Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 292: Truyền Kỳ Kinh Điển




Bất kỳ người con gái nào cũng từng có những giấc mơ hoài xuân mộng mơ thời thiếu nữ.

Bất kỳ người con gái nào cũng từng mộng mơ và trông đợi “chàng hoàng tử” trong lòng sẽ xuất hiện lẫm liệt trước mặt; bất kỳ người con gái nào cũng sẽ cảm động trước người đàn ông đã ra tay kéo mình ra khỏi vũng lầy khi lâm vào cảnh khốn cùng…

Không những Tưởng Thiên Thấm, Tần Kỳ Anh, Hứa Tình Thư như thế, mà ngay cả Cơ Khanh cũng vậy!

Chỉ tiếc rằng tình tiết như phim này đã không xảy đến với các cô, nhưng lại kỳ tích diễn ra trước mặt rành rành! Khiến các cô vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ. Dù người đàn ông này không phải hoàng tử, cũng không có vẻ đẹp khôi ngô nghiêng nước nghiên thành, và dù lão chỉ là một lão già già nua ghê tởm như bộ xương khô di động, nhưng điều này vẫn không thể làm bớt đi sự ngoạm mục của tình cảnh trước mặt!

Với con mắt của một kẻ bàng quan, họ ngưỡng mộ Đàm Ngưng vì đời này kiếp này, nếu có một gã đàn ông nào có thể vì mình mà bất chấp giá nào, dù có phải mạo hiểm sinh mạng, dù có phải chống đối lại cả thể giới, cũng không tiếc hà vào “long đàm hổ huyệt” cứu cô!

Đời như thế còn tiếc nuối chi!?

Khi Vân Thăng thân mặc chiến chiến giáp óng ánh sắc màu mộc mạc , tay cầm thanh kiếm dài chém sắc như chẻ tre, vai khoát chiếc áo choàng chiến y, đi qua trùng tử, đạp qua đất tuyết, trùng tử tránh lối, dị tộc nhường đường, từng bước từng bước tiến lại gần Đàm Ngưng..

Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết không hiểu sao, đều đồng loạt tránh ra hai bên, mãi đến lúc hắn đi đến mục đích, cũng không một ai đứng ra cản trở!

Một con đường được mở bởi trùng tử và con người đã được mở ra chỉ duy dành cho hắn.

Dõi theo người đàn ông hiên ngang như chiến thần này đang từng bước tiến lại gần cô gái trước mặt, chiến trường của hơn một ngàn người và vài ngàn con trùng tử bỗng chốc lặng thin, ngoài tiếng tim đập thình thịch và ánh mắt phức tạp xung quanh, không một ai dám hó hé.

Tình cảnh chấn động lòng người này sẽ vĩnh viễn được khắc ghi trong lòng mọi người có mặt. Mãi vài năm sau vẫn thường được các cô gái nhắc khéo với người yêu mình.

Đàm Ngưng bỗng nhiên không biết nên xử sự thế nào. Cô không thật sự quen người đàn ông đang từng bước tiến gần này, nhưng cô biết tên hắn, không phải từ bọn Băng tộc, mà là từ chỗ anh họ.

Lúc ấy vẫn là thời đại Dương Quang, anh họ thao thao bất tuyệt thường hay nhắc đến cái tên gọi bình thường này. Tuy nhiên, lúc ấy cô căn bản không nhớ được, chỉ cảm thấy quen tai.

Cô từng có vô số người ngưỡng mộ và theo đuổi ưu tú, mỗi ngày đều có những tên gọi mới đi vào thế giới của cô. Một con người bình thường và một tên gọi bình thường căn bản không thể để lại dấu tích gì torng đầu cô.

Mãi đến những ngày đầu mặt trời biến mất, anh họ vẫn liên tục điện thoại đến, và ngày càng khẩn cấp. Lần cuối cùng chỉ nói mỗi một câu: kêu cô đến Thân Thành gấp, nếu không gặp được anh họ thì có thể tìm một người tên Sở Vân Thăng, vì người này đã tiên đoán được đại nạn! Đấy là lần đầu tiên khiến cô sửng sốt khắc ghi tên này…

Lệnh truy nã của vật thể bay, khiên cô lần đầu tiên phát hiện bạn đồng nghiệp của anh họ hóa ra ưu việt phi phàm đến thế!

Khi Sở Vân Thăng giả mạo thiếu tá Đỗ nói những lời ấy với cô, từ sau lưng hắn, cô đã biết người này không phải họ Đỗ, mà là họ Sở!

Lúc ở thành Thôi Tuyết tất cả mọi người đều truy tìm hắn một cách điên cuồng, cô vẫn cất sâu bí mật này trong tim, và không ngừng thôi miên mình là: Mình không quen hắn, không quen hắn!

Cô nói với mình, hắn là bạn của anh họ, là người đã từng cứu mình, đã cho mình lên xe, đã cho mình thức ăn. Cô phải báo đáp hắn, không được bán đứng hắn!

Cô đã khôn ngoan đoán ra tiến sĩ Edgar là do hắn an bài bên cạnh cô. Mãi đến khi tiến sĩ mất tích, cô mới thấy bắt đầu hoảng hốt, không biết mình còn cầm cự được bao lâu.

Rất nhanh sau đó, tiến sĩ đã có tin tức từ thành Liệt Hỏa truyền về. Chị Thấm và mọi người đã đi, nhưng cô vì bị chọn là ứng viên bị giam lại. Nếu không nhờ Cà Tử lén lút đến thăm, chắc cô còn không biết được đại sự long trời lở đất ở bên ngoài.

Cuối cùng thành Liệt Hỏa cũng đến đổi người. Cô đoán ra đó chính là hắn, nhưng rốt cuộc cô vẫn không hiểu được đó là vì sao. Vì sao hắn có thể mạo hiểm và bất chấp mọi giá để đổi lấy cô?

Lúc trước trên xe, hắn hoàn toàn không cần gì ở cô. Việc hắn làm chỉ đơn thuần vì anh họ ư? Đã từng một thời cô đã hụt hẫng, thậm chí ganh tỵ với tình nghĩa của hắn và anh họ, nhất là trong cái thời buổi lòng người hiểm ác thời mạc thế này.

Cô là một người con gái hiền lành và có lòng biết ơn, dù sứ giả Băng Tuyết đã gây sức ép thế nào cô cũng không thừa nhận mình có quen với Sở Vân Thăng. Mãi đến lúc nãy, khi hai bên đàm phán, tất nhiên một người bình thường như cô làm sao có thể nghe thấy, nhưng từ lời lẽ xôn xao của Thiên Hành Giả xung quanh, và qua ánh mắt “ngưỡng mộ ” họ quay lại, cô biết được một thông tin đáng sợ: hóa ra Thiên Đạo Nhân là phải chín chết một sống! Trong chốc lát, cô thấy cảm động tột cùng, nước mắt cứ thế trào mi…

Vì cứu cô, vì cứu người em gái chưa một lần gặp của bạn mình, hắn đã điều động binh lực cả thành Liệt Hỏa, dẫn ra hàng ngàn trùng tử, không tiếc khai chiến với Bạch y Băng tộc vẫn kiên quyết phải cứu cô kỳ được!

Chỉ vì anh họ thôi ư? Nước mắt của Đàm Ngưng đã nhòe trong khóe mắt. hình ành người anh hùng mặc “Kim Giáp Thánh Y” đã ngày càng lớn dần, rõ dần trong mắt…

Những giọt nước mắt rơi rớt ấy, trong mắt mọi người lại thành ra nhưng giọt lệ của sự “hạnh phúc”.

Vân Thăng căn bản không biết được những cách nghĩ vớ vẩn của mọi người. Đừng nhìn hắn bỏ đi một cách dễ dàng như thế, trong lòng hắn từ đầu chí cuối chỉ có hai chữ “căng thẳng”, vừa phải cảnh giác nhất cử nhất động của “phe địch”, lại vừa lo lắng bạch y Băng tộc đột nhiên ngỡ ra sự thật mà phản công. Hắn đóng giả bộ mặt mạnh mẽ như chả xem ai ra gì, không thèm để mắt cả Thiên Hành Giả thành Thôi Tuyết, ngông cuồng ôm qua eo của Đàm Ngưng đang khóc lóc bồng nhẹ cô lên rồi quay mình đi. Con Thanh Giáp II được lệnh của chủ đã nhanh chóng hạ xuống trước mặt. Tay bế Đàm Ngưng, Vân Thăng đảo nhìn quần “thư”, rồi nhanh chóng bước lên con Thanh Giáp trùng hung hăng. Chỉ trong chốc lát, đã bay vút lên tận mây xanh!

Cả đội hộ vệ Thanh Giáp trùng đông nghẹt như mây đen cũng nhanh chóng theo chân hắn…

Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa cũng dần dần rút lui. Hàng ngàn con trùng tử cũng lần lượt theo sau dấy lên bông tuyết bay vù khắp màn đêm đen tối!

Bổn ý của Vân Thăng vốn định là dùng phương án nhanh nhất và an toàn nhất để dẫn Đàm Ngưng thoát ly chiến trường để tránh đêm dài lắm mộng, nhưng không ngờ là vô tình tạo nên một giai thoại lãng mạn nhất, kinh điển nhất trong lịch sử… Điều này có thể chứng minh lịch sử toàn bị con người hiểu méo mó đi!

“Đàm Ngưng, ở đây cô sẽ an toàn tuyệt đối, nhưng không được rời khỏi nhà này nửa bước!” Vân Thăng như vừa trút một gánh nặng. Hắn vừa thả mình ngồi xuống giường vừa chỉ vào chiếc bàn vuông mệt mỏi nói: “Thức ăn và nước đều ở đấy, đói thì cô tự lấy mà ăn, và tuyệt đối đừng rời xa tầm mắt của ta!”

Đây là lần đầu tiên hắn thông qua Cẩm Thạch cho chỉ huy hơn một ngàn quân trùng tử, giờ mới biết việc này tốn sức đến thế! Cẩm Thạch vừa tiến hóa thành công, nó vẫn chưa đủ lớn bằng con ở thành Kim Lăng, có thể điều khiên một binh đoàn trùng tử khổng lồ từ xa, nó không ngừng thông qua Phong Ấn phù đòi Vân Thăng phải chi viện nguyên khí cho.

Nếu cuối cùng không nhờ hắn nhờ Thanh Giáp II nhanh chóng rút khỏi chiến trường, hắn gần như không đủ sức theo túng bọn trùng tử đang manh động.

Một khi sự điều khiển đối với trùng tộc tan rã, nhất định sẽ không phân địch ta. Hắn vừa nãy đã không phải đối thủ của bọn Băng tộc, nếu trùng tộc tan rã, đừng nói cứu người, chỉ e là bản thân hắn cũng không thoát được.

Cũng may nhờ cơ thể sản sinh ra sự biến hóa kịch liệt này!

Vân Thăng có một điểm yếu vô cùng lớn, đó là mỗi lần sau khi sử dụng nguyên khí bổn thể quá sức chịu đựng, nhất định sẽ dẫn theo sự hỗn loạn Xúc nguyên thể trong thể nội. Thậm chí, nếu nghiêm trọng có thể dẫn đến đột tử!Nhưng hôm nay, hiện tượng này đã không xảy ra một cách kỳ diệu. Kết cấu Xúc nguyên thể cao độ thuần toàn thân hình như đã gia tăng vô số lần trên cả cường độ và độ độ dẻo dai.

Không những thế, nguyên khí bổn thể vận hành thông suốt khiến tất cả các Phong Ấn phù của hắn đối với trùng tử cũng trở nên nhạy bén nhanh chóng hơn. Tuy vẫn chưa có cơ hội thử tốc độ của chiến kỹ, nhưng hắn đoán chắc rằng cũng đã được gia tăng không í, đây cũng chính là điều hắn mong đợi bấy lâu nay.

Kiếm chiến kỹ cơ hồ đã trờ thành kỹ năng bổn thể mạnh nhất hiện tại của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa có khả năng động trong thời gian ngắn nhất một cách tùy tâm. Đối phó với bọn quái vật dưới Tử Viêm ma trùng còn đỡ, nếu đổi là bọn trùng tử ghê ghớm hơn, hay bọn dị tộc, chỗ sơ hở này của hắn sẽ vô cùng chí mạng.

Những vấn đề trường kỳ làm hắn phiền não này không ngờ lại hoàn toàn được giải quyết hết trong một lần ngẫu nhiên này. Sở Vân Thăng càng nghĩ càng khó ngờ, đây là hiện tượng trên Cổ Thư không đề cập đến.

Sau khi cứu Đàm Ngưng xong, cuối cùng hắn cũng có tí thời gian thảnh thơi mà thở. Hắn cũng liền lợi dụng thời gian ít ỏi này vào việc tra cứu Cổ Thư .

Nếu không tìm hiểu kỹ về cơ thể bây giờ, chắc hẳn nó ngoài ưu thế ra mà còn “điểm chết” nào đấy, hắn chỉ e lúc ấy chết còn không hiểu vì sao mình chết.

Ngày mai là thời hạn cuối cùng Thiên Đạo Nhân quy vị, hắn còn nhiều việc phải an bài.

Vân Thăng đang nghĩ lung tung một hồi, bỗng chốc ngẩng đầu lên mới phát hiện Đàm Ngưng đang nhìn chằm chằm hắn nãy giờ. Hắn thờ người ra một lúc, lại như tự mỉa mai bản thân nói: “Đừng nhìn nữa. Ta biết bộ dạng này của ta thật kinh tởm, bản thân ta còn không dám nhìn nữa là… đừng nhìn nữa, đi ăn thôi..!”

Đàm Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, mím môi nói khẽ: “Sở đại ca, thiếu tá Đỗ lúc trên xe cũng chính là huynh đúng không?”

Vân Thăng lúc này lại bất chợt nhớ đến lúc hai bên tranh giao có người nhắc đến hai chữ“ khô lâu”. Tai hắn vốn cực thính, chỉ là do lúc ấy chưa nghĩ sâu xa. Giờ nghĩ lại mà phát hoảng.

Cô hỏi, hắn cứ ứng phó gật đầu ừ lại.

Đàm Ngưng không hiểu mình trời xui đất khiến thế nào lại hỏi: “Sở đại ca, huynh vì anh họ của ta mà cứu ta ư?”

Vân Thăng ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ một chốc hắn lại quay mặt đi, lắc đầu thở dài: “Ta là vì ta. Vì bản thân ta. Cô không thể nào hiểu được, có thể vĩnh viễn không thể nào hiểu. Cái nỗi đau khổ tuyệt vọng, khi chỉ có mỗi sức mạnh,nhưng lại không làm được gì…”

Trong lòng vừa bình lặng của Đàm Ngưng trong một thoáng lại trở nên hoảng loạn. Một đấng anh hùng cái thế, lúc này trên khuôn mặt khô khốc của hắn chỉ còn lại nỗi đau của cô đơn. Trong chiếc nhãn cầu lồi ra như ốc bưu ấy vẫn còn một hơi lạnh bi ai không gì diễn tả được.

Vân Thăng lắc lắc đầu như thể lắc bay đi những sự thể u phiền này. Hắn lại mặc cô, nghĩ đi nghĩ lại hắn yên lòng được. Cuối cùng hắn vẫn lẳng lặng rút trong Vật Nạp Phù ra một tấm gương…

“Mẹ kiếp!!!”

Gương rơi xuống đất cái rụp. Kèm theo đấy là một tiếng thét to sập nhà.

Hắn thờ thẫn một lúc rồi lại thấy rùng mình. Hắn cũng không còn để tâm đến còn một người cô gái trong phòng mình hay không mà vội vàng quay lưng lại, hoảng loạn thò tay vào quần kiểm tra. Đàm Ngưng sau khi kinh hoàng chứng kiến màn này, hình tượng anh hùng cái thế cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn sau tích tắc!