Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 370: Tránh Xa Hắn Ra




Ranh giới Đông Tây Vách từng hàng từng hàng người thực vật ngả gục trong khói lửa,những người đầu hàng cũng nhiều vô số kể, đại quân Đông Vách thế lớn không thể chống, chúng mạnh tựa sóng thần dễ dàng cuốn trôi tất cả, tấm màn chắn cuối cùng của Tây Vách chỉ còn Người Cây cao chót vót tử thủ đến cùng.

Đội tiên phong người mặt nạ Đông Vách và người Dây Mây cũng tạm phải chừng bước chân cuồn cuồn của mình tại đây. Lúc này, hậu phương Người Cây, người Hỏa năng Bảo Chấn Giang đã trúng vài tiễn đang vội vã phóng đến.

“Đốc lĩnh, xảy ra chuyện rồi, mật đạo đã bị phong kín lại, nhất định là có nội gián.” Bảo Chấn Giang hổn hển nói.

Khuôn mặt ả kim giáp được che giấu sau mặt nạ, không ai rõ sắc mặt ả lúc này thế nào, chỉ thấy ả bình thản hỏi: “Có nhìn kỹ là đội quân nào của Đông Vách không?”

Mặt Chấn Giang biến sắc giọng rung rung: “Đội độc khí Đông Vách.”

Ả nghe xong quay phắt đầu hỏi liền, phen này đúng là khó xơi đây: “Hắn đang ở đâu?”

Một người Hỏa năng khác lập tức trả lời: “Đang hấp hối, giờ chắc đang ở hầm phòng tập tích khu chín.”

Ả đi lại một hồi, cuối cùng ả đã hạ quyết tâm nói với các tâm phúc mình: “Chấn Giang, thời gian đã đến, ta phải đến Nhà Vách ngay, ngươi dẫn những người khác đến hầm khu chín trước, một tiếng sau chúng ta sẽ tập hợp tại đấy, giờ đây chỉ còn cách liều phen này thôi.”

Bảo Chấn Giang vội ngăn ả lại: “Đốc lĩnh, hắn cũng sắp chết rồi, làm sao có thể là hắn? Khả năng này quá nhỏ, việc này quá quan trọng, dù là hắn đi chăng nữa, là địch là bạn chúng ta còn chưa rõ.”

Ả kim giáp lắc đầu: “Đã không còn thời gian, ai bảo chúng ta cũng không tìm được ai có khả năng cao hơn hắn. Chỉ cần hắn chưa chết, vậy nhất định sẽ là hằn! Là địch hay bạn đều không quan trọng, vách chủ Đông Vách muốn bắt hơn một nửa người sống bên ta chiết ghép thành người thực vật, muốn rời khỏi nơi đây, hắn nhất định phải hợp tác với chúng ta.”

Mười mấy phút sau, tại nơi ẩn khuất đầy ắp Thổ năng lượng cực thuần hậu trong khu rừng thực vật Tây Vách.

Một chiếc bóng óng ánh vàng kim và một bóng đen xoành xoạch từ hai phương hướng khác nhau phóng đến.

“Các ngươi đến rồi!” Từ trong bóng tối, một người lục giáp với làn tóc dài xanh mướt bước ra,sắc mặt hắn trắng bệch, bình thản nói như đã đợi lâu lắm.

Người hắc giáp cắm thẳng mâu dài xuống đất, giọng nói ồ ồ: “Nếu như ai cũng vì muốn có đợi Thổ Vách, thế còn đợi gì nữa? Kẻ thắng sẽ xưng vua!”

“Không phải vội, còn mười phút cho giai đoạn suy giảm năng lượng. Quả thật phải cảm tạ vách chủ Đông Vách đến tấn công, nếu không có hắn, e rằng năng lượng Thổ Vách không suy giảm nhanh chống đến thế.

Ngoài ả ra, cả các ngươi và ta đều đừng mong đến gần nửa bước. Một người đã chết mà có thể mạnh đến thế, đúng là khiến người ta trông chờ vào Thổ Vách.” Người lục giáp ngưỡng vọng nói.

Người hắc giáp lạnh lùng “hừ” một tiếng và nhái mắt với ả kim giáp, lập tức hai người cùng nhảy cẩng lên xông vào tấn công người lục giáp.

“Thỏa thuận ngầm ư? Giữa ba chúng ta hình như đều có thỏa thuận ngầm, vậy rốt cuộc thỏa thuận nào mới là thực đây?” Gã lục giáp cũng chả để tâm gì, hắn tung nhẹ mình lên tránh qua pha tấn công của hai người, Mộc năng lượng xung quanh lập tức dâng trào.

Một đường lục quang xoắn óc bắn ra bao trùm ba người họ lại, dưới nhà vách bỗng chốc lấp lánh sáng chói, khí tiết cuồn cuộn.

Trên nhà vách là một ả phụ nữ bịt mặt hôn nhẹ lên trán một thi thể cũng đeo mặt nạ đã lạnh cóng, nói: “Người nhìn thấy cả rồi chứ? Lúc còn sống, bọn chúng sợ người, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người, còn giờ đây, chỉ ngay bên cạnh xác người, mà chúng dám vì tước đoạt vật của người mà đánh nhau bạc mạng, ai còn để tâm đến người nữa?...”

Đùng!

Ba bóng người ấy lập tức phân ra, mỗi người một góc đăm đe nhìn nhau.

Ngay lập tức, chúng lại nhảy cẫng lên, lại một lần nữa xông vào công kích chém giết nhau.

Lúc này, đột nhiên đổi hướng công kích, quay ngược lại dùng thương kích gã hắc giáp bên cạnh.

Tỏa!

Gã hắc giáp này hình như cũng đề phòng từ trước, tấm khiên hắc thổ của gã lập tức đỡ lấy thương này, tiếp đến gã lại phẫn nộ điên cuồng công kích ả kim giáp.

Người lục giáp chỉ cười chế giễu, mắt gã ánh lên một tia sáng chói, trong lúc sắp áp sát tên hắc giáp, nó bỗng chốc đổi hướng phóng thẳng về hướng ả kim giáp.

Đây là thỏa thuận của người lục giáp và kim giáp, trước sẽ để kim giáp và hắc giáp hợp tác, sau trong trận chiến kim giáp sẽ thay đổi trận doanh chuyền sang liên thủ tiêu diệt người hắc giáp.

Có điều gã không có ý định tuân thủ thỏa thuận này, Kim năng khắc chế Mộc năng, Mộc năng khắc chế Thổ năng, giết chết người kim giáp trước mới là có lợi nhất cho gã.

Binh binh!

Ả kim giáp bị đánh bay đi, nôn đầy máu tươi.

Người lục giáp cười ghê tởm, đương lúc chuẩn bị ra tây đối phó tên người hắc giáp, bỗng nhiên như thấy bụng mình như có thêm vật gì đấy, vừa cúi mặt nhìn, mới phát hiện người hắc giáp không biết từ lúc nào đã thay đổi phương hướng công kích, dùng cao mâu dài xuyên thủng bụng gã lục giáp.

Xẹt!

Người hắc giáp giật mạnh mâu trường ra, máu tươi tung tóe, người lục giáp trợn tròn mắt không thể tin đây là sự thật.

Lúc này, ả kim giáp khập khiễng ngượng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi vốn cho rằng Tây Vách này ngươi thông minh nhất, không lẽ ngươi cho rằng ta tin ngươi sẽ để ta thuận lợi giết hắn, rồi có ưu thế đối quyết với ngươi ư?”

Người lục giáp nghe xong mặt mày còn thêm nhợt nhạt. Gã cười quái gở, giọng đứt quãng nói: “Nên…nên ..ngươi, không tồi, dùng việc …bị ta…công kích đắc thủ để ..gạt ta, khổ nhục kế…tốt…có điều, ta rất muốn…rất muốn biết. Ngươi bây giờ thọ thương…dựa vào đâu..đâu…đánh bại ..hắn.., chỉ tiếc là, ta..đã …không…không còn nhìn thấy được nữa…” Người lục giáp mắt trợn tròn ngã lăn xuống đất, hai mắt nó vẫn trừng trừng không cam lòng nhìn về nhà vách, đôi bàn tay đầy máu, năm ngón trương ra giơ về phía trước nhưng muốn nắm lấy vật gì đấy.

“Đã đến lượt ngươi và ta!” người hắc giáp vương mâu trường chỉ vào ả kim giáp nói.

Lúc này,vòng năng lượng do Thổ Vách sản sinh ra đang nhanh chóng tụt xuống, tiếng chém giết của đại quân Đông Vách cũng ngày càng cận kệ, gần như đã sát bên tai.

Ả kim giáp phun ngụm máu tàn trong miệng xuống đất,tay chụp lấy cây thương hoàng kim của mình,cắt đôi mặt đất xông lên nghênh đón tên hắc giáp.

Ả đã thọ thương, thực lực đã thua tên hắc giáp cả khúc, nhưng cô đã thông minh chọn cách “du đấu”, phát huy đến mức tối đa tính nhạy bén của Kim năng. Ả không dám chính diện đối kháng với tên hắc giáp, chỉ từng ly từng tí tiêu hao Thổ năng lượng của đối phương.

“Cho dù ngươi có triệt tiêu tất cả năng lượng, thì người chết trước vẫn sẽ là ngươi!” Người hắc giáp lạnh lùng noi và tìm đủ cách để cho đối phương một đòn chí mạng, gã chả sợ tiêu hao năng lượng, vì đối phương đã thọ thương, việc chiến bại chỉ là sớm muộn.

Năng lượng Thổ Vách, năng lượng người kim giáp, năng lượng người hắc giáp đều đang không ngừng cạn kiệt, chỉ là tình hình tên hắc giáp có phần khá hơn ả kim giáp.

Ung …

Một âm thanh khe khẽ xa xăm truyền đến, cả tên hắc giáp và ả kim giáp đều lập tức phân ly ra. Cô ả kim giáp đã đến mức giới hạn, nhưng ả vẫn cố gắng ra thế muốn ngăn cản.

Người hắc giáp cười một tiếng, phòng hộ của Thổ Vách đã suy giảm đến xuống dưới mức cảnh giới, không gian xung quanh nhà vách trong chốc lát bỗng chốc vỡ òa, người hắc giáp thấy thế lập tức phóng lên, gã thoát khỏi sự níu giữ của người kim giáp, phóng về hướng của nhà vách được sự bảo vệ của Thổ năng lượng.

“Thổ Vách chỉ có người Thổ năng bọn ta có thể sử dụng, nên nó trời định là của ta!” Người hắc giáp nghiêng đầu nhìn ả phụ nữ mặt trùm tấm voan màu trắng đang cung kính lùi sang một bên. Lúc này gã đã không cần phải cung cẩn xua nịnh ả nữa, gã mới thật sự là kẻ thắng trận sau cùng!

Nói xong, người hắc giáp lập tức đưa tay kéo nửa chiếc mặt nạ trên thi thể nữ kia, mà không giấu nổi vẻ hưng phấn trên mặt.Có điều, chỉ một chớp mắt, tất cả động tác hắn cứng đơ lại.

Người phụ nữ chùm khăn voan kia từ sau lưng gã bước ra buông cây giáo dài của người mặt nạ ra. Ả giở bịt mặt của mình ra, để lộ bộ mặt người mặt nạ thường gặp. Ả tuy không có khả năng gở mặt nạ Thổ Vách xuống, nhưng ả có khả năng giết người.

Người hắc giáp đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, đã không đủ sức chống chọi với một đòn của giáo dài tràn đầy Thổ năng lượng Thổ. Hắn không dám tin rằng cuối cùng mình lại chết dưới vũ khí của quân đoàn do mình thống lĩnh. Càng không dám tin, hắn đã hối lộ cho người phụ nữ này bao nhiêu thứ, thế mà cuối cùng ả cũng không đứng về phía hắn.

Ả kim giáp lê tấm thân tàn tạ của mình từng bước đi lên, ả giở chiếc mũ giáp mình ra lạnh lùng nói: “Đàn ông vĩnh viễn không biết phụ nữ cần gì, cả ngươi cũng thế!”

Nói xong, kim quang lóe lên, thủ cấp hắn giáp rơi đất.

Tiếp đến, cô ả kim giáp dùng hết sức cầm nửa khúc mặt nạ ấy nhét vào lòng, trong mắt ả vẫn tràn đầy hận ý: “Chị, ta xem thường chị, cả đời này ta đều xem thường ngươi! Vì một người đàn ông bội bạc mà lựa chọn tự sát, chị làm thế sao phải với cậu và mợ? Vì không để ta giết hắn báo thù cho chị mà cố ý sắp xếp để sau khi chết ta không lấy được thổ vách? Chỉ vì một người đàn ông đã không còn yêu chị nữa, như thế đáng ư? Chị hãy nói cho ta hay, có đáng không?”

Sở Vân Thăng nhớ, hình như khoảng hai mươi năm trước,lúc ở nhà cô mẫu, hắn thường hay chạy đến tìm mấy cụ già vẫn hay ngồi hóng mát trước cửa trong xóm để nghe các cụ kể về thời bọn Nhật thả bọn tấn công Kim Lăng, bá tánh đã chui xuống hầm phòng không để tị nạn.

Lúc ấy, thằng bé như hắn chỉ cảm thấy cả đám người như thế chắc xôm tụ náo nhiệt lắm,và chỉ thấy đó là một việc ho hay. Còn bây giờ, đã hai mươi năm qua đi, cuối cùng hắn cũng được trãi nghiệm cái cảm giác chui xuống hầm tị nạn này.

Ồn ào, ngột ngạt, xáo xào nào tiếng khóc trẻ con, nào tiếng rên rỉ của những kẻ thọ thương đủ các loại mùi vị như hộp cá hộp, hoàn toàn không chút mảy mảy hay ho, chỉ thấy toàn sự chịu đựng!

Trong hầm nhét đầy người tị nạn, trong thời còn trùng tử, nó có tác dụng bảo vệ to lơn, vì sự tồn tại của Thổ Vách trùng tử không thể chui từ lòng đất lên, còn người thực vật dù to lớn thế nào, vẫn không chống đỡ hết được trùng tử không tập, nên những động tị nạn này là một loại đường hầm phòng chống trùng tử.

Ngoài động là đang vọng đến tiếng long trời lở đất, tiếng đánh giết nhau dần dần đến gần, và ngày càng rõ rệt, người vào trong này tị nạn cũng ngày càng nhiều cho đến khi ngồi đầy!

Từng đội binh mã từ trên đầu động chạy tới, chỉ một chốc sau lại có những tiếng bước chân lẻ tẻ chạy về, từng người tị nạn trong hang dựa dẫm vào nhau, chỉ cầu mong cho chiến lửa mau kết thúc, để họ có thể trở lại “xóm làng” trong rừng thực vật.

Chống đỡ bên Tây Vách hình như lần lượt bị quật đổ. Chẳng mấy chốc, Vân Thăng lại lại nhìn thấy đồng đội của mình đang khiêng vài đồng đội thọ thương khác vào. Và cũng có người dưới sự lãnh đạo của Lão Tôn dẫn gia quyến lẳng lặng đi vào vội vàng thay quần áo của người bình thương, im lặng ngồi một bên. Hắn đoán quân đoàn người mặt nạ đã bị đánh bại.

Tiếp đến, khiến người ta ngạc nhiên là hắn nhìn thấy cô ả kim giáp từng đâm hắn dẫn theo một người che mặt đi vào tụ hợp với bộ hạ mình. Cũng giống bọn Lão Tôn, vừa vào đã vội vàng thay quần áo của người bình thường.

Và đồng thời, họ cũng mang đến một tin xấu, thực lực của Đông Vách quá mạnh, đã bao vây cả Tây Vách, nghe nói vách chủ Đông Vách đai khai sát giới đang điên cuồng chế tao người thực vật bành trướng địa bàn.

Cả đoàn người nghe tin mà khiếp vía, sự tàn nhẫn của vách chủ Đông Vách mọi người cũng đã sớm nghe tiếng.

Sau đó, đội viên đội chín cùng thuộc hạ ả kim giáp cùng ngồi mặt đối mặt, tất cả cùng mặt quần áo người bình thường, cũng chả ai nói chuyện với ai, không khí có phần nặng nề.

Khụ khụ!

Từng tiếng ho sặc sụa phá vỡ sự im lặng!

“Chị, chị, lại thổ máu ư? ” Tiểu Thảo từ mảnh vải bọc che chắn nó lộ ra ánh mặt lo lắng hỏi han.

Hà lão đầu cũng vội lấy từ túi áo cô bé câm ra viên thuốc màu xanh để cô uống, xong lão quay sang thở dài nhìn Vân Thăng: “Lúc tìm Tiểu Thảo để lại bệnh căn, mà đến giờ vẫn không cách giải trừ, trước một tháng tái phát một lần, giờ ngày càng nhiều…”

Ả kim giáp đã mặt thường phục bỗng nhiên nói: “Cô ta bị trúng Thổ độc phức hợp trong của người thực vật, bắt đầu từ vùng họng cho đến thể nội, chắc đã sớm thối rửa từ lúc nào, e là không cầm cự được bao lâu nữa.”

“Chị!” Tiểu Thảo nghe mà sợ không biết làm sao, nó chỉ hận mình.

Cô bé câm ráng nở một nụ cười ra dấu tay thị ý mình không sao, cô nén nước mắt thò tay vào vải bọc trìu mến rờ rờ đầu của Tiểu Thảo.

Vân Thăng nãy giờ vẫn không nói một tiếng, tuy hắn giờ miễn cưỡng đã nói được, nhưng hắn vẫn tranh thủ dùng thời gian để tu luyện hỗ trợ trùng thân hồi phục trong giai đoạn cuối cùng này.

“Hắn chính là cơ hội cuối cùng mà cô đã nói? Nếu sớm biết thế này, ta đã không lựa chọn giúp cô.” Người phụ nữ bịt mặt nhìn Vân Thăng thất vọng nói khẽ.

“Ta khuyên cô nên tránh xa hắn ra, cả bản lĩnh đắc ý nhất của cô cũng đừng cố mà đem ra thử trên người hắn, nếu không…” Ả kim giáp dựa người ra sau nhắm mặt lại nghỉ ngơi: “Nếu không, ngươi sẽ chết!”

Khi vừa bước vào cửa hầm, nhìn tinh thần Vân Thăng ngày càng khỏe khoắn, ả đã hoàn toàn không chút hoài nghi chính hắn là người đã giết Hoa tiên tử.

“Ta không có hứng thú với hắn.” Người phụ nữ bịt mặt nhắm mắt lại không nói năng thêm.