Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 368: Bí Mật




Vân Thăng kéo kéo áo, dùng chân đạp bằng từng vũng tuyết lòi lõm trước cửa nhà và cùng cô bé Thảo Đinh ngồi kề nhau dưới chân tường. Hắn đừa tay sờ sạm mãi mới được nửa điếu Bạch Sa mà Lão Tôn cho, khó khăn lắm hắn mới dùng chiếc “bậc lửa” do rừng thực vật tự chế để châm nó.

“À, ta quên mất, đại thúc không thể nói chuyện được, nhưng không sao, ngươi cứ viết trên lá của ta, ta có thể cảm giác được, chị cũng dạy ta viết chữ như thế đấy.” Cô bé Thảo Đinh giơ đến trước mặt hắn một tán lá rộng thoang thoảng mùi đất, hơi vàng ố, có lẽ do “suy dinh dưỡng”.

Vân Thăng kẹp điếu thuốc ánh lửa lại, cầm chiếc lá cô bé lên mà thấy nó mềm mại như một mảnh vải bông viết: ta cũng rất lâu chưa từng nói chuyện với “người”.

Từ sau trận chiến Hoàng Sơn hóa thân trùng tử mãi đến bây giờ, ngoài “viết chữ” để giao lưu, Vân Thăng quả thật rất lâu chưa từng nói chuyện với con người qua, cùng cô độc khiến hắn không nỡ từ chối “thỉnh cầu” của cô bé, hình như hắn cũng có gì đó muốn nói.

Chỗ ngón tay hắn chạm qua liền hiện lên những nét óng ánh trên lá với các chữ Hán tự, thoát ẩn thoát hiện.

“Đại thúc, ngươi cũng đáng thương quá, giống chị ta không thể nói chuyện được, có điều chị ta trước đây không câm, vì cứu ta nên mới bị câm.” Cô bé nghiêng nghiêng đầu nói.

“Lúc nhỏ ta ham chơi không nghe lời, có hôm thừa lúc chị đi làm đã một mình bỏ vào rừng thực vật chơi, không ngờ người thực vật xấu thế, họ đã biến ta thành người Thảo Đinh. Lúc tỉnh dậy, ta sợ hãi phát hiện mình chỉ còn lại cái đầu, thân thể không còn nữa, tinh thần bấn loạn chỉ còn biết khóc, luôn miệng gọi: chị ơi cứu em, chị ơi cứu em…”

Một đứa con nít đang ngồi nói chuyện “lúc nhỏ” hình như có phần hơi buồn cười, nhưng hắn không tài nào cười nổi, mà cứ vừa lẳng lặng nghe nó nói, vừa hì hục hút thuốc. Có lẽ không ai hiểu được nỗi sợ hãi của cô bé khi thân thể biến mất, nhưng hắn hiểu, hắn cũng từng trãi qua những gì giống cô bé, chỉ khác chăng lúc gặp nạn hắn đã là một người lớn từng trải qua trăm trận chiến, còn nó chỉ là một đứa bé con.

Cô bé cuốn lá của mình lại tiếp tục phẫn uất nói: “Chị về nhà không thấy ta liền quay cuồng đi tìm, không ăn không uống truy tìm khắp rừng, cuối cùng mới phát hiện được ta trong đám người Thảo Đinh.”

“Nhưng bọn người Thảo Đinh đó đều là bọn xấu xa, chúng không chị để ta đi, chúng muốn biến cả chị thành người thực vật.Chị chỉ là một người bình thường, không có khả năng gì cả, chỉ có thể khổ sở năn nỉ, xin chúng để cho ta quay về, nói ta còn nhỏ, không thể đánh trận như người lớn được.”

“Chị đã cầu xin gẫy lưỡi, ta nhớ hôm ấy trời bão tuyết to, chị quỳ ở đó như một người tuyết, không ngừng đập đầu quỳ lạy chúng, nhưng bọn chúng cũng chả thèm đếm xỉa gì chị.”

Vân Thăng vẫn lặng lẽ nghe nó kể, theo tường thuật của cô bé, hắn phần nào hiểu được tâm trạng của cô bé câm khi tận mắt nhìn thấy em gái mình bị biến thành người Thảo Đinh.Nỗi đau của một người chị mà không thể bảo vệ được em gái mình, gặp cản trở của bọn người thực vật lại bất lực đáp trả, và sự bất lực trước số phận khi quỳ lạy giữa trời tuyết, theo tên của một cuốn sách thời đại Dương Quang đó là: Bi thương chảy thành sông.

Nói đến đây, giọng cô bé âm u hắn, nó cúi sầm mặt xuống rầu rĩ đáp:

“Cuối cùng cũng có một dì Thảo Đinh tội nghiệp chị, trong lúc tất cả người Thảo Đinh đều đi nghĩ mới lặng lẽ dẫn bọn ta bỏ chạy.Nhưng thân thể đã không thể quay trở lại rồi, dù có lấy lại cũng không thể nối lại vào nhau, chị chỉ còn cách tìm một chiếc chậu đến trồng ta trong đó và đem giấu trong nhà, chỉ khi màn đêm đến mới có thể đi ra ngoài nhìn xung quanh.”

“Nhưng chị vì tìm ta mà trúng độc của người thực vật, lại chị lạnh một ngày một đêm, đến ngày thứ hai đã xém chết trong nhà tranh, may mà có gia gia từ bên ngoài mang về một viên thuốc cũ… Sau đó, chi không thể nói được nữa.”

Nó nói xong, Vân Thăng cũng vừa kịp hút hết nửa điếu thuốc, hắn đưa tay rờ rờ đầu nó, lại viết lên lá nó: Ngươi có một người chị tốt.

Cô bé nói chuyện buồn của mình, nhưng cũng giống bao đứa trẻ khác, chỉ một chốc nó lại vui trở lại: “Đại thúc, đừng rờ đầu ta, ta ghét nhất người khác rờ đầu ta, ta đã không còn là con nít nữa.”

Vân Thăng khó xử cười cười, hắn im lặng không rằng, cũng chẳng viết lách gì. Thời Dương Quang có người từng nói: khi ngươi thấy mình rất bi thảm và xui xẻo, thì hãy đi ra ngoài, hãy nhìn xem, người bi thảm và xui xẻo hơn ngươi còn đầy.

“Đại thúc, ta đã nói bí mật lớn nhất cho chú nghe, tiếp theo đến phiên chú nói bí mật của chú, không được ăn gian nhé.” Cô bé Thảo Đinh nhìn hắn chờ đợi.Nghe giọng nó đang rất hưng phấn, có vẻ như thám thính bí mật của người khác là một việc đầy hứng thú.

Vân Thăng nhích mông sang bên cạnh chút chút, có vẻ như băng tuyết vẫn lạnh cắt da cắt thịt. Nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng hắn kéo lá của nó sang viết: lúc ta lớn bằng ngươi, bí mật lớn nhất là đem quần của thầy hiệu trưởng treo lên cột cờ.

Cô bé ngỡ ngàng nửa ngày mới ngạc nhiên nói: “Đại thúc, ngươi ăn gian, đây cũng là bí mật ư? Chả bí mật gì cả…ưm, ta chỉ từng đến mẫu giáo qua, đại thúc, ở trường vui chứ? Có phải có rất nhiều bạn nhỏ? Có rất nhiều kẹo mút và rất nhiều truyện tranh không?”

Vân Thăng không biết trả lời những câu hỏi này thế nào, nếu nói không có, có lẽ nó sẽ thất vọng lắm; nếu nói có, mà nó vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy. Cuối cùng, hắn đành hít một hơi sâu, đánh trống lảng: Ta đã nói với ngươi bí mật lớn nhất của ta, ta chỉ từng nói qua với một “người” bí mật này, ngươi là người thứ hai biết.

“Ừ, ư..đại thúc, nói nhanh đi.”Cô bé chớp chớp mắt ra vẻ nghiêm túc lắng nghe.

Hắn ngập ngừng một lúc, thở một hơi nóng rồi viết xoèn xẹt lên lá: Rất lâu về trước, do một lần tai nạn, ta bị biến thành một con trùng tử, loại trùng tử biết phun dịch thể phun lửa ấy, ngươi có biết không?

“Biết, chị nói, cha mẹ chính là bị chúng ăn thịt, đại thúc nói tiếp đi.” Cô bé gật đầu lia lịa hối.

Vân Thẳng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối tăm, ngón tay nhanh thoăn thoắt viết từng li từng tí những câu chuyện về đời trùng tử của mình thành câu chuyện cổ tích:…Sau này, nó chết rồi, còn ta cuối cùng cũng trở lại làm người.

Cô bé nghe đến đoạn cuối mà không cầm nổi nước mắt, từng dòng từng dòng lệ tuôn trào ướt cả lá, mãi một lúc sau nó mới tức tối nhìn hắn nói: “Đại thúc, ngươi gạt ta, ngươi làm sao có thể trở thành trừng tử rồi lại trở lại thành người được. Lúc ta biến thành người Thảo Đinh, bọn xấu đó đã nói với ta một khi thành người thực vật thì vĩnh viễn không thể trở lại.”

Vân Thăng mỉm cười không phản bác. Cảm giác được trút bầu tâm sự mới sướng làm sao, dù đã thay đổi một chút, nhưng vẫn có thể được người khác đồng cảm, giải phóng bản thân. Hèn chi thời đại Dương Quang từng có nghiên cứu nói, vì chịu “tâm sự”mà phụ nữ luôn sống lâu hơn đàn ông.

Thấy hắn chả giải thích chi, cô bé lại quấn chiếc lá dài thon bên cạnh sang trước mặt hắn, để lộ trong đó một vật bé tựa ngón tay cái đen ngòm như một món gì quý giá: “Đại thúc, ta mời ngươi ăn kẹo.”

Cái cục đen ngòm bẩn thỉu ấy đã không còn bóng dáng của một viên “kẹo”, nhưng đã được nó xem như bảo bối giấu mãi trong lá.

“Đại thúc không ăn, ta là người lớn, ăn kẹo sẽ bị sâu răng.” Hắn cuốn lá nó lại viết lời nói dối lên đấy.

Cô bé nghiêm túc nói: “Đại thúc, ta thật lòng mời ngươi, ta còn không nỡ ăn. Đây là thứ quý nhất của ta. Chị nói ngươi khác với bọn người xấu kia, ngươi là người tốt, ngươi không cướp đồ, còn dùng đồ để trả tiền, trả thức ăn để người ta xây nhà còn cao gấp đôi người khác, chị làm đá cục cho ngươi, mỗi ngày ngươi đều để lại thức ăn trước cửa chúng ta. Từ khi ngươi đến đây, không còn ai bắt nạt chị và gia gia nữa…”

Hắn không muốn nói với nó rằng thế giới này không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối. Như bọn Lão Tôn với các cô đúng là người xấu trăm phần trăm, nhưng với đội viên đội chín, lại vô cùng đoàn kết, tương trợ lẫn nhau. Tiêu chuẩn khác, giai cấp khác thì làm sao có thể phân biệt rõ được tốt xấu?

Có điều, lời đã đến “tay”, hắn lại không viết ra được, một tâm hồn trong sáng của trẻ thơ vì sao lại phải đi “ô nhiễm” nó?

Dưới sự yêu cầu kiên quyết của cô bé, hắn cẩn thận nhận lấy viên “kẹo” tách ra làm đôi mỗi người một nửa. Ngậm kẹo trong miệng một vị đắng pha lẫn đắng cay mặn nồng thuận theo thực quản đi xuống bao tử, hắn nhìn thấy cô bé đang ngoẳn miệng nhìn hắn cười.

“Ngươi tên là gì?” Hắn rút một thanh đường tinh luyện của cô ả kim giáp cho mình đặt vào chậu của cô bé, một tay hắn vẫn không quên viết lên lá.

“Tiểu Thảo, tiểu trong chữ nhỏ, thảo là hoa thảo, tên này sau này đặt đó.” Miệng ngậm viên kẹo hơi bẩn to bằng hạt mè mà vẫn ậm ừ nói: “Đúng rồi, đại thúc, ta nghe nói ngươi từ bên ngoài đến, ngươi có từng nghe nói thiên hạ đệ nhất nhân chưa? Kể cho ta nghe đi! Ta thích nhất nghe gia gia kể về chuyện của hắn.”

Hắn hoang mang lắc lắc đầu. Hắn quả thật không biết người thiên hạ đệ nhất gì ở đây. Lúc ở Hoàng Sơn, hắn từng nghe Tam Phát Tử nói qua một lần, nhưng ở đây là Tinh Sa thành, cách Hoàng Sơn bao nhiêu cây số.

“Đại thúc, xấu hổ quá, thiên hạ đệ nhất nhân mà còn chưa từng nghe?” Cô bé như phát hiện được đại lục mới, cười ha hả nói: “Ta cuối cùng cũng tìm ra một người ngốc hơn ta, haha.”

Vân Thăng không để ý gì việc bị cô bé cười nhạo, hắn còn nói đùa: người rất sùng bái hắn ư?

Cô bé gật đầu liền liền: “Đương nhiên, hắn lợi hại lắm, còn lợi hại hơn cả Tôn Ngộ Không trong sách mà chị tìm đến cho ta, một người hắn có thể đánh lại rất nhiều người xấu. Nghe Hà gia gia nói, hai vách chủ cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn, cả trùng tử cũng phải nghe lời hắn, ngươi nói có lợi hại không? Ta mà có bản lĩnh như hắn, nhất định sẽ bắt hết bọn người xấu bắt nạt chị ta bỏ vào hố xí.”

Vân Thăng nghe mà ngỡ ngàng hỏi: Trùng tử cũng phải nghe hắn?

Cô bé trước đều do Hà lão kể lại, lần đầu tiên phát hiện còn có người không biết thiên hạ đệ nhất nhân lập tức lòng đầy tự hào, đắc ý nói: “Ưm, Hà gia gia nói, không chỉ trùng tử, còn rất nhiều người máy cộng lại cũng đánh không lại hắn.”

Vân Thăng lập tức cảnh giác viết: Ngươi biết tên hắn không? Ta nói tên thật ấy.

Cô bé phen này bị gây khó, buồn hiu lắc đầu nói: “Không biết, có điều ta biết trước đây từng có đĩa bay tìm hắn.”

Vân Thăng khưng lại, bỗng nhiên phì cười. Thiên hạ đệ nhất nhân? Có thiên hạ đệ nhất nhân nào mà giống hắn thế này đây? Thiên hạ đệ nhất xúi quẩy còn được.

Sau trận cười, hắn cũng chả để tâm gì.

Lúc này, trời dần lộ sáng, cô bé câm vẫn ngồi chực chờ một góc trốn tránh Vân Thăng ôm vội cô bé Thảo Đinh quay về.

Tháng ngày lại tiếp tục qua đi trong đợi chờ, chẳng mấy chốc lại hai ngày. Vân Thăng đã xin nghỉ phép liên tục dùng tốc độ nhanh nhất hỗ trợ thân trùng hồi phục.

Đến đêm này, hắn bỗng nhiên bị hất ra từ trong trận hỗn chiến. Cổ họng hắn nóng xè, đau đớn vô cùng, thân trùng bắt đầu đang liền lại nhanh chóng.