Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 302: Trùng Khôn Không Tranh Hơn Thua Trước Mắt




Không biết đã qua bao lâu, bầu trời hình như đã từ màn đêm chuyển sang âm u,rồi từ âm u lại chuyển lại thành màn đêm, như thể chu thiên tuần hoàn liên miên không dứt. Khu dịch thể mênh mông không có ranh giới từng tòa từng tòa cự phần sừng sũng vẫn khói lửa nghi ngút.

Trùng tử đông như kiến cỏ, qua qua lại lại tụ rồi tán, chốc chốc lại đan xem một vài con trùng tử có thân hình to tướng hơn hẳn trong hàng ngũ.

Một Xích Giáp trùng thân hình to khỏe nhẹ nhàng lôi theo một con Xích Giáp trùng yếu ớt như đang hấp hối bò về một tòa cự phần kỳ quái. Nơi ấy là Dung Trung Huyết Trì lớn nhất của khu dịch thể này, trùng tử sau khi chết đi đều được tụ tập tại nơi ấy để phân giải tái sử dụng.

Vân Thăng cảm thấy đầu mình, thân thể mình , cả tay chân đều nặng trĩu. Không đúng, chờ đã, hình như không phải là hai chân!? Hắn vùng vẫy tỉnh dậy nhưng vẫn không cách nào mở mắt. Hình như có vật gì đấy đang lôi hắn đi. Xung quanh còn có tiếng rú của trùng tử, đây là đâu!?

Hãy mau tỉnh dậy!

Hắn muốn dùng tay véo mình một cái cho tỉnh, nhưng lại không tìm được cảm giác của “tay”.

“Chờ đã, ta vẫn đang sống? Ta không phải đã chết rồi ư?” Hắn sựt nhớ ra: “Đúng, nguyên khí cuối cũng đã làm thân thể ta nổ tung, nhưng vì sao ta lại ở đây? Thế này là thế nào?!!”

Dưới thân hắn hình như còn có cả mùi vị của dịch thể loài trùng tử. Vì sao lần này hắn lại cảm thấy nó dễ chịu đến thế? Chỉ muốn nằm trên đó mà ngủ một giấc ngon lành.

Hình như dung lượng trong đầu không còn đủ xài nữa? Đau đầu! Sao lại còn có một lượng lực kêu gọi nào đấy tồn tại?

Chẳng bao lâu sao hắn lại ngất đi.

“Ta lại tỉnh rồi ư?”

Sao lại là “lại”, vừa nãy đã tỉnh rồi ư? Hay là mơ? Đầu vẫn đau, vì sao hình như có nhiều việc hắn không nhớ ra được nữa? Nhưng rõ ràng có nhiều việc đã xảy ra!

Đau đầu qua, không đủ dùng rồi!

“Ta là một con trùng tử? Sao ta lại có cách nghĩ này? Không thể nào! Ta hận nhất là trùng tử, sao tạ lại có thể là trùng tử được?”

“Nhưng sức mạnh kêu gọi lúc nãy rõ ràng chứng minh ta là một con trùng tử…”

“Không đúng, ta không phải trùng tử! Ta là người, ta họ Sở gọi là Sở..? Sở..?”

Đau đầu, vì sao cứ đến điểm mấu chốt hắn lại bắt đầu thấy đau đầu?

“Ta nhớ ra rồi, ta là Sở Vân Thăng. Đúng! Nhất định là tên này! Hay quá, ta có thể không phải trùng tử, trùng tử làm sao lại có tên gọi được!”

“Nhưng…”

“Hình như ta bị mất một bảo bối quan trọng, là gì?”

“Hãy mau nhớ ra, là bảo bối gì? Tóm lại không thể nào không có bảo bối này!”

Đầu hắn lại bắt đầu đau. Trời ơi! Sao lại cứ đến thời khắc quan trọng lại thế…!

“Hình như là một cuốn sách! Nhưng sao sách lại là bảo bối? Ta ghét nhất là đi học.”

“Đói bụng rồi? Sao lại đói bụng nhỉ?”

“Đây là nơi đâu? Vì sao lại nóng thế? Ta như sắp rã rời ra rồi!”

“Có người muốn hại ta, đúng, có người hại ta! Nhưng là ai? Ai muốn hại ta?”

Hỗn loạn…hỗn loạn…vẫn là sự hỗn loạn…

“Hình như ta đang chìm dần vào loại dung dịch nào đấy, vì sao ta lại không thấy ngạt thở nhỉ? Không lẽ ta không cần hô hấp?”

Khó chịu!

Cả thân xác hắn như thể đang muốn tan ra, đau khổ tột cùng! Hình như hắn đang bị gì đấy ăn mòn, đang bị phân giải! Tứ phương tám hướng đều thấy đau, không nơi nào không đau.

Hắn không cầm cự nổi nữa!

Bụp…

Sở Vân Thăng đầu đội một quả bong bóng dịch thể không lồ ngoi đầu khỏi bề mặt dung dịch.Dười sự kích thích từ sự đau đớn toàn thân, cuối cùng hắn cũng triệt để tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng sững sở cả người!

“Thị lực” của hắn trong phút chốc trở nên cực tốt. Trong một vũng dịch thể âm u thế này, mà bao nhiêu góc ngách hắn hầu như đều nhìn rõ mồn một!

Đây là nơi quái quỷ nào? Sao hắn lại ở đây?

Xung quanh hắn đang trôi nổi biết bao xác của nào Xích Giáp trùng, Thanh Giáp trùng, Kim Giáp trùng… và bao nhiêu loại trùng tử mà hắn chưa từng gặp qua, thậm chí còn có cả bộ xương to tựa thân hình bạo chúa khủng long! Tất cả đều được thả trong một vũng dịch thể mà hắn đang có mặt. Dịch thể này màu đỏ, không lẽ đây là nơi của Xích Tu lão quái?

Hắn vẫn nhớ trong hang ổ của Xích Tu lão quái tại Thân Thành cũng có một cái ao vũng dịch thể noãn hóa mà hắn từng xém chết tại đấy. Nhưng không đúng, đây không có những trụ thịt to mập của Xích Tu quái, nó giống nội bộ cự phần hơn. Nhưng rõ ràng cấu tạo của cự phần lại không như thế!?

Hắn giờ chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, giờ hắn chỉ cần suy nghĩ một lúc, đầu óc lại như không đủ dùng. Dẫu sao đi nữa, nơi này đều là một nơi nguy hiểm, hắn không thể đặt mình vào một nơi nguy hiểm quá lâu.

Hắn lập tức quyết định bơi về bờ thì kinh hoàng phát hiện một việc: “tay” của hắn đi đâu rồi!!?

Hắn ngạc nhiên phát hiện “bàn tay”mà hắn đang giơ lên lại biến thành một chiếc càng dài đầy thương tích! Thêm vào đó, chiếc càng này dáng vẻ rất quen thuộc, như càng của Xích Giáp trùng.

Sao lại thế này?

Hắn lại giơ chiếc càng còn lại lên, nó cũng là một chiếc càng đã gẫy răng cưa. Trong phút chốc hoảng hồn, hắn thử đưa “càng” lên “rờ” đầu mình. Quả nhiên nó không phải cái đầu vốn có của hắn!

Hắn bàng hoàng thất thần trong vũng lầy, hoàn toàn không thấy được nhói đau của thương tích đầy mình. Hắn không ngờ mình lại hóa thành trùng tử thật. Thế mà trước giờ hắn cứ ngỡ đấy chỉ là một giấc mơ! Đầu hắn giờ trống rỗng, như cái máy tính chạm mạch chết máy. Hắn không nhớ mình đã bò ra khỏi vũng dịch thể như thế nào, dung lượng của bộ óc này không to, hắn cứ thấy mơ mơ hồ hồ, không biết mình đã làm gì như thể người bị trúng tà.

Khi hắn “lê lết” đến cửa ra cự phần, bỗng đâu một con Xích Giáp trùng to tướng hơn hẳn kích thước hiện tại của hắn giơ càng xông đến.

Trong lòng hắn lập tức định đưa súng Liệt Diệm hoặc Thiên Bích kiếm ra phản kích, nhưng tiếc là tất cả đã không còn!

Bách!

Chẳng tốn công sức gì Xích Giáp trùng kia đã kẹp chiếc đầu của hắn lại vứt ra ngoài. Những con Xích Giáp trùng đi ngang qua cũng chả thèm ngó ngàng gì hắn.

Tiếp đến, lại một con Xích Giáp trùng khác từ đối diện bò đến chỉ trỏ người gợm, ngó trước ngó sau “kiểm tra”toàn thân hắn. Cuối cùng, nó trực tiếp lôi “càng” của hắn đi đến tòa cự phần đang bốc khói khác.

Hắn giật mình bừng tĩnh, nỗi kinh hoàng bị hóa thành trùng tử lập tức bị nén lại. Sau bao lần sinh tử chi chiến, tất sẽ có thể tạo nên một niềm tin giản dị thuần bộc mà kiên cố: Chỉ cần còn sống là tốt!

Còn sống dẫu sao vẫn còn hi vọng, sau khi chết vạn sự đều thành không, chỉ tổ phí hoài.

Hắn vẫn vẫy vùng hòng mong chống đối lại vòng xoáy của vận mệnh. Xích Giáp trùng hung tàn vô cô trong mắt hắn ngày nào, để rồi thành loài tép riu trong mắt hắn.Mà giờ này, hắn lại một lần thấy bất lực.

Thân xác trùng tử tàn tạ giờ này quá đỗi yếu ớt, toàn thân và cả đôi càng đều thương tích đầy mình, không một chỗ lành lặn. Thân thể trống rỗng liêu xiêu, đừng nói là Hỏa năng lượng, ngay cả tiết một tí ti dịch thể mòn cũng khó đằng trời.

Sở Vân Thăng bỗng chốc thấy thiểu não. Hóa thân trùng tử cũng thôi đi, đã thế lại còn là con Xích Giáp trùng đẳng cấp thấp nhất, lại còn bị thương năng, chỉ sợ giờ nó đã là con trùng tử yếu nhất trong khu dịch thể này!

Sau khi giẫy giụa một lúc mà vẫn không làm gì được, đã thế còn bị con Xích Giáp kia “dạy cho bài học” nhớ đời. Hắn ức, hắn tức nhưng cũng chả làm gì được. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi!

Vân Thăng cứ mặt kệ nó lôi hắn đi, cùng lắm là bị vứt vào vũng dịch thể dùng để phân hủy xác trùng như vừa rồi thôi. Nhân thời gian ngắn ngủi này, hắn cố hồi phục chút thể lực để lát còn bò lại lên nữa!

Trùng không không tranh hơn thua trước mắt!

Hắn cười nhạt tự mỉa, nhưng đồng thời cũng không quên tự cổ vũ mình. Càng lúc khó khăn và cô độc không một ai có thể sẻ chia gánh vác cùng, hắn lại càng phải tập cho mình kiên cường hơn, thông thoáng hơn, dù là giả tạo thì cũng phải cho ra vẻ “lạc quan”chứ lị! Nếu không, hắn không biết mình còn dũng khí để sống tiếp với thân phận một con trùng tử?

Hắn cố gắng đè nén tất cả suy nghĩ bi quan lại, chôn chặt trong một góc nhỏ trong lòng cố gắng không nghĩ về nó. Sau bao lần kinh nghiệm tầu thoát trên bến bờ của sống và chết một mình, hắn biết rõ mình không được nghĩ đến những điều ấy! Càng nghĩ chỉ càng lún sâu vào vũng lầy ấy, mà một khí đã bị lúng sâu vào, thì chỉ còn là một chiếc xác không hồn. Đấy ấy sẽ thật sự là cái chết gần kề.

Chỉ một lát sau, hắn đã bị con Xích Giáp trùng kia tha về một cự phần khác, lúc đi qua thông đạo đã có biết bao con trùng tử vội vàng qua lại đi qua hắn. So với cự phần vắng vẻ đầy hơi hám chết chóc khi nãy, tòa cự phần này “xôm tụ” hơn nhiều. Chỉ mỗi điểm này, hắn cũng cố gắng phóng lại nó lên để tự thấy an ủi phần nào để còn dùng nó lấn áp những suy nghĩ tiêu cực không ngừng trỗi dậy.

Sau khi vào nội bộ cự phần, chưa kịp nhìn rõ “cảnh vật”xung quanh, một chiếc ống đen ngòm bỗng đâu từ trên trời rơi xuống nhanh gọn cuốn lấy hắn rồi thu hồi về“rừng” ống dẫn dày đặc.

Hành động mạnh bạo làm thân thể yếu ớt của hắn “chóng mặt”, đợi khi tỉnh táo lại mới phát hiện, các ống dẫn dịch thể trong suốt đang không ngừng phun đủ các loại dịch màu mè vào thân, vào bụng hắn.

Khi dịch thể vừa chạm vào người, hắn đã nhanh chóng cảm nhận được vết thương trên thân thể Xích Giáp trùng đang dần được hồi phục và tái sinh lại. Nhưng đồng thời, ập đến trong ý thức hắn còn có cả sự đau đớn như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn xé xương gan hắn, khiến hắn sống không bằng chết!

Hắn giờ phút này có phần nào ngưỡng mộ con Xích Giáp trùng ngờ nghệch đang đứng xa xa, xem ra nó cũng được đưa vào “xử lý” giống Vân Thăng, nhìn bộ mặt miệng chải nước vãi khờ khạo chắc chẳng còn bao nhiêu ý thức.

Đại khái gần hai giờ đồng hồ sau Vân Thăng lại được ống dịch thể treo mình hắn lên đưa đến một “sân bãi” khác, lần này dịch thể được phun vào càng và chân.

Giờ này hắn mới phần nào hiểu ra, cự phần nào chắc chắn không phải “vũng xử lý xác chết” mà là một cự phần có tác dụng tu phục thân thể cho trùng tộc. Một khu dịch thể phân công rõ ràng đến thế, hắn thật sự không dám tưởng tượng được sự to lớn của nó, và Cẩm Thạch ở nơi đây sẽ mạnh mà có đẳng cấp cao đến cỡ nào?

Khu dịch thể Hoàng Sơn so với khu dịch thể ở đây chả khác nào trò chơi trẻ con.

Lại thêm hai giờ đồng hồ để hồi phục lại càng và chân cẳng, tiếp đó hắn lại được đưa đến một nơi khác để phục hồi lại vỏ giáp bên ngoài.

Hai con trùng tử ngờ nghệch trước mặt hắn luôn hoàn tất trước hắn mười phút, chúng có thể xem như cùng thời gian “xuất xưởng”.

Trong thời gian hồi phục dài đằng đẵng, cuối cùng hắn gần như tệ liệt với cảm giác đau đớn ban đầu, thay vào đó, hắn đói, đói hoa mắt, cứ thế mơ mơ hồ hồ để đưa từ chỗ này đến chỗ khác.

Trong lúc đang choáng váng, hắn hình như lại được đổi đến một “sân bãi”nữa, con trùng tử trước hắn có vẻ do được “khởi công” sớm hơn, giờ nó đã bắt đầu đi vào giai đoạn tu phục khác.

Hắn chợt giật mình khi thấy một ống dẫn màu vàng kim từ trên đỉnh thò xuống chỉa ngay vào giữa đầu của con trùng tử ấy và phun ra một đường ngang, chốc chốc lại thấy khói bốc lên.

Một lát sau, mười mấy ống dẫn trong suốt nho nhỏ xung quanh lập tức bu lấy đầu nó, dọc theo đường ngang ấy, crắc một tiếng tách đôi đầu nó ra. ống dẫn hoàng kim trên đỉnh lập tức rút về, và thay vào đó lại một chiếc ống dẫn màu trắng nõn đang không ngừng quằn xéo như giun đâm thẳng vào đầu trùng tử.Sau một hồi “khuấy động” trong ấy, nó rút “bộ não” đen sì khô cứng rút lại về, kéo theo đó là các sợi dịch thể nhơ nhếch còn vướng lại dài ngoẵn nhìn rất ư là ghớm ghiết.

Ngay lúc ấy, trên đỉnh lại thò xuống thêm một chiếc ông dẫn màu trắng nõn cuốn theo một bộ não dạng dịch thể tảng trong suốt tựa hỏa vân ướt át nhét vào vỏ đầu bị tách đôi của trùng tử. Tiếp liền sau đó, chiếc dịch thể trong suốt nhỏ nhắn đấy lập tức tiết dịch thể ra “may lại”đầu cho con trùng tử khờ khạo ấy.

Hắn vừa hiểu ra cảnh giác ngước đầu lên nhìn, quả nhiên trên đỉnh đầu của hắn đã lù lù xuất hiện một chiếc ống dẫn màu vàng kim, đầu vòi bốc khói đang chỉa thẳng vào đầu hắn…