Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 365: Truyền Thuyết Một Người




Tất cả những gì đội người mặt nạ chín không thể có được trước mặt ả kim giáp, giờ đây đã thành công chuyển nhượng hết sang cho nhóm tiểu dân vô quyền vô thế này.

Chúng thấy gì lấy gì, trong túi đã chứa đầy ấp nhưng họ cũng như thể đây chả phải việc chi lớn lao.

Gã gầy kia đã ngang nhiên véo mông của một người phụ nữ, sau đó gã còn khả ố cười ha hả nhìn ả hoảng loạn bỏ chạy đâm đầu vào khiên của đồng đội mình.

Không ai dám đứng ra can ngăn ác hành của chúng nhưng thể đây là một việc đã thành lệ từ lâu, giống như một cuộc thao luyện đã kéo nhiều năm, người thi bạo đã không còn cảm giác, và cả người chịu thi bạo cũng thành vô giác.

Tại thành phố trong rừng này, các khu quản hạch của người mặt nạ, ở các nơi khác nhau đều không ngừng diễn ra cảnh tương tự.

Người phụ nữ đó bị gả gầy kia lôi vào căn nhà bên cạnh, đám đông còn lại chỉ bị “lấy”đi một phần đồ cuối cùng cũng thở phào. Vì điều này có nghĩa rằng “quá trình” này đã sắp đến thời kết thúc, cũng có nghĩa rằng hôm nay họ không phải người xui xẻo nhất trong ngày.

Đây là quy cử, người mặt nạ sẽ không lấy hết đồ, người, “tài sản” của họ, thậm chí có chỗ chúng động cũng chả thèm động vào. Nhưng lần nào cũng có vài người do không chịu phối hợp cùng chúng mà bị lấy sạch, lần nào cũng có phụ nữ bị lôi vào căn nhà ấy, điều có thể may mắn được mình không phải người bị lôi đi đó mà thôi.

Lão Tôn vốn thường không tự tiện giết người, không phải lão hiền lành, cũng có lẽ trước đây từng giết, nhưng giờ đã không còn giết, giờ lão chỉ thấy giết người sẽ mang đến vận xui và những rắc rối không cần thiết.

Có vài tên “chủ quầy” lơn lớn đang không ngừng theo sau lão như con cún con, họ lấy đủ loại “đồ tốt” ra kính lão, Lão Tổn chỉ trong một chốc lát đã từ một tên hèn khi nãy trở thành một bậc đại gia.

“Tôn đội, ngài nghe nói chưa?” Một tên chủ có cái trán rộng rộng, cằm vuông vuông, đầu đội chiếc mủ chỉnh chu đang ghì sát tai Lão Tôn thì thầm.

“Nghe nói việc gì?” Lão Tôn tay cầm gói kẹo sữa Alpenliebe giơ lên soi soi trước tí sáng le lói để tìm ngày sản xuất.

“Nghe nói vừa đến một tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ một chiêu thôi đã giết một Hoa Tiên Tử, vốn nghĩ do vách chủ đích thân ra tay, sau này mới biết không phải. Giờ cả khu rừng thực vật đông tây đều đang tìm tên này.” Tên ấy vừa nói vừa lấm lét nhìn quanh.

Tay Lão Tôn rung rung, lão bất chợt nhìn về Vân Thăng đang ngồi ở góc tường,chỉ vài mắt lão lại tự giác lắc lắc đầu.

“Đấy chỉ là tin đồn nghe mới kỳ diệu làm sao, các ngài không biết chứ giờ tin đó đang hot lắm, có người nói…” Người đó cẩn thận xì xầm tiếp với Lão Tôn: “Có người nói đây là kẻ thiên hạ đệ nhất, chỉ có hắn có bản lãnh này, chỉ một chiêu là xong!”

Lão Tôn kinh ngạc nói: “Nói bậy, không phải nói người đó đã chết rồi ư? Hơn nữa đấy chỉ là tin đồn, có ma mới biết thực hư, một người đối trận.. Mẹ kiếp, thời buổi này, các ngươi còn tin có thật ư, thật là cái gì cũng dám nói!”

Người đó nghiêm mặt cổ quái nói: “Sao lại là nói bừa, nghe nói hai vị vách chủ đều đang đứng ngồi không yên đây!”

Lão Tôn phen này ngó cũng chả thèm ngó, lão biểu biểu môi: “Đây không phải nói bừa? Cả ta còn không biết tình hình vách chủ, các ngươi làm sao biết được? Đừng ngồi đấy nói linh tinh, vào chính sự, ta nói cho ngươi một tin…”

Vân Thăng vứt điếu thuốc sắp cháy đến tay xuống, dùng chân đạp đạp cho nó tắt hẳn. Với hắn, đây cũng là một qui trình, nhưng thể dùng chân đạp đạp thì không phải hút thuốc trong rừng.

Giơ tay cấm giáo trường xuồng đất, hắn nhanh chóng đi xuyên qua đám người hốt hoảng đứng hai bên, hắn vừa nhìn thấy một vật khơi dậy hồi ức trong lòng.

Một cô bé yếu ớt bẩn thiểu sợ hãi khi nhìn thấy Vân Thăng đang lẳng lặng đứng trước mặt nó, cô bé không dám nhìn vào mắt hắn, nó cuối xầm mặt xuống làm bộ mặt hắn muốn lấy gì thì lấy.

Ngón tay hắn nhè nhẹ lướt qua chiếc áo ngực màu hồng phấn hơi rách nhưng vẫn sạch sẽ mà bất giác nở nụ cười trên môi,vẫn nhớ như in hôm nào Đại Trùng vẫn đầu đội chiếc áo ngực này trên đầu nhìn hắn cười khờ khạo.

Tiếp sau đó, hắn lại giơ tay rờ rờ chiếc chụp đầu len màu xám. Chiếc chụp đầu loại này từ sau khi Hắc Ám giáng lâm hắn không biết đã đội bao nhiêu lâu. Giờ đây từng màn từng màn có vẻ lại hiện ra trước mặt.

“Mẹ kiếp, Thập Thất, người đừng nói với ta là nhắm trúng con bé này nhé!” Lão Lục kéo kéo lưng quần từ trong nhà đi ra đã bắt gặp ngay Vân Thăng đang mê mẩn đứng trước một con bé con.

Gã như thế đang có hứng đến, nhỏ một nhúm nước bọt lên tay, một tay vịn lấy cầm cô bé, một tay dùng nước bọt chùi lên mặt nó. Dưới bàn tay gã, một làn da non nớt dần hiện ra, gã nháy mắt với Vân Thăng nói : “Ái da, Thập Thất, được đấy chứ, có mắt nhìn, nhưng ngươi nhanh lên, lão đại sắp thu đội rồi.”

Lúc này, lão già mà Vân Thăng quen đứng bên cạnh vội chen qua đám đông đi đến, lão mặt cười nói: “Hai vị quân gia, cô bé này bị câm, bị câm.”

Lão Lục ngỡ ngàng, gã không nhịn được cười: “ Câm? Câm càng tốt, tuyệt! Cặp đội tuyệt! Ha ha..”

Gã không nhịn được cười, nhưng chẳng mấy chốc dưới ánh mắt lạnh lùng của Vân Thăng, gã biết mình nói sai lời, liền đỏ mặt bỏ đi.

Vân Thăng nhìn cái xô nhựa nát của cô bé liền bỏ lại một miếng thức ăn để trao đổi, hắn huơ huơ chiếc mũ chụp rồi nhét vào áo mình.

“Nhiều quá, nhiều quá, người trẻ tuổi, cái mũ chụp này không đáng bao nhiêu tiền. Ta thối lại cho ngươi hai trái hoa quả, sau này còn nhờ ngươi chiếu cố cho.” Ông lão vội lấy hai quả màu vàng vàng trong chậu của mình đưa cho hắn.

Hắn không nhận, hắn cảm thấy rất kỳ lạ là ông lão này vẫn nhận ra hắn. Tuy nói mặt nạ có lộ mặt ra, nhưng hắn và ông lão này chỉ gặp qua một lần, huống hồ hắn vốn râu ria đầy mặt, cả bản thân hắn soi gương chưa chắc đã nhìn ra mặt mình!

Ông lão như biết tỏng hắn nghỉ gỉ, liền chỉ chỉ vào bộ quần áo của hắn.

Có thế hắn mới chợt nhớ ra, binh đoàn mặt nạ vốn có đồng phục, nhưng không dạo gần đây cấp cao của nơi này đang lục đục gì mà không những phía dưới thì hỗn loạn vô cùng, mà còn khiến khuyết vật tư trầm trọng. Như đội trị an số chí này, khi hắn vừa đến, có giáo có khiên là khá lắm rồi, những cái khác thì đừng có hòng.

Cho nên hắn vẫn đang mặc bộ đồ rách rưới nhặt được tại Cảng Thành.

Hắn nhìn nhìn cái chậu vỡ của ông lão, ngoài hoa quả ra, còn một số thứ thiết yếu phẩm hàng ngày một động lòng. Hắn nghe gã gầy kia nói mấy tên giao dịch chợ đêm này đều nhờ cơ hội đi vận chuyển xác ở ngoài, kiếm chút “hàng lậu” về. Chỉ cần có cơ hội an toàn rời khỏi đây, hắn đều muốn thử. Hơn nữa hắn không muốn ở doanh trại của đội mặt nạ số chín. Thực tế cũng chả có mấy người ở đấy. Đội trị an tuy không thể so sánh với đội tác chiến tiền tuyến số một, bọn họ ở đây không phải tập thể xuất động, không thể mang danh thu thập thức ăn, cơ hội tìm miếng béo bở là chính.

Nhưng đội trị an cũng có ưu điểm mà đội tác chiến không có, chúng không phải tuân thủ kỷ luật nghiêm khắc, chỉ cần địa phương không xảy ra vấn đề gì, chúng mỗi ngày đều chỉ xà quần, vòng vài vòng, hết giờ lại đi về, coi như xong việc không có nguy hiểm tính mạng gì.

Cho dù một ngày nào đấy trùng tử bất ngờ rút lui sạch sẽ, một hai tên người mặt nạ, thậm chí cả đội chín này cũng không dám đi ra thế giới bên ngoài kia.

Chỉ khi cả đại đội cùng hành động, tìm hết thôn này đến thôn khác, thành này đến trấn khác, đội tác chiến mới có gan và có cơ hội. Vì thế Vân Thăng phải tìm một nơi ở riêng đã, sau đó mới tìm cơ hội để nhờ người đi vào đội tác chiến, hoặc nhờ ông lão này dẫn đường tắt.

Trong ngôi nhà nhỏ bên cạnh, tiếng của vài người phụ nữ đang âm ỉ khóc lóc, Lão Tôn hít một tiếng sáo, thu đội.

Vết thương trên vai hắn giờ cũng đang tự động liền lại, khả năng tu phục của cơ thể Nhị nguyên thiên cao nhất thật kinh người.

Hắn xin nghỉ phép bệnh với Lão Tôn, và cũng cự tuyệt đề nghị dẫn hắn đi mở tầm mắt ở mấy chốn đốt tiền trên các nhà cây,mà chỉ lẳng lặng đi theo ông lão đến trước cửa một ngôi nhà tranh.

Ông lão kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, còn cô bé câm bên cạnh có vẻ có phần hoảng hốt.

“Biết chữ chứ?” Hắn dùng cây vẽ vài chữ xuống nền đất.

Ông lão gật gật đầu.

“Ta muốn mua một căn nhà.” Vân Thăng đặt “tiền bồi thường” của ả kim giáp đưa xuống đất, đấy là một hột trái cây khô cao cấp cùng một túi đường được gia công từ thực vật.

Hai mắt lão sáng trưng lên. Thứ rau trái khô này chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có được này không phải mấy loại hoa quả rừng của lão có thể so sánh được. Cũng không biết cái cậu trẻ tuổi này hôm nay đã trúng mánh gì mà cả thứ này cũng có được, còn đường tinh luyện là thứ lão còn chưa được thấy. Lão vội đáp: “Cậu trẻ tuổi, mấy ngôi nhà tranh rách này căn bản không cần mua, chỉ cần ngươi chịu cung cấp thức ăn một ngày, tìm vài người dựng giúp người là được. Thời buổi giờ được mỗi cái ích lợi là đất không phải mua.”

Vân Thăng gật gật đầu rút một phần đường ra đưa cho ông lão, và viết: “Ông dùng hoa quả rừng để đổi thức ăn với ta, và kể cho ta nghe về tình hình ở đây, ta sẽ dùng đường để trao đổi với ông.”

Ông lão này biết hắn đã bị lầm tưởng là xác chết mà đưa về, nên hắn cũng chả phải giấu giếm việc gì, chỉ là viết đến chữ “đường”, tự nhiên hắn quên mất viết thế nào, liền qua loa viết bừa. Việc đích thân cầm viết viết chữ này cho dù là thời Dương Quang, với hắn cũng xa vời làm sao!

Chỉ không ngờ ông lão lại đẩy đùi lại túi đường về, lão cười nói: “Không dám nhận đồ của ngài, chỉ cần sau này gài chiếu cố cho bọn ta là tốt lắm rồi!”

“Việc nào ra việc nấy.” Hắn lạnh lùng viết. Từ ngày đầu ra khỏi Cảng Thành, hắn đã quyết định vĩnh viễn không bao giờ có dính dáng tình cảm gì với người lạ nữa, vĩnh viễn không tham gia những việc không liên quan đến mình.

Nếu ông trời quyết định hắn phải là Thiên sát cô tinh, hắn sẽ mày cũng chẳng chau mà đối diện với vận mệnh này! Khi hắn đi ra khỏi ngục tù tâm linh ấy, tất cả mọi thứ sẽ đi vào tĩnh lặng

Ông lão đột ngột cảm nhận được khí tiết lạnh lùng của Vân Thăng, không dám nói gì nhiều, nhìn hắn nhét bừa một nhúm tuyết vào miệng, lão bắt đầu tường thuật: “… Hai vị vách chủ Đông Tây nghe nói là một đôi tình nhân, vách (miếng ngọc bích) được chia làm hai mỗi người giữ một, trong lúc trùng tử ngày đêm tấn công, hai vị vách chủ đã đồng sinh cùng tử, huyết chiến liều mình mới có thể bảo toàn được vùng đất này. Sau này khi trùng tử rút lui, không hiểu vì sao hai người lại bất hòa, và ngày càng nghiêm trọng. Đến bây giờ, đã lâm vào thế thủy hỏa bất dung, ai ai cũng muốn nuốt chửng đối phương.”

“Ta nghe nói vách chủ Tây Vách chúng ta đã lâu không lộ diện, bên dưới đang tin đồn rầm rộ, tam đại đốc lĩnh lại cũng bận rộn với việc tranh quyền. Rừng thực vật đã không còn là rừng thực vật năm xưa. Đông Vách lại càng tồi hơn. Vách chủ Đông Vách vì muốn bành trướng địa bàn và thực lực của rừng thực vật cứ động chút lại giết người, chế tạo người thực vật. Lần trước ta gặp người chính là vì đi ra ngoài lượm xác bị người bên Đông Vách tập kích. Con người thường có thể cùng hoạn nạn, nhưng lại không thể cùng hưởng phú quý, nhất là quyền lực, không biết bao nhiêu người đã chết vì nó...”

Những thông tin lão đưa ra chỉ là thông tin đơn giản nhất, nhưng lại đủ để hắn biết được những điều cần thiết. Sự tranh giành quyền lực của các trên hắn không hứng thú.

Nửa đêm, Vân Thăng ngồi tĩnh tu lại. Từ hồi Hắc Ám giáng lâm đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh không gấp gáp vội vàng đi vào thế giới nguyên khí, muốn dung hòa nhất thể với nó. Lượng lớn nguyên khí thiên địa thuần nhất đi vào thân thể hắn, tâm thần hợp nhất, cúng cố kiên cố!

Trong cuộc hổn chiến của ba tên kia, hắn đã tham chiến!

Sau khi ngông tù của tâm linh được giải trừ, hắn thấy tư duy của mình như vừa được siêu thoát.

Hắn không muốn “bị động chịu đòn” nữa, hắn phải chủ động xuất kích!

Hắn dẫn theo nguyên khí thuần hậu cuồn cuồn khí thế xông pha vào cuộc chiến của Cổ Thư, trùng thân và cung.

Bỏ đi tư duy cứng nhắc lúc trước, hắn nghiễm nhiên đứng về phía trùng tư đối trận với Cổ Thư và Cung!