bước, hít một hơi thật sâu nói: "Tôi sẽ làm theo cách của anh, bắt đầu hành động nào!"

Đinh Nhan theo sau hắn, nói thêm một câu: "Tốc độ của cậu càng nhanh, lực tấn công càng mạnh, thì nguy hiểm của chúng tôi sẽ càng nhỏ!"

Sở Vân Thăng khoát khoát tay, nhìn mọi người nối tiếp nhau tham gia vào trận chiến, khom lưng cong người, tích tụ sức mạnh đến mức lớn nhất.

Những người còn lại tất cả đều đã tham gia chiến đấu, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, thậm chí người thức tỉnh của quân đội đã bắt đầu xuất hiện thương vong.

Sở Vân Thăng vẫn đừng ngoài phạm vi tấn công của xúc tu, hắn híp mắt, tìm kiếm cơ hội tấn công tốt nhất! Hắn phải một đòn vào đến trung tâm, tuyệt đối không được để xúc tu cuốn lấy, nếu không sẽ bị dính chặt ở đó, vậy thì hắn sẽ thất bại.

Số xúc tu nhàn rỗi của quái vật ngày càng ít, số đội viên bị cuốn lên ngày càng nhiều, đội trưởng Chung Nam bắt đầu rống lớn tên của Sở Vân Thăng, tiếng kêu cứu vang lên không ngớt.

Lúc này trên chiến trường chỉ còn hai xúc tu đang nhàn rỗi múa may, trên mặt đất đã không còn bao nhiêu người, Đinh Nhan vừa bắn, vừa dần dần tiến lại gần một đội viên nữ cũng sử dụng súng.

Ngay khi Sở Vân Thăng đang chuẩn bị mạo hiểm tiến hành tấn công, Đinh Nhan đột nhiên nhấc người đội viên nữ kia lên ném đến một cái xúc tu, bản thân thì nhảy lên ôm lấy cái xúc tu cuối cùng, trong miệng hét lớn: "Nhanh!!! Giết - Chết - Nó!"

Sở Vân Thăng lập tức bắn đi như đạn lao khỏi nòng, chạy như bay, trong nháy mắt đó hắn có cảm giác như cả thế giới đều đã ngừng lại.

"Cứu tôi!"

"Sở Vân Thăng!!!"

"Anh Sở..."

"Con mẹ mày thằng rùa rút đầu!"

Sở Vân Thăng bỏ ngoài tai tất cả, dường như mọi người chỉ đang yên lặng treo mình cao thấp khác nhau giữa không trung, chỉ có một mình hắn đang lướt đi như gió.

"Nhanh!!! Giết - Chết - Nó!" Bên tai hắn như chỉ còn lại một tiếng hét này!

Một đường mặc kệ tất cả lao thẳng tới trước cơ thể con quái vật mẹ, Sở Vân Thăng điên cuồng rống một tiếng, cả người phóng lên cao, giơ cao kiếm Thiên Ích, nguyên khí cả người điên cuồng truyền vào thanh kiếm, kiếm Thiên Ích đỏ rực vẽ lên một đường kiếm màu đỏ, hai cánh tay Sở Vân Thăng cũng theo đó mà chém xuống với thế không thể đỡ!

Phốc! Phốc! Phốc!...

Bản thể màu xanh đen của quái vật xúc tu mẹ, dưới một đường kiếm như chẻ tre của kiếm Thiên Ích, bị xé ra một vết rách thật lớn!

"Hô cô... Cô... Ô..."

Quái vật đau đớn kêu gào, chất lỏng trong khoang bụng nó phun xối xả ra ngoài, tất cả xúc tu đều quơ múa như điên.

Sở Vân Thăng cả người đắm chìm trong chất nhầy, dùng hết tất cả nguyên khí còn sót lại đâm từng kiếm từng kiếm xuyên vào bản thể con quái vật.

"Nã pháo! Nã pháo! Nã pháo mau!" Chung Nam đang bị xúc tu cuốn chặt liền khàn giọng quát lên với bộ đội quân đội bên dưới.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đạn pháo nổ vang.

Đồng thời hai cái xúc tu to khỏe cũng vung về phía Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy trước mắt bỗng bị bao trùm trong ánh lửa, sau đó bản thân như bị roi quất phải, thân thể không tự chủ được bay ngược ra ngoài, tiếp đó nặng nề rơi xuống mặt đất, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn bị thương cũng không nặng, nhưng sức lực toàn thân đã tiêu hao hết, phải tựa vào kiếm Thiên Ích mới có thể miễn cưỡng đứng lên, trước mặt hắn là ngọn lửa ngập trời, quân đội đã bắn bom cháy!

Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt mơ hồ của hắn, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trước ngọn lửa hừng hực, đám người Chung Nam và các chiến sĩ thức tỉnh của quân đội đang gian nan bước ra.

Xúc tu của côn trùng đã mềm oặt rơi trên mặt đất, những cô gái trần truồng bị khống chế kia cũng đã bị thiêu cháy trong ngọn lửa này.

Đinh Nhan khập khiễng bước tới trước mặt Sở Vân Thăng, nở một nụ cười buồn thảm, nói: "Khương Nghiệp đã chết!"

Cả người Sở Vân Thăng rung lên.

Hắn biết nhất định sẽ có người chết, nếu như để hắn chọn, hắn sẽ thầm chọn đám người Tần Hằng mà mình không có bao nhiêu hảo cảm.

Khương Nghiệp, tổ trưởng tổ bốn, tuy rằng ở chung không nhiều, thế nhưng Sở Vân Thăng vẫn cảm thấy y là một người không tệ.

Hắn lặng lẽ ngồi trên mặt đất, móc điếu thuốc ra, châm lửa.

"Còn nữa không? Cho tôi một điếu đi!" Đinh Nhan ngồi xuống bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói.

Sở Vân Thăng ném bao thuốc lá qua cho gã, nhìn đám người Chung Nam đưa Khương Nghiệp ra, trong lòng phiền muộn nói không nên lời.

Chung Nam sầm mặt đi đến trước mặt hai người, không mở miệng, Đinh Nhan không giấu giếm nói: "Là chủ ý của tôi."

Sở Vân Thăng không nói gì, vẫn thản nhiên hút thuốc.

Chung Nam nhìn chằm chằm vào Đinh Nhan một hồi, lạnh lùng nói: "Khương Nghiệp đã chết, anh sau này sẽ là tổ trưởng tổ bốn!"

Đinh Nhan gật đầu, không nói gì.

Sở Vân Thăng ngẩng đầu lên liếc qua Chung Nam, thu kiếm của mình lại, dập tàn thuốc, đi qua kiểm tra thương thế của Dư Tiểu Hải.

Dư Tiểu Hải nhờ được Lục Giáp phù bảo vệ, bị thương không nặng, có điều Lục Giáp phù đã hỏng.

Sở Vân Thăng nhìn thi thể Khương Nghiệp, cảm thấy có lẽ một ngày mình cũng sẽ như hắn, mơ mơ màng màng chết đi, trong cái thế giới tối tăm không có ánh mặt trời này, ai mà biết được?

"Chúng ta chôn hắn!"

Tuy rằng cái chết của Khương Nghiệp không mấy liên quan với mình, thậm chí có thể nói là không hề quan hệ, thời đại này sống chết có số, ngươi ngỏm thì chỉ có thể tự trách mình không may mà thôi.

Nhưng Sở Vân Thăng còn muốn giúp chôn cất gã, hắn vẫn cố chấp với niềm tin, khi chết nếu được chôn cất chính là một sự hạnh phúc. Thậm chí bản thân hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này buồn cười, thế nhưng hắn vẫn cứ cố chấp với niềm tin này.

Ban đầu là Sở Vân Thăng và Dư Tiểu Hải bắt tay vào đào hố, sau đó là Tiễn Đức Đa, Đinh Nhan, Diêu Tường đều tiến tới hỗ trợ, sau nữa thậm chí Tần Hằng cũng đến giúp đào hố, tựa như người họ muốn chôn cất không phải là Khương Nghiệp, mà là chính bản thân mình.

Chôn xong Khương Nghiệp, ngọn lửa trên người quái vật xúc tu cũng đã tắt đi nhiều, bản thể của nó căn bản không bị thiêu đốt bao nhiêu, tổn thương chí mạng của nó thực ra chỉ có một đường kiếm liều mạng kia của Sở Vân Thăng, đợt pháo sau đó chỉ khiến nó chết nhanh hơn mà thôi.

Năng lượng nguyên khí của quái vật xúc tu đặc biệt nhiều, Sở Vân Thăng tất nhiên không thể nào buông tha nó.