Tiếp theo là giọng nói lười biếng của Dư Tiểu Hải: "Gì cơ, mười viên? Không bằng ngươi cứ bắn chết ta, trực tiếp cướp lấy cho rồi!"
Cố Lập Minh hiển nhiên đã không còn kiêu ngạo như lúc nói chuyện với Sở Vân Thăng, sốt ruột nói: "Anh bạn, chúng tôi lén đổi đạn với cậu đã là trái với kỷ luật quân đội, hơn nữa, chúng tôi cũng cần giữ lại một ít đạn để bảo vệ mấy người giáo sư, hy vọng cậu có thể thông cảm một chút cho hoàn cảnh của chúng tôi!"
Dư Tiểu Hải không nhanh không chậm nói: "Lời không thể nói lung tung, ta cũng không ép các người phải vi phạm kỷ luật đi đổi đạn lấy bánh quy, ngươi đã sợ bị xử phạt, ta thấy thôi khỏi đổi nữa cho rồi."
Nói xong, liền truyền đến tiếng hắn cố tình nhai bánh quy rôm rốp.
Có một giọng nói đàn ông vang lên: "Chúng ta còn có một ít đồ trang sức, lấy ra đổi với cậu chắc cũng được chứ?"
Dư Tiểu Hải như thể gặp được một chuyện buồn cười nhất, nhưng lại không dám cười lớn tiếng mà chỉ buồn bực nói: "Tôi nói này Triệu tiên sinh, ông cảm thấy bây giờ Nhân Dân Tệ, Đôla và vàng còn mua được một cái bánh quy sao? Ông thật đúng là... A, anh Sở, anh lên rồi à?"
Sở Vân Thăng đi ra từ hành lang, gật đầu, ánh mắt đảo qua, tất cả mọi người đang vây xung quanh Dư Tiểu Hải, nhưng cũng không dám ra tay cướp lấy túi bánh quy trong tay hắn.
Thứ những người này sợ chính là năng lực khủng bố của Sở Vân Thăng dưới lầu, Dư Tiểu Hải dám ăn nói lớn lối như vậy cũng là vì cậy ở hắn.
Sở Vân Thăng vừa xuất hiện, ngoại trừ giáo sư Tôn, những người khác đều bất giác bước lùi hai bước, ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp.
"Đổi đạn được chưa?"
Hắn vừa mở miệng đã hỏi đạn, khiến cho Cố Lập Minh rốt cuộc sáng mắt lên, trực giác cho rằng, Sở Vân Thăng dường như vô cùng cần đạn, lợi thế vừa muốn buông ra lập tức bị hắn âm thầm tính toán giảm bớt hai viên, bây giờ đạn đối với bọn họ cũng là một thứ vô cùng quý giá.
Dư Tiểu Hải gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Mấy người này quá bủn xỉn, em còn đang bàn tiếp!"
Cố Lập Minh yên tâm hơn, lòng tin mười phần nói: "Anh bạn trẻ, cái giá cậu đưa ra quá cao, chúng ta phải bàn lại...."
Sở Vân Thăng kỳ thực chỉ muốn biết là Dư Tiểu Hải có đổi được đạn chưa mà thôi, hắn bây giờ đang vội muốn đi đánh lén côn trùng, đạn với hắn mà nói không mấy quan trọng, trực tiếp bỏ qua lời nói của Cố Lập Minh, nói nhanh: "Không bàn bạc gì nữa, tiểu Hải, thu dọn chút đi, lập tức đi theo anh!"
Lời vừa dứt, không chỉ Cố Lập Minh ngẩn cả người, mà ngay cả đám người giáo sư Tôn, Triệu tiểu thư phía sau hắn cũng đều sửng sốt, vừa rồi thậm chí họ còn đang thương lượng, tìm cách nào đó để mời người này hộ tống bọn họ đến doanh trại quân đội, không ngờ người này vừa lên đã muốn bỏ đi.
Dư Tiểu Hải sửng sốt một chút, sáp lại gần, nhỏ giọng nói: "Anh Sở, không đổi đạn nữa sao? Bọn họ sắp chịu rồi, chờ thêm chút nữa là được..."
Sở Vân Thăng khoát tay nói: "Không đổi, không còn kịp rồi, cậu cầm theo nỏ, chúng ta vừa đi vừa nói."
Dư Tiểu Hải là người đầu tiên biết được khả năng tiên đoán quỷ dị về thời đại Bóng Tối của Sở Vân Thăng, trải qua nhiều chuyện như vậy, đã hết sức tin tưởng vào năng lực đặc biệt của Sở Vân Thăng. Gã cũng không nói thêm gì, thu bánh quy lại, sắp sửa theo Sở Vân Thăng xuống lầu.
"Hai vị, chờ chút, chờ chút đã!" Cố Lập Minh luống cuống, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, vươn tay ngăn cản Sở Vân Thăng, vội vàng nói.
Sở Vân Thăng ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Đại đội trưởng Cố, tôi kính trọng bộ quân phục trên người ông, và dũng khí liều mạng của các anh em sau lưng ông, chuyện trước kia tôi có thể không truy cứu, thế nhưng xin ông chú ý đừng có chọc giận tôi..."
Giáo sư Tôn liền vội khuyên nhủ: "Chàng trai, đại đội trưởng Cố cũng chỉ vì nghĩ cho chúng ta, cậu bỏ quá cho."
Sở Vân Thăng vẫn có chút hảo cảm với ông lão này, ông ta không chỉ nói ra rất nhiều chuyện về năng lượng tối, mà còn giảng giải một số kiến thức về người thức tỉnh, ít nhiều cũng có một chút trợ giúp cho hắn. Hơn nữa kỳ thực ông lão này cũng là một người không tệ, không hề so đo việc bị Sở Vân Thăng đá một cước, hơn nữa nửa ổ bánh mỳ mà Sở Vân Thăng cho ông ta, cũng được ông chia lại cho mười mấy người này, chỉ là với nhiều người thế này, chừng đó không khác gì như muối bỏ biển.
"Nể mặt giáo sư Tôn, một cái bánh quy đổi lấy mười viện, nếu đồng ý thì đổi ngay bây giờ, tôi còn có việc." Sở Vân Thăng cũng không rảnh khua môi múa mép với bọn họ, vài viên đạn còn chưa đáng để hắn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Kỳ thực đám người Cố Lập Minh cũng không còn bao nhiêu đạn súng lục, còn phải giữ lại một ít phòng thân, tính toán mãi mới đổi lấy bốn cái bánh quy, khiến Sở Vân Thăng buồn bực một lúc lâu.
Lúc xuống lầu, Sở Vân Thăng mới chợt nhớ mà hỏi Dư Tiểu Hải: "Ông lão kia biết cách rèn luyện của cậu không?"
Dư Tiểu Hải đau khổ cười nói: "Ông ấy không biết, bọn họ vốn cũng đang thí nghiệm về mặt này, bây giờ đã bị cắt ngang, chỉ là đề nghị em sử dụng năng lực nhiều hơn mà thôi."
Ông ta không biết, Sở Vân Thăng cũng không biết, chỉ có thể để từ từ quan sát rồi tính tiếp.
"Nói với cậu chuyện này, đợi lát nữa rồi cậu theo anh đi giết hai con côn trùng..."
Sở Vân Thăng vừa bước xuống lầu vừa nói. chợt phát hiện bên cạnh đã không có ai, cảnh giác trong lòng, quay lại nhìn, Dư Tiểu Hải còn đang hoảng sợ đứng trên chỗ rẽ phía sau.
Hắn sửng sốt một chút, bất quá, giờ nghĩ lại khi lần đầu mình đối mặt với Xích Giáp Trùng, cũng không khá hơn bao nhiêu so với Dư Tiểu Hải bây giờ, suy bụng ta ra bụng người, thấy đây cũng là phản ứng bình thường, giải thích: "Đừng khẩn trương, để anh từ từ nói cho cậu... A, sao cô cũng đi theo?"
Vừa rồi trong lòng Sở Vân Thăng chỉ lo tính toán làm sao để thịt được hai con côn trùng, không chú ý thấy cô gái được cứu nhầm kia cũng theo hai người họ xuống lầu.
Cô gái còn chưa lên tiếng, Dư Tiểu Hải đã lo lắng cướp lời: "Anh Sở, giết côn trùng có nguy hiểm gì không?"
Sở Vân Thăng đảo ánh mắt lên người Dư Tiểu Hải, khẳng định nói: "Có! Bất cứ lúc nào đều có! Chỉ cần là đối mặt với côn trùng, vĩnh viễn đều có! Thế giới bây giờ, không có chuyện gì là không nguy hiểm, nếu đến ngay cả dũng khí để đối mặt với chút nguy hiểm đó mà cậu cũng không có, vậy thì cậu chuẩn bị làm sao để sinh tồn?"
Dư Tiểu Hải bị lời hắn nói làm cho vừa sợ vừa xấu hổ, chần chờ một lúc mới cắn răng nói: "Anh Sở, anh nói đi, em phải làm thế nào, em nghe lời anh!"
Sở Vân Thăng đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, gật đầu nói: "Đợi chút nữa xem xét tình huống rồi nói, chỉ cần có dũng khí, dù có gặp phải những khó khăn lớn hơn nữa thì chúng ta vẫn có thể vượt qua được!"
Bây giờ bên ngoài đã tràn ngập côn trùng, một chỗ gần nhất cũng có ít nhất là sáu con côn trùng, lấy tình huống của hai người hắn, căn bản không thể trêu vào, không dùng lực được, vậy thì chỉ có thể dùng trí, Sở Vân Thăng nãy giờ vẫn đang hao tổn tâm trí vì chuyện này.
Bên ngoài tòa nhà nằm la liệt mấy cái xác, một cái trong đó còn đang bị một con chuột bò lên, vừa cắn xé xác chết vừa cảnh giác đánh giá bốn phía.
Bầu trời có một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng chỉ là một chút mà thôi, tình huống bốn phía xung quanh không thể nhìn rõ ràng được, Sở Vân Thăng không thể không tiếp tục sử dụng máy nhìn đêm.
Cô gái bị Sở Vân Thăng đuổi về, thậm chí đến tên họ của đối phương hắn còn không biết , không cần thiết phải mạo hiểm mang nàng theo làm gì. Hắn và Dư Tiểu Hải hoàn toàn là đánh liều đi làm chuyện này, thêm một người chỉ tổ thêm một phần vướng víu.
Chiến trường mà Sở Vân Thăng lựa chọn là một con phố buôn bán cách đó một cây số, nơi này có ít nhất là năm con Xích Giáp Trùng đang cắn xé đầu người. Hắn không dám tới gần, phải đi vòng qua để đến một tòa nhà bắn tỉa mà hắn đã chọn trước, một lát nữa sẽ để cho Dư Tiểu Hải lên tầng năm, mở một cửa sổ ra rồi lấy nỏ nhắm bắn Xích Giáp Trùng trên phố buôn bán.
Sau đó, hắn đi cùng với Dư Tiểu Hải ẩn núp vòng ngược ra sau, ở một khu nhà cao tầng cách đó ít nhất là hai kilomet, chọn hai tòa nhà cách nhau đủ xa để Xích Giáp Trùng không thể nào nhảy tới được.
Hai người chia ra đi lên đỉnh hai tòa nhà, quan sát địa hình một chút, hắn bảo Dư Tiểu Hải lấy nỏ, bắn sợi dây mà trước đây hắn dùng để đánh lén Xích Giáp Trùng từ trên không qua tòa nhà bên này, tìm một chỗ cột cho chắc. Mà một đầu khác của sợi dây thì quấn lên một góc trên đỉnh tòa nhà bên kia, sẵn sàng tháo ra bất cứ lúc nào.
Bố trí xong đường lui, Sở Vân Thăng không dám dừng lại một khắc nào, lại cùng Dư Tiểu Hải ẩn núp quay về tòa nhà bắn tỉa bên cạnh phố buôn bán khi nãy.
Sở Vân Thăng đưa cho Dư Tiểu Hải một cái đồng hồ đeo tay, để hắn một mình lẻn lên tầng năm, hẹn mười phút sau, bản thân sẽ tiến hành khiêu khích sáu con Xích Giáp Trùng, Dư Tiểu Hải sẽ thừa dịp đó mà dùng tên băng đóng băng một con.