Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 31: Trao đổi




Sở Vân Thăng lặng lẽ nhìn đám người này, hiện tại hắn đang suy nghĩ là nên trực tiếp cướp hay dùng một cách gì khác để lấy được cái mặt dây chuyền của cô gái kia.

Trong những người này, có một quân nhân nói với giọng gấp gáp: "Giáo sư Tôn, đoàn trưởng đã tự mình phân phó cho tôi, những số liệu và tài liệu trên tay ngài và Triệu tiểu thư là hy vọng của quốc gia, là hy vọng cho tương lai toàn loài người có thể chiến thắng côn trùng, các vị không thể chết được, đợi lát nữa khi côn trùng lên đây, tôi và các anh em sẽ cố giữ chân chúng lại, các vị hãy nhanh chóng rời đi, chỗ này là mái nhà, tôi nghĩ khả năng côn trùng lại đi xuống để truy đuổi hai người là không quá lớn!"

Người sĩ quan này muốn dùng tính mạng của mình để giữ chân côn trùng, đổi lấy sự an toàn của mục tiêu.

Như vậy, sở dĩ bọn họ chạy đến tầng thượng này nhất định là do nhìn thấy ánh lửa do mình đốt chăn đệm, đoán rằng trên này có người, cố gắng lợi dụng những người còn sống sót trên này để khả năng thành công của họ cao hơn!

Sở Vân Thăng lạnh cả lòng, đáng tiếc bọn họ tính sai rồi, hắn không phải là trái hồng mềm cho người ta tự do nắm bóp!

Viên quan quân nhanh chóng chỉ định vị trí chiến đấu, sau đó đi nhanh tới trước mặt Sở Vân Thăng, nghiêm túc nói: "Anh là người thức tỉnh?"

Sở Vân Thăng lạnh lùng nhìn hắn, lại mặc kệ hắn, từ lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn đã không có cảm tình với mấy người này rồi!

Thấy Sở Vân Thăng không trả lời, viên quan quân nhíu mày, lại nhìn sang Dư Tiểu Hải đang dãy dụa một cách quỷ dị trên mặt đất, như thể đã chắc chắn được suy đoán của mình, trong mắt lóe lên một chút vui mừng, trên này có một người thức tỉnh, khả năng sống sót sẽ tăng lên rất nhiều, có điều hắn vẫn nghiêm túc tự giới thiệu bản thân: "Tôi là thượng úy Cố Lập Minh!"

Sở Vân Thăng nhướng mày, làm như không thấy cánh tay hắn duỗi ra, vẫn nắm chặc lấy kiếm Thiên Ích của mình.

Trên mặt Cố Lập Minh hiện lên vẻ tức giận, thu tay về, lạnh giọng nói: "Tôi lấy quân lệnh đặc biệt của bộ chỉ huy, tạm thời chiêu mộ anh tham gia chiến đấu, hy vọng anh có thể phối hợp với hành động của quân đội!"

Chiêu mộ? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi chiêu mộ ông? Sở Vân Thăng cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Nếu như tôi cự tuyệt thì sao?"

Cố Lập Minh mặt đanh lại: "Tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ hậu quả của việc không tuân quân lệnh!..."

Sở Vân Thăng rất không thoải mái với sự uy hiếp của hắn, cắt ngang: "Tôi không phải là quân nhân, không cần phục tùng cái mà ông gọi là quân lệnh. Mặt khác, nói cho ông biết, chỉ bằng vài người các ông, cộng thêm mấy món sắt vụn kia nữa, chưa đến một phút là tôi có thể đưa các người đến gặp diêm vương!"

Sở Vân Thăng thậm chí cảm thấy cái đầu gã sĩ quan này không biết có bị gì không, bằng thái độ thế này mà còn muốn chiêu mộ người khác bán mạng vì hắn sao?

Cố Lập Minh ngây ra một lúc, đại khái không nghĩ tới đối phương cứng rắn như thế, còn đang định nói thêm gì đó, lại nghe thấy tiếng kêu của lũ côn trùng bên dưới, đã đến rất gần rồi. Vẻ mặt Cố Lập Minh hơi căng thẳng, chung quy cũng không nói thêm gì nữa, vội vã trở lại vị trí của mình.

Sở Vân Thăng bật nguồn phát xạ hồng ngoại lên, côn trùng vẫn còn phá phách bên dưới, có điều sớm hay muộn thì chúng cũng sẽ lên đây, với thực lực bây giờ của hắn mà đối phó với ba con côn trùng thì cũng không có quá nhiều nguy hiểm.

Hắn nhấc mặt nạ bảo hộ lên, châm một điếu thuốc, quyết định đàm phán một lần với mấy người này, tiền đặt cược chính là ba con côn trùng đổi với cái mặt dây chuyền kia! Bản thân mình dù sao cũng phải giết ba con côn trùng này, nếu như có thể dùng chúng đổi lấy cái mặt dây chuyền thì đúng là tốt hơn nhiều.

Sở Vân Thăng có chút tà ác thậm chí là tham lam nhìn chằm chằm vào chỗ ngực của cô gái kia, cất cao giọng: "Tôi có đề nghị này, không biết các vị có hứng thú hay ko?"

Đám người Cố Lập Minh vốn đang hết sức khẩn trương, nhưng giờ thấy hắn lại nhàn nhã tới mức rút thuốc ra hút, ai cũng có chút kinh ngạc. Nhất là cô Triệu tiểu thư kia, lập tức đã phát hiện ra ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào ngực mình của Sở Vân Thăng, sắc mặt liền có chút tức giận.

Những người khác sau khi ngẩn người cũng nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt soi thẳng vào bộ ngực Triệu tiểu thư của Sở Vân Thăng, vẻ mặt ai cũng đầy tức giận.

Sở Vân Thăng thấy bọn họ không tiếp lời, lạnh nhạt nói: "Các người vẫn còn tối đa là một phút để cân nhắc đề nghị của tôi..."

Triệu tiểu thư thấy Sở Vân Thăng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt biến hóa phức tạp, cuối cùng như đã hạ được quyết tâm, đẩy Cố Lập Minh đang cố ngăn cản nàng ra, lạnh lùng trả lời: "Ta muốn nghe thử xem đề nghị của ngươi là gì?"

Sở Vân Thăng hời hợt nói: "Rất đơn giản, tôi giúp các người đối phó với ba con côn trùng dưới lầu, để đổi lại..." Hắn đưa tay chỉ vào Triệu tiểu thư, đang chuẩn bị nói: Tôi muốn chiếc mặt dây chuyền của cô.

Cố Lập Minh, giáo sư Tôn và một ông lão khác đã nhảy ra cắt lời hắn: "Không được!"

Ba người đồng thời cự tuyệt, khiến cho Sở Vân Thăng sửng sốt, không phải chỉ là một cái mặt dây chuyền thôi sao? Lẽ nào nó còn quan trọng hơn cả tính mạng?

Hắn còn chưa kịp nói, Cố Lập Minh đã tức giận chỉ vào Sở Vân Thăng, nói: "Triệu tiểu thư và giáo sư Tôn là mục tiêu bảo vệ trọng điểm của quân đội chúng ta, ngươi có biết thí nghiệm của hai người quan trọng thế nào với loài người không?..."

Sở Vân Thăng cảm thấy cái tên Cố Lập Minh này là phiền nhất, không nể mặt chút nào mà cắt ngang hắn, lạnh lùng nói: "Các người không có nhiều chọn lựa như vậy! Hoặc chết, hoặc trao đổi!"

Triệu tiểu thư chớp chớp đôi mắt, mím chặt môi, cuối cùng hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cha, thầy Tôn, mọi người không cần cản nữa, kỳ thực mọi người cũng biết, chúng ta không trốn thoát đâu. Côn trùng không thể nào bỏ qua cho chúng ta, con không muốn thấy người và thầy Tôn gặp chuyện không may, hai người đều là những người thân nhất của con!"

"Thế nhưng, hẳn sẽ có cách nào đó khác!" Cha của Triệu tiểu thư run rẩy nói.

"Đúng thế, tiểu Lăng, chúng ta cẩn thận tìm cách khác!" Giáo sư Tôn cũng nói.

"Không còn kịp rồi, cha, chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần!" Triệu tiểu thư nói với giọng kiên quyết mà lạnh như băng, như thể nàng đã không màng bất kỳ điều gì nữa.

Sở Vân Thăng ném tàn thuốc đi, nhấc kiếm lên nói: "OK, đến giờ rồi, côn trùng sắp lên tới, các người thương lượng xong chưa?"

Triệu tiểu thư dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Sở Vân Thăng, hừ lạnh nói: "Chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng là ngươi có thể giết chết ba con côn trùng?"

Sở Vân Thăng có chút nổi nóng với ánh mắt chán ghét của Triệu tiểu thư, mẹ kiếp, một mặt dây chuyền đổi lấy tính mạng của nhiều người các ngươi như vậy, đáng giá quá rồi, sao cứ phải dùng cái ánh mắt này, làm như bản thân sắp cưỡng hiếp nàng không bằng? Sở Vân Thăng không nhịn được nói: "Tin hay không thì tùy, các người còn mười giây, có trao đổi hay không?"

Lúc này đã có thể nghe thấy rất rõ tiếng côn trùng cào cấu bên dưới, chúng nó sắp sửa xông lên rồi!

Triệu tiểu thư cắn răng: "Được! Ta đồng ý đề nghị của ngươi!"

Lúc này một cái đầu côn trùng đã nhô ra dò xét, Sở Vân Thăng đeo mặt nạ vào, tung người nhảy lên, hét lớn một tiếng: "Thành giao!"

Đang nói, Sở Vân Thăng đã lao cả người vào cầu thanh đi xuống, nhắm ngay vào cái đầu côn trùng, hung hăng chém xuống!

Con côn trùng này hoàn toàn không ngờ sẽ có người đánh úp nó, hầu như không kịp phản kháng hay phòng ngự gì đã bị Sở Vân Thăng bổ đầu.

Bên dưới vẫn còn hai con, Sở Vân Thăng giơ kiếm đi đến một góc hành lang, hai con côn trùng vừa kêu inh ỏi vừa nhảy bổ vào hắn.

Hai con côn trùng một trước một sau, trong cái hành lang chật hẹp này căn bản không thể nào đồng thời tấn công Sở Vân Thăng, Sở Vân Thăng dùng đi dùng lại chiêu Chém Kiếm, chém mạnh vào đầu con côn trùng đi trước, cả càng và chân đao của con côn trùng đều bị chặt đứt, phun ra một ngụm chất nhầy ăn mòn cuối cùng, không cam lòng mà chết dưới kiếm của Sở Vân Thăng.

Đến con cuối cùng, nó đã khôn hơn một ít, trước hết dùng chân đao đâm tới, ghim chặt Sở Vân Thăng vào tường, sau đó dùng càng kẹp chặt lấy mũ giáp của Sở Vân Thăng.

Cũng may là có chiến giáp bảo vệ, những đòn tấn công này tuy khiến hắn hành động bất tiện, thế nhưng không bị tổn thương gì lớn, chỉ là bị chấn động một chút mà thôi.

Sở Vân Thăng trở tay tung chiêu Rạch Kiếm, lợi dụng phản lực từ khuỷu tay, phối hợp với nguyên khí, kiếm Thiên Ích xoạt một tiếng đâm xuyên qua giáp bụng của Xích Giáp Trùng, lại rạch ngược lên trên, chất lỏng màu xanh biếc và những cơ quan trong cơ thể con côn trùng rơi vãi đầy đất, bốc mùi gay mũi.

Côn trùng vẫn còn chưa chết hắn, giãy dụa như điên, Sở Vân Thăng bồi thêm cho nó một kiếm, mới coi như giải quyết triệt để.

Thuận lợi giải quyết ba con côn trùng, ngoại trừ tiêu hao ba nấc nguyên khí và cơ thể bị chấn động hơi khó chịu ra, cũng không bị tổn thất gì, có thể coi là một trận đánh khá thành công.

Sở Vân Thăng cất xong ba cái xác Xích Giáp Trùng, liền mau chóng trở lại tầng thượng, thầm nghĩ không được để những người này thừa cơ chạy trốn, nếu không bản thân đúng là thiệt thòi lớn!

Khi hắn bò lên đến nơi, mấy người kia vẫn còn nguyên, dù bộ dạng như đang trợn mắt hốc mồm, tâm trạng hắn liền thoải mái hơn nhiều.

Sở Vân Thăng đã coi cái mặt dây chuyền kia là bảo bối của mình.

Những người này cũng có máy nhìn đêm trong tay, thậm chí còn là loại cao cấp hơn nhiều so với cái của Sở Vân Thăng, lúc này nó đang nằm trong tay giáo sư Tôn, đoán chừng trận chiến vừa nãy của mình với côn trùng, những người này đều có thể thấy được.

Có điều hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cần thực lực của mình mạnh hơn đối phương, những chuyện này cũng chẳng sao cả.

Chỉ là hắn không tưởng tượng ra bản thân mình đã tạo thành chấn động lớn cỡ nào cho những người này, hắn đi xuống tổng cộng chưa đến hai mươi phút, giết chết ba con côn trùng một cách khó tưởng tượng, bây giờ lại vẫn thoải mái tung tăng xuất hiện trước mặt, đây dường như đã vượt quá tầm hiểu biết của họ.

Sở Vân Thăng thấy nửa ngày rồi mà những người này không hề có động tĩnh, bất chấp việc cả người mình toàn là chất nhầy ăn mòn và chất lỏng bên trong cơ thể côn trùng, bước nhanh tới trước mặt Triệu tiểu thư, nhắc nhở nàng: "Côn trùng ta đã giết rồi, cô nên thực hiện hứa hẹn của mình đi!"