Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 453: Kẻ đào ngũ




Cái con quái vật cao ba bốn thước hai chân có hỏa diễm kia ngay cả rên cũng không kịp rên một tiếng , hào quang trong hai mắt thoáng một phát liền toàn bộ dập tắt, tánh mạng phảng phất như bị rút sạch, ầm ầm ngã xuống chết không kịp ngáp, cách chân Sở Vân Thăng không đến nửa mét!

Thuấn sát!

Hết thảy xảy ra chỉ là chuyện trong nháy mắt, thôn trưởng trung niên dù mở to hai mắt nhìn cũng không hiểu được là chuyện gì đã xảy ra, bởi vì cực hạn của mắt người thường căn bản nhìn không ra được đạo Thốn Mang kia, nhưng lúc này một mảnh khói đen vừa mới từ trong tử vong cấm địa phiêu tán đến đã thay hắn "Giải thích" tất cả ngọn nguồn của cái sự tình này.

Tại trong nhận thức của người trung niên thôn trưởng, những khói đen kia so với cái gì đều chí mạng hơn, tại trong khoảng khắc lấy đi tính mạng con quái vật hung mãnh kia cũng không phải là không thể được.

Nhưng hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ Sở Vân Thăng tại sao lại không sợ hãi, hơn nữa tại khói đen giết chết quái vật xong thì thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nó một cái, hờ hững mà ôm bé gái nhà lão Dư mà tập tễnh đi về phía trước!

Căn cứ cách đây hai mươi km làm sao có thể có người như vậy! ?

Khó hiểu là chuyện của khó hiểu, vị thôn trưởng này cũng không dám ở chỗ này ngây ngốc thêm, không nói đến chuyện sẽ gặp thêm quái vật gì mà chính là khói đen không biết vì sao đang dần dần phiêu tán kia đối với hắn mà nói cũng đã là nguy hiểm cực độ rồi.

Đám người sau khi tụ tập lại, nhất thời cũng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng mà rời đi, đương nhiên cũng không có buông tha thi thể cái con quái vật vừa mới chết nằm trên mặt đất kia.

Tại khu quần cư bên dưới ngọn núi sụp, hai nhóm bóng đen một trước một sau mà lặng yên đi đến một chỗ khe suối cạn ẩn mật cách đó không xa.

"Xác định là tại đây?" Một người tách ra từ nhóm người áo đen phía sau, rung thân nhoáng một cái, hiện ra tại phía trên khe suối, ngưng mắt nhìn phía trước nói.

"Không sai được, Ất trưởng, mùi vị của tiểu tử này, chính là dù hóa thành tro, thủ hạ truy tung của ta, với năng lực Phong khống cũng có thể ngửi thấy được!" Một người có vẻ là đầu lĩnh của nhóm người phía trước, giấu mặt trong chiếc nón rộng thùng thình, ngữ khí tôn kính nói, "Đã như vậy thì vì cái gì không lập tức hành động! Hắn từ trong tay ngươi đào thoát, lại bị ta ngăn lại, hiện tại nhiều nhất chỉ có một hơi mà thôi!", vị Ất trưởng kia tựa hồ rất bất mãn với cách thức an bài hành động của đối phương, tưởng rằng là bị cái tiểu tử kia dọa sợ, ngữ khí lơ đãng mà gia nhập mang theo một hương vị châm chọc. "Ất trưởng, ngài là do phía trên phái xuống, còn không biết tình hình phức tạp bên dưới, cái loại tụ cư điểm như thế này, phần lớn đều giống như chuột đi ra ngoài kiếm ăn, chỉ có đến khi Hắc Ám bao phủ xuống thì bọn hắn mới có thể "Bò lại" sào huyệt, cấp trên mệnh lệnh là đem dư đảng một mẻ hốt gọn, tuyệt đối không cho phép bỏ sót một người, cho nên... " Vị đầu lĩnh của nhóm người phía trước, tự nhiên nghe được ý tứ châm chọc trong lời nói, nhưng cũng không dám tỏ ra mảy may tức giận mà ngược lại vô cùng cung kính giải thích.

Đối với vị Ất trưởng trên trời rơi xuống này, hắn có nghe qua chút tiếng gió, nói là có một cái đại nhân vật trong một lần vô ý tuần tra, nhìn trúng tư chất của nàng, cố ý muốn bồi dưỡng nàng.

Nếu là người khác còn chưa tính, cho dù lời đồn có là thật, cung kính một chút là được rồi, nhưng vị đại nhân vật kia nghe nói đã từng đi theo người kia. Người kia mặc dù chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, sớm đã không biết thật giả. Nhưng với quyền thế chân thật hiện nay của vị đại nhân vật này, chỉ cần một câu, không biết sẽ có bao nhiêu người đầu rơi xuống đất, xét nhà diệt tộc!

Cái phong hiểm này ai dám thử? Cho dù chỉ là đồn đoán đi nữa, hắn cũng phải xốc lại mười phần tinh thần mà ứng phó.

"Ừm..." Người nữ kia lông mày nhíu một chút, ngẩng đầu lại nhìn ngọn núi sụp, gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, là ta không có cân nhắc chu toàn."

Giáp trưởng kia không dám đắc ý, vội vàng khiêm tốn nói: "Những điều này đều là sự tình vụn vặt, với thông minh của Ất trưởng thì mấy ngày nữa cũng có thể biết được."

Cái người nữ kia cười cười, cũng không nói thêm gì, xoay người tựa vào vách đá cạnh con mương cạn, nhắm mắt lại, thoáng nghỉ ngơi một lát, từ ba ngày trước, bọn hắn đã liên tục truy kích "kẻ đào ngũ" kia. Ba ngày ba đêm, một mực không có chợp mắt, tuy rất cực khổ, nhưng nàng lo lắng hơn chính là lần ngự lệnh này, nếu như không thể hoàn thành tốt, cho dù là nàng, cũng không chịu được sự tức giận cùng thất vọng của phía trên.

Một lát sau, ở bên trong khe suối lại xuất hiện nhóm người áo đen thứ ba, tụ lại cùng một chỗ.

"Bọn hắn đã trở lại!" Lúc này, nhóm áo đen thứ ba vừa mới đến còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền nghe được thanh âm trầm trọng, dồi dào xuyên thấu lực của vị Giáp trưởng.

... Sở Vân Thăng không biết đường, liền đi theo đằng sau thôn trưởng, tiểu nữ hài trong ngực đã tỉnh, bất quá hắn hiện tại đã biết khuôn mặt đáng sợ của chính mình cho nên cũng không dám mở miệng cười hay nói chuyện.

Cho dù là như vậy, tiểu nữ hài tuy bởi vì có người lớn cùng những đứa trẻ khác đều ở chung quanh nên biết Sở Vân Thăng hoàn toàn chính xác không phải là quái vật, cũng không hoảng sợ như vừa rồi, nhưng dưới tác dụng tâm lý, nàng vẫn đang chăm chú mà nhắm mắt lại, thân thể gầy yếu căng cứng, không dám hé mắt nhìn Sở Vân Thăng. Cũng bởi vì khẩn trương mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc toát lên một vẻ đáng yêu của một đứa trẻ.

Xa xa, với thị lực của cảnh giới Tam Nguyên Thiên của Sở Vân Thăng, tuy rằng khí quan đã già yếu đi không ít, nhưng vẫn có thể trông thấy một ngọn núi cự đại bị xô đổ, nghiêng nghiêng đè lên một tòa núi thấp bên cạnh, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, bên dưới thân núi đã tạo thành một khe hở tránh gió che mưa tự nhiên.

Chỉ là phối hợp ăn mặc cùng vũ khí gần như nguyên thủy của đám người kia, nếu không phải Cao thôn trưởng trên người còn mặc quần áo rách nát thời đại Dương Quang thì hắn còn tưởng rằng đã về tới thời đại nguyên thủy.

Lại ngẩng đầu quan sát bầu trời, tuy vẫn là giống như trước khi hôn mê, nhưng lại là có một số chỗ không giống như vậy, một tia cảm giác "Gặp lại nhân gian" chậm rãi chảy vào trong trái tim của hắn, thế gian này, lại có mấy người biết rõ hắn tại cái không gian đó đã bị dày vò cùng cực khổ như thế nào?

"Còn không biết, lão nhân gia người xưng hô như thế nào?" Cao thôn trưởng mắt thấy sắp đến đầu thôn rồi, đối với Sở Vân Thăng cái người lai lịch không rõ này, thủy chung giữ lấy một tia cảnh giác, nhẫn nhịn một đường, rốt cục cũng mở miệng hỏi.

Điều này cũng không có thể trách hắn, không nói xa, chỉ nói tụ cư điểm cách bọn họ hơn hai mươi km, hai năm trước cũng là bởi vì cứu một cái người lai lịch không rõ, tên cầm thú kia chẳng những tri ân không báo, ngược lại... Trong vòng một đêm khiến tử thương vô số, từ tụ cư điểm số một số hai ở phụ cận liền rơi xuống trình độ hạ cấp, nếu không bằng vào Đoạn Phong tụ cư điểm của bọn hắn làm sao có tư cách đấu lại.
Sở Vân Thăng nhìn Cao thôn trưởng, vô cùng tiêu sái nói: "Trước kia ta đã chết rồi, hiện tại ta đây vừa mới sống lại, bất quá họ của tổ tông cũng không thể bỏ, ngươi cứ kêu ta lão Sở đi!"

Cao thôn trưởng trong nội tâm chuyển một chút, phụ cận cũng không có người nào họ Sở, ngẩng đầu thăm dò mà hỏi thăm: "Sở đại gia, ta họ Cao, là thôn trưởng nơi đây. Không biết người là từ đâu tới? Trong nhà còn có người chứ."

Sở Vân Thăng biết rõ hắn họ Cao, vừa rồi trên đường đã nghe qua những người khác gọi như vậy, cũng biết đối phương nghi kị, nhưng hắn tâm tính đã lạnh, tẻ nhạt vô vị, thầm nghĩ tìm một nơi lặng yên ở lại đó, nghe thanh âm gió thổi, nhìn mây đen phiêu động, cảm nhận hơi thở tự do... Một lát sau, hắn cười cười, cô linh nói: "Không có."

Cao thôn trưởng còn muốn nói điều gì, bỗng thấy tiểu tử canh gác trong thôn khi nhìn thấy bọn hắn thì thần sắc bối rối chạy tới.

"Tam Mao? Làm sao vậy?" Cao thôn trưởng cả kinh, tạm thời cũng chẳng quan tâm Sở Vân Thăng, nuốt nước miếng bắt lấy cánh tay Tam Mao đang thở phì phò mà nói.

"Là nhị ca, nhị ca của nhà Phương đại bá đã trở lại!", Tam Mao không phải người thức tỉnh, chạy gấp xa như vậy, rõ ràng có chút thở không ra hơi, còn có nguyên nhân, cũng là do đói khát.

"Đã trở về rồi à, đi ra ngoài nhiều năm như vậy, cứ cho là hắn đã chết ở bên ngoài rồi!" Cao thôn trưởng tưởng rằng cái sự tình gì, nguyên lai là một cái mao đầu tiểu tử trước kia rời nhà trốn đi, nói cái gì muốn đi tìm đường ra, cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đã trở lại, vì vậy vừa đi vừa thầm nói: "Hắn còn có lương tâm trở về, mẹ hắn sắp khóc mù mắt rồi!"

"Thôn trưởng, ngươi có lẽ hay là tranh thủ thời gian đi xem chuyện gì đi. Nhị ca lúc trở lại, toàn thân là máu, hiện tại đã bất tỉnh rồi, đúng rồi lúc trước khi hôn mê thì còn nói cái gì là bọn hắn, bọn hắn sắp tới rồi! Ngài không có mặt, cho nên mọi người cũng không dám đưa ra chủ ý..." Tam Mao hơi trì hoãn rồi nóng nảy nói.

Cao thôn trưởng nghe vậy, nhướng mày, mắng một tiếng: "Cái tên khốn khiếp này, vừa về đã mang cho lão tử phiền toái!", đang khi nói chuyện bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

Thời điểm đến cửa thôn, Sở Vân Thăng nhàn nhạt liếc về phía bên cạnh xa xa, chỗ đó cho dù chỉ có một tia nguyên khí yếu ớt dao động, cũng không thể nào thoát khỏi cảm ứng với không gian bốn chiều của hắn.

Tuy rằng hắn hiện tại toàn thân xương cốt cơ hồ đều đã đến tình trạng đèn cạn dầu, nhưng là tia phân nhánh thứ sáu trong bất minh không gian kia - hắn mơ hồ mà lại như biết rõ kỳ thật không gian đó chính là không gian không chiều theo như lời của cô gái che mặt - qua nhiều năm rèn luyện như vậy thì sớm đã vô cùng sáng ngời, hơn nữa vì nguyên nhân bản thân công pháp của hắn, đối với các chấn động chiều không gian thứ tư của ngoại giới hắn càng là hết sức mẫn cảm.

Không chỉ có như thế, tại lúc sau, khi đến giai đoạn thứ tư và thứ năm, thậm chí có tia phân nhánh thứ bảy yếu ớt xuất hiện, mà cũng chính tia phân nhánh này giúp cho hắn luyện hóa được một cây đinh bị đánh rơi, mặt khác sáu cái còn lại vẫn cùng sách cổ cùng một chỗ, tuy không hề đánh nhau, nhưng cũng vô pháp xóa ấn ký mệnh nguyên phía trên.

Cái cây đinh bị đánh rơi này, chính là cây phát ra hấp lực về phía mệnh nguyên của hắn, vào lúc mà Sở Vân Thăng tự hủy mạng nguyên của mình đến mức gần như cạn sạch. Chiến trường mà sách cổ cùng bảy đinh dùng mạng nguyên của hắn làm cơ sở để lập nên đột nhiên bị nghiền nát, mà mấu chốt là lúc này bảy đinh đã không còn chiếm được thượng phong, không có sức mà thừa cơ hút đi tia mạng nguyên cuối cùng kia, vì vậy đến cuối cùng, cái cây đinh giam cầm mạng nguyên kia cũng bị đánh rơi luôn.

Bất quá, chủ nhân bảy đinh dù sao cũng là tồn tại cao thủ đồng dạng với tiền bối, đồ đạc của nó cũng không phải dùng tốt như vậy, vì dù sao đây là vũ khí bổn nguyên của hắn, mà không phải vũ khí bổn nguyên của Sở Vân Thăng. Tại thời điểm vừa mới đánh chết quái vật hai chân có hỏa diễm thì đồng thời tia phân nhánh thứ bảy yếu ớt cũng ảm đạm xuống.

Nhưng mặt khác cũng mang đến một ít chỗ tốt, cũng là thứ mà Sở Vân Thăng hiện tại cần nhất, mạng nguyên!

Năng lực của cây đinh này vô cùng quỷ dị, chỉ trong tích tắc có thể cướp lấy mạng nguyên của địch nhân, thậm chí không đánh mà thắng!

Mệnh nguyên của một con quái vật, Sở Vân Thăng không có bất kỳ kinh nghiệm cũng như vật tham chiếu nào để so sánh với mức độ mạng nguyên của hắn trước kia. Nhưng sau khi bị vòng xoáy hắc khí "Phân tách" "Chiết xuất", trên thực tế có thể đến được không gian không chiều, đã ít lại càng ít, đại bộ phận bị vòng xoáy hắc khí loại ngay từ vòng gửi xe!

Bất quá, dù ít hơn nữa nó cũng là mạng nguyên, với tình huống của Sở Vân Thăng hiện tại mà nói, bất luận là một chút mạng nguyên đi chăng nữa, tác dụng cũng là cực lớn, ít nhất xương cốt vận động cũng không cọt kẹt nữa rồi.

Dựa vào điểm mệnh nguyên lót dạ đó, cùng lúc Sở Vân Thăng phát hiện sự dao động nguyên khí ở phía xa, đồng thời thông qua ánh sáng lờ mờ, trông thấy từng đạo hắc ảnh, tản ra, phong bế tất cả lối ra của tụ cư điểm, kéo theo Liệt Diễm chiến đao, xẹt qua mặt đất cháy đen, phần phật vây đến.

Gió thổi tung áo choàng đen của bọn họ, rền vang rung động!

Đồng tử của Sở Vân Thăng co rụt lại, phảng phất tại trong trí nhớ xa xưa nhớ lại cái gì đó - chiến đao, liệt diễm... Thật lâu chưa từng gặp qua rồi.