Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 323: Trả Huynh Đệ Ta Đây




“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh bay đi, bay đi tìm viện binh.” Vân Thăng lắc lắc mình cho rơi bớt bụi bặm trên mình. Hắn dùng hết sức gượng dậy lớn tiếng gào thét.

Tiễn ấy quá kinh hoàng! Chỉ một tiễn thôi, cả bảy con trùng tử bọn chúng liền như chiếc lá trên mặt biển, chỉ còn mặc cho sóng biển đưa đẩy mà cả vũng vẫy cũng không có cơ hội. Ngoài Lão Tử ra, ai nấy đều thương tích đầy mình. Đấy còn là cách nhau một khoảng cách xa. Đợi khi người đó đến gần, chỉ e là bọn chúng chết không toàn thây.

Đùng…đùng…

Pháo lửa ngập tràn đất trời như ngân hà lay chuyển, ào ạt thiên thạch rơi rớt.

Tiểu Thanh không ngừng vỗ đập đôi cánh bay vòng trên không. Nó vừa liều mình phun liệt diệm tấn công, mà vẫn không quên dùng thân mình che chở cho đồng đội khỏi tấn công của pháo đạn.

“Bay đi, ngươi hãy bay đi! Mẹ kiếp, sao ngươi không chịu bay đi!” Vân Thăng lại một lần nữa từ đóng đất dày bò dậy gông cổ lên gào rú.

Xoẹt…

Bọn người thức tỉnh kia đã đến, trùng trùng bao vây lấy chúng.

Chiến y trùng giáp, điều này nói rõ sự tiên tiến trong kỹ thuật của Cảng Thành, cũng nói rõ sự lớn mạnh của đối thủ.

“Thiết trận pháp!”

Một tên người thất tỉnh thanh giáp dẫn đầu trầm giọng hét lớn. Mấy chục tên người thất tỉnh mỗi người một góc bài binh bố trận. Đủ các loại năng lượng của chúng nhanh chóng được kết hợp trận pháp, sức mạnh tăng vọt đáng kể. Phù quang liệt ảnh, năng lượng ngập tràn cả đất trời bao quanh.

“Giết!”

“Tiểu Hồng, đừng xông về hướng kia, mau quay lại!” Vân Thăng phát hiện loạn cả rồi. Thủ pháp công kích của bọn người này có phần quen thuộc. Ngay cả trận pháp của chúng,chẳng mấy chốc hắn đã nhận ra được cốt cách.

Xẹt…

Một chiếc cẳng của Tiểu Hồng bay lên. Vân Thăng liều mình lợi dụng sự quen thuộc khó hiểu mà tự dưng có được đối với trận pháp này kéo nó ra khỏi luồng năng lượng công kích này.

“Lão Tử, xuất chiêu! ” Vân Thăng bỗng nhiên nhảy đè lên người một tên thức tỉnh gào rú. Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy vị trí của con người này vô cùng quan trọng, nhất định phải giết tên này đi. Nhìn vẻ mặt kinh hãi của cậu thanh niên mà trong lòng hắn lạnh toát, mình không giết người, người ắt giết ta.

Hồng quan quét qua, cậu thanh niên cùng hai tên thanh niên phía sau một đứt làm đôi, máu thịt tung tóe.

Tên người thức tỉnh có thanh giáp bảo hộ thấy thế mà trong lòng hoảng hốt. Từ khi Phạm đại sư lập ra trận pháp Dung Năng này đến nay chưa từng thất thủ. Dù là người hay trùng tử đi chăng nữa. Thế mà vừa rồi chưa đến ba phút, đã bị một con Xích Giáp trùng phá tung. Hắn không thể tinh vào mắt mình

Đùng..đùng..đùng…

Bọn trùng tử ngông cuồng phá tan trận pháp chưa đi được bao xa, lại một lần bị pháo đạn dữ dội vùi xuống đất bụi.

Lão Tử nổi cơn tam bành càn quét một lượt hàng trăm tên người thức tỉnh đang tràn lên, chưa được nửa phút đã nghe đám đông xôn xao: năng sĩ hạng A đến rồi, năng sĩ hạng sĩ rút.

Luồng năng lượng khổng lồ va vào nhau, hất tung tất thảy, cà người cả trùng tử!

“Lão Tử, Lão Tử, ngươi không sao chứ?” Sở Vân Thăng và trùng ngố vừa hợp sức dùng mồm ngậm một tên người thức tỉnh lại vừa lắng quay sang hỏi Lão Tử. Dẫu sao Lão Tử vẫn là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong số bọn họ.

Lão Tử không trả lời. Trong tình hình chiến sự gay gắt như thế, trí tuệ của nó chưa đủ để vừa chi phối trận chiến vừa tổ chức ngôn ngữ.

“Nhanh! Nhanh để Tiểu Thanh bay đi tìm viện binh. Chúng ta sắp không cầm cự nổi nữa.” Vân Thăng lo lắng thét lên. Tiểu Thanh không hiểu vì sao, có nói thế nào nó cũng không chịu rời mọi người mà đi. Dù bị đánh cho te tua, nó cũng không ngừng dùng thân mình để đỡ lấy pháo đạn ập đến.

Vân Thăng biết Tiểu Thanh không có trí tuệ, không thể lý giải được tình thế, cũng không thể hiểu được kế hoạch của hắn, nó chỉ quyến luyền với đồng loại một cách bản năng, chỉ có một ý niệm duy nhất trong nó lúc này: đồng sinh cộng tử. Chỉ có Lão Tử mới là thủ lĩnh đích thực hợp pháp của chúng, mà Lão Tử căn bản không có thời giờ mà nói chuyện với hắn.

Nhìn bọn người thức tỉnh được trang bị vũ trang đến tận răng rầm rập tiến đến, Vân Thăng dồn tiết cả độc chất vào chân càng và càng. Hắn bắt đầu đổi màu rồi trà trồn vào nền đất vàng quyết tử xong lên.

Tiểu Thanh réo lên thảm thiết, lại xà xuống đỡ giúp hắn một phát phi đạn đang nhắm đến.

“Được, nếu ngươi không chịu đi, vậy chúng ta có chết cùng chết, sống cùng sống!” Vân Thăng vừa dùng càng đâm vào bụng một tên người thức tỉnh vừa gào lên.

Kỳ thật hắn không có bao nhiêu phần chắc chắn rằng Tiểu Thanh sau khi bay ra ngoài sẽ tìm được viện binh, nếu đã thì thà rằng bảy trùng tử đồng tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Pha xông kích của Lão Tử cộng thêm trường tu Hỏa Diệm, Lão Kim thì phun rồng hỏa diệm, trùng ngố thì có đinh thép dịch thể phóng ra như mưa, Tiểu Hồng có thể đấu tay không cùng dịch thể ăn mòn, Sở Vân Thăng có thể biến sắc đột kích, Tiểu Thanh có thể tập kích từ trên không chi viện cho các phương, cả Chỉ Ca cũng nhảy vào tham chiến.

Chỉ trong một chốc, bọn trùng tử và con người đã đâm vào chém giết nhau, tổ hợp bảy trùng tử vừa đủ chống chọi lại thế công kích quyết liệt của nhân loại.

Pằng…

Mấy chục phát đạn hỏa tiễn phóng lên không dẫn theo sự dao động của ám năng lượng từ bốn phương tám hướng ập đến mục tiêu chỉ thẳng vào Tiểu Thanh.

Đùng ..đùng đùng….

Dù Tiểu Thánh đã né trái tránh phải nhưng cuối cùng vẫn bị trúng vài phát. Nếu không nhờ nó đã lên được đời II, dưới sự công kích của hỏa tiễn đời mới này chắc nó đã tan nát trăm mảnh.

Và mặc dù chưa chết, nhưng nó cũng rơi mạnh xuống đất, nó cố hết sức để vẫy vùng đôi cánh hòng bay lên lại.

“Tiểu Thanh!” Vân Thăng vội xông lên cố đỡ công kích của bọn nhân loại để lôi nó về từ bao vây trùng trùng khỏi bao vây trùng trùng từ con người.

Bên đây vừa cứu được Tiểu Thanh, bỗng nhiên từ trên không trung nơi xa một nhân loại toàn thân toát hào quang bảy màu nhảy cẩng lên. Đột nhiên, tứ phía thiên địa âm u, một tia cực quanh trong chớp mắt xẹt qua như sấm chớp nhằm thẳng mục tiêu vào Lão Tử.

Vân Thăng đang định hét Lão Tử cẩn thận, chưa kịp hành động chỉ kịp thấy một đường hồng quang xẹt qua và một tiếng nổ vang lên! Vật gì đấy bị giải thể trên không!

“Tiểu…Hồng…” Trùng ngố đột nhiên gào rú một tiếng thất thanh bất chấp tất cả xông lên, nhưng đã quá muộn màng, còn lại chỉ là chiếc càng tan tác nằm chõng trơ trên đất.

Hắn kìm chặt chặt càng mình trơ mình nhìn Tiểu Hồng dùng thân mình đỡ đòn chí mạng này cho Lão Tử. Quang Chi Tiễn còn lại cũng đủ làm lũng một chiếc lỗ to trên mảnh tử giáp của Lão Tử. Chỉ thiếu một chút là đã đâm vào, nếu trúng đòn sao Lão Tử sống nổi?

“Vì sao? Vì sao có ngươi nói mà không giữ lời? Vì sao?” Sau cái chết thảm của Tiểu Hồng đã gây cú sốc lớn cho Vân Thăng, hắn liều mạng dùng càng kẹp thân thể một tên người thất tỉnh lại giơ lên cao cắt làm đôi.

Ngay lập tức, mười mấy phát đòn công kích lập tức nhắm vào hắn. Hắn lập tức bị hất bay lên, rồi rơi mạnh xuống. Gặng ngượng hết sức lực, hắn lại đứng lên.

Lúc này, Lão Tử bỗng dưng dùng xích tu nhấc bổng hắn lên, chiếc tu dài còn lại tự thọt sâu vào mồm của mình lôi ra một vật có màu xanh rợi óng ánh nhanh chóng nhét vội vào mồm Vân Thăng, rồi vội vàng hất cao hắn về hướng cửa thành.

“Mang…mộc…đi…, ngươi…có …trí …tuệ…nhất…”Lão Tử cuối cùng cũng lên tiếng, tuy đã tán tác không thành hình hài,nhưng nó vẫn kinh định dị thường.

Vân Thăng lại bò dậy, cười mếu: “Dù bất kỳ lúc nào, các ngươi chưa từng bỏ rơi ta lần nào, sao ta lại có thể để lại các ngươi mà đi?”

“Ngươi…có…trí tuệ…, có ..thể…hoàn..thành…mệnh…đi…ta..chón g..không…” Lão Tử gần như điên như dại phát ra tín hiệu. Kẻ địch trước mặt nó nhiều nhất, chỉ mức độ như Hắc Vũ Vương đã có đến ba tên.

“Đi…” Lão Tử và Lão Kim lại một lần nữa cùng dùng thân thể của mình chặn đám người thất tỉnh đang cô xông lên.

“Không…đi, sắp…chết…rồi …, đi…á” Đấy là tín hiệu Đại Trùng phát ra.

“Ngươi..không ..phải…nói…không …được…chết…uổng…sao?”Đại trùng vội vã nói.

“Đi…hoàn…thành…chúng…ta…” Lão Tử đã dùng xích tu lôi Vân Thăng ra đằng sau, mà vì thế mà nó bị bọn người thức tỉnh giáng ngay một đòn mạnh vào đỉnh đầu.

“Đi…đi…xin..ngươi…,ta…sau…này…n hất ..định…không…hỏi …nhiều nữa.. ” Trùng ngố nói xong liền bị mười mấy đới công kích hất tung lên không.

“Không, Đại Trùng” Vân Thăng thảm thiết rú lên, hắn bất chấp tất cả lại nhảy lên từ nền đất.

Hợp thể

Đại Trùng, ta sẽ không để ngươi chết, vĩnh viễn không để việc đó xảy ra.

Sở Vân Thăng giương giọng khàn khạt kêu rít lên.

Hợp thể --sinh mạng cùng tồn, chia đôi.

Ục ục…ục …ục…

Vỏ giáp dài ra, chân cẳng biến dạng, thân thể hợp nhất…

Chỉ một lúc, một con quái vật hình song trùng tựa như “nhân mã” được xuất hiện trên chiến trưởng màu lửa.

Đội xe tăng Cảng Thành nhanh chóng tiến đến gần chúng từ đằng sau.

Lão Tử không biết đã nói gì với trùng ngố thao túng trùng ngố đang có lực lượng hợp thể hành động, nó giơ chiếc cẳng to khỏe dài hơn một nửa dốc sức chạy về phía cửa thành.

Vân Thăng nhìn bóng hình bọn Lão Tử, Lão Kim…ngày càng lùi lại ở sau mà thấy tuyệt vọng. Bọn chúng biết rõ chỉ có một con đường sống duy nhất, chỉ có mỗi Lão Tử mới có thể tạm thời ngăn chặn sự công kích của bọn nhân loại đang chiếm ưu thế để những con trùng tử khác bỏ chạy.

Nó đã quả quyết lựa chọn hi sinh bản thân để giành hi vọng sinh còn cho Sở Vân Thăng.

Xe tăng xông lên, cả Lão Tử, Lão Kim, Tiểu Thanh và Chỉ Ca yếu ớt đều bị nhấn chìm trong đạn lửa. Chúng không rên rỉ thảm thiết, có chăng chỉ là tiếng rú cao ngạo đầy sát khí.

Từng phát từng phát quang chi tiễn cắm trên người Lão Tử, Lão Kim.Thân hình khổng lồ của những con trùng tử đang hồi hấp hối này vẫn chắn ngang đường đi,ngoan cố không chịu ngã xuống. Tiểu Thanh đã không còn khả năng phi hành, nó như một con Xích Giáp trùng nằm xấp dưới mặt đất ngăn lại bước đường sát phạt của nhân loại…

Năng sĩ Cảng Thành, bọn binh sĩ chưa từng gặp bọn trùng tử đến chết vẫn phải giữ chân con người lại, họ phảng phất người đang chiến đấu với mình không phải trùng tử, mà là nhựng chiến binh con người có xương có thịt…

Đây là lần thứ hai Sở Vân Thăng rơi trùng lệ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không dám quay đầu lại nhìn. Hắn dùng hết sức mình phóng đi, chỉ cảm thấy trong lòng đang rỉ máu, đau tận tim gan. Chính hắn, chính hắn đã hại chết bọn chúng!

Chính hắn đã chọn sai đường hết lần này đến lần khác, chính hắn đã dẫn chúng vào thị trấn nhỏ nghỉ ngơi, chính hắn dẫn chúng xuống lòng đất, chính hắn chỉ đường để bọn chúng đi vào Cảng Thành… Chính hắn, chính hắn,tất cả đều do hắn mà ra cả!

Sở Vân Thăng chưa lần nào cảm thấy hận bản thân đến thế.

Bọn chúng chưa một lần bỏ rơi hắn, nhưng hắn, hắn đã…hại bọn chúng đến nông nỗi này…

Hắn làm sai bao nhiêu việc, nhưng bọn chúng vẫn muốn giành cơ hội được sống cho hắn. Sao khiến hắn không đau cho được?

Lão Tử thường lo lắng cho trí tuệ của mình, Lão Kim cần cù, Chỉ Ca khôn lỏi, Tiểu Hồng lặng lẽ, Tiểu Thanh thà chết không chịu bỏ đi.Giờ phút này, hắn mới phát hiện bọn chúng trong lòng hắn có một trọng lượng đáng nể thế.

Bỗng chốc trong lòng hắn lại hiện ra câu ca đã được nghe trong tầng thứ hai dưới đất: Đại sai đã thành hề, lệ rơi ướt áo…

“Tại sao? Tại sao các người nói không giữ lời? Các người là nhân loại, không lẽ không bằng cả trùng tử?” Trong lòng hắn như bị muôn ngàn đao kiếm giằn xéo.

Đại trùng vẫn dốc sức mà chạy, lòng Vân Thăng Thăng phảng phất như chết đi, mặc cho nó điều khiển.

Bọn nhân loại Cảng Thành bắt đầu xông ra khỏi cửa thành, súng ống trên trực thăng từ xa xa đã liên tục nả đạn.

Cô gái cầm cung đã truy đuổi sát theo…

Rẹt…rẹt…

Trong tầm mắt màu đỏ của hắn, một con..hai cong…vô vàn con trùng tử đang chạy ùa về hướng hắn, xông về phía sau hắn.

Hắn đột nhiên tỉnh ra, lớn tiếng thét lên :”Nhanh..nhanh đi cứu bọn chúng.”

Dưới sự áp bức của Sở Vân Thăng, trùng ngố đã quay đầu lại, đại binh trùng tử ồ ạt như đại hồng thủy theo sát sau đuôi nó cùng xông về hướng cửa thành.

Lão Tử hãy cố cầm cự, viện binh đã đến rồi!

Toàn quân Cảng Thành dừng bước lại bắt đầu nhanh chóng rút lui, cả cô gái cầm cung cung đành cam chịu rút về…

Sở Vân Thăng hóa giải hợp thể vấp va vấp vững bò về cửa thành.

Lão Tử, Lão Kim, Tiểu Thanh, Chỉ Ca, Tiểu Hồng, các ngươi đừng chết, viện binh đã đến, viện binh đã đến rồi!

Tuy nhiên, trước mắt hắn chỉ còn lại những manh giáp lẻ loi, những bộ phận vỡ vụn…

Nội tạng của Lão Tử, càng của Lão Kim, cánh của Tiểu Thanh, nửa khúc thân thể của Chỉ Ca…

Không…Không…Tại sao? Tại sao tất cả đều chết? Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút thôi! Vì sao?

Vì sao cả thi thể bọn chúng cũng không bỏ qua?

Vân Thăng bi phẫn tột cùng, nuốt từng chữ đầy máu, ngẩng trời rú dài: “Trả - huynh – đệ - ta – lại! ”