Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 277: Tam Cấp Công Pháp




Nếu công pháp chỉ là thứ khái niệm thuộc về ý thức, thì vũ khí lại là thứ có thể nhìn thấy rờ thấy được.

Hỏa Diệm chiến đao trong tay Sở Vân Thăng tất nhiên không cần nói, chỉ mỗi khẩu “súng thần” hắn triển thị ra, không những La Hằng Thâm, Tào Chánh Nghĩa, nhiều người khác có mặt cũng biết uy lực của nó.

Đường đường đại chủ nô Ninh Chí Đồng nghe đồn đã tuyệt mạng dưới khẩu súng này. Dưới đàn nạn của nó, lão hoàn toàn không thể đáp trả.

Tuy còn có người hoài nghi về lời nói của Vân Thăng, và trong đó có La Hằng Thâm; nhưng như thế cũng không thể ngăn chặn được việc sĩ khí tăng cao của các “lãnh đạo cấp cao”thành Liệt Hỏa.

“Cụ..cụ, ta..ta…” Tào Chánh Nghĩa hoảng hốt, vị trí của gã giờ đây rất ư là khó xử. Từ khi vào chức thành chủ, gã đã không còn được tính là tiểu chủ nô, vậy thập bát tướng tất nhiên sẽ không có chỗ cho gã, nhưng vừa nãy Vân Thăng lại không đề cặp rằng sẽ có an bài thế nào cho thành chủ và phó thành La.

La Hằng Thâm có thể nhẫn nại không hỏi, nhưng gã lại không làm được. Gã vốn cho rằng mình là thân tín đáng tin cậy nhất của Vân Thăng, và tự hào vì điều này. Và càng vì thế gã càng để ý đến sự “tín nhiệm” của Vân Thăng đối với mình.

“Ngươi và La phó thành ta sẽ có sắp xếp sau, trước tiên hãy tìm cho ra vị chủ nô đã mất tích. Nếu là tạo phản, giết không tha.” Vân Thăng rút đao vào vỏ lạnh lung nói.

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi liền.” La Hằng Thâm nhìn Tào Chánh Nghĩa rõ lâu, gã thấy tên lão Tào này thật đáng thương. Một người như vậy nắm giữ vị trí như thế chỉ càng tỏ rõ sự ngu xuẩn của lão.

“Ngoài ra, điều ba mươi tên Thiên Hành Giả cao thủ ra cho ngày đêm canh gác tại nhà giam đạI điện. Cả một con ruồi cũng không được để lọt! Kho lương này cũng phải sai người gác giữ. Lão Tào, hai việc này sẽ do ngươi đảm nhiệm.” Vân Thăng giao hai việc quan trọng này cho Tào Chánh Nghĩa, thực tế hắn vẫn có phần không tin tưởng được La Hằng Thâm. Dẫu sao chính hắn đã giết liền hai người anh em của gã, điều đấy thật chẳng dễ chịu chi.

Tầng hầm bí mật phía dưới ngoài ba ứng viên ra, còn có người nhà của Tiểu Chân và Hứa Tình Thư. Đấy là lá bài quan trọng trong kế hoạch tác chiến cùng thành Thôi Tuyết, không dung sai sót bất kỳ.

Trong tương lai, hắn định là “dụ người ” không thành, bất đắc dĩ cũng có thể dùng ba người này đổi Đàm Ngưng với Băng tộc. Ba đổi một, “vụ làm ăn” này quá hời. Dù là Băng tộc hay Thần Vực cũng sẽ đều đồng ý.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Vân Thăng đứng lên trở về phòng ở đại điện. Hứa Tiểu Chân cũng đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho hắn.

“Sao ngươi chưa đi?” Ý hắn là trong lúc cả thành loạn lạc này, sao cô không trốn đi.

“Tiểu nhân không có nơi nào để đi, với lại…” Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc đào tẩu, nhưng cánh cửa phòng giam dưới đại điện một mình cô căn bản không có cách nào mở.

Vân Thăng ngước mắt lên nhìn cô, Tiểu Chân lúc gọn gàng sạch sẽ đúng là có vẻ thanh tú của Hứa Tình Thư, chỉ là giữa các nét trên mặt vẫn có phần ảm đạm ưu sầu.

“…Ngươi yên tâm, chỉ cần việc này kết thúc, ta nhất định để người nhà của ngươi được tự do. Bây giờ họ ở trong lao thế này hóa ra lại an toàn hơn.”

Vân Thăng thừa lúc qua cơn buồn ngủ, liền lấy giấy bút trong Vật Nạp phù ra “chế” bộ công pháp Hỏa tộc nhất, nhì, tam cấp.

Hắn đã nghĩ sẵn, sẽ dùng cửu chương đồ tại vòng một Thần Vực kết hợp với nguyên khi Cổ Thư chỉnh sửa thành Nhất cấp công pháp.

Bộ hình họa công pháp này dưới sự tận tình cải tu của hắn đã gần đạt đến mức hoàn mỹ, hơn hẳn bộ hình họa cửu chương nguyên bản vài lần. Cả bản thân hắn gần đây cũng toàn sử dụng bộ thân pháp uy lực gia tăng này.

Tương đương, bộ hình thập nhất chương đồ ở vòng hai thành Nhị cấp công pháp. đấy là một bộ thể hệ tu luyện năng lượng cho năm thuộc tính. Lục tinh Thập bát tường thành Liệt Hỏa hiện này đều là Thiên Hành Giả Hỏa năng, nên cũng đỡ phiền cho hắn, cứ trực tiếp dùng kiến thức trong Cô Thư hoàn thiện hình họa, hiệu quả của nó cũng vượt xa nguyễn bản.

Tam cấp công pháp tất nhiên là bộ bổn thể chiến kỹ bộ thập lục chương đồ.

Đấy cũng chính là bộ công pháp đến đây bản thân hắn vẫn sử dụng. Khác với thập nhất chương đồ mà sau khi đoạt được hắn hầu như không đụng đến.

Bộ công pháp thập nhất chương này trước đây hắn từng tu luyên, hơn nữa lại thêm lúc tu chỉnh trong lúc thực chiến, giờ chỉ cần diễn đạt lại ra thành ngôn từ.

Hắn tạm thời chưa có ý định tiết lộ kỹ năng Huyền Hóa Hỏa Diệm của tên áo choàng, dẫu sao nếu không có chiến y áo choàng phối hợp, ngón đòn này hiệu quả cũng không cao, cộng thêm hắn vẫn chưa thực sự thấu hiểu được kỷ xảo của nó.

Giả sử có một ngày hắn vì muốn nâng cao thực lực của họ mà truyền đạt đi chăng nữa, cũng phải là lúc hắn thực sự hiểu thấu, có thể kết hợp với hệ thống Cổ Thư mà khắc phục được sự phụ thuộc của nó với áo choàng. Nếu không, nó cũng chỉ là hình thức mà chả mang lại sức chiến đấu.

Ba bộ công pháp hoàn thành đã gần cở lúc chiều. Cả đại điện âm âm u u,một góc xa nào đấy thậm chí đã tối sầm lại, trong cứ như thế giới của vong linh trong cảnh giới ma pháp, chứa đựng trong đó tất cả sự u ám và đè nén.

Hắn cho gọi Tào Chánh Nghĩa đến, sau khi giao ba bộ công pháp và dặn dò: “Lão Tào, ba bộ công pháp là tâm huyết của ngài sứ giả, bây giờ ta giao cho ngươi. Ngươi nhất thiết phải làm theo kế hoạch ta đã tuyên bố, và nghiêm cấm họ lưu truyền ra ngoài. Kẻ trái lệnh, giết! ”

Tào Chánh Nghĩa tay cầm ba bộ công pháp mà thấy nóng bổng như đang vác quả bom hạt nhân, hai tay gã rung rung vì căng thẳng.Tự nhiên gã như thấy sự tín nhiệm mà ngài quản sự dành cho chả mình cũng nặng tựa quả núi treo trong Hoàng Sơn.

Cả ba bộ công pháp đều giao gã sử lý, nói cách khác, trong mắt ngài,hắn đã có vị trí vượt quá Lục tinh Thập bát tướng. Gã bỗng dưng cảm thấy mối quan hệ giữa mình và ngài, cũng giống như mối quan hệ giữa ngài với sứ giả.

“Ngoài ra,ngươi hãy truyền lệnh xuống dưới, nếu Thiên Hành Giả bình thường muốn luyện Nhị cấp chiến pháp thì phải có chiến công. Tiểu chủ nô muốn học Tam cấp cũng giống nhau. Chỉ cần có chiến công, ngài sứ giả có thể cho nhiều công pháp mạnh hơn. Những thứ này mới chỉ là bắt đầu.” Vân Thăng khẽ dừng lại rồi tiếp tục: “Ngươi nói với La Hằng Thâm một tiếng, để hắn dùng công pháp Nhất cấp đi chiêu lãm Thiên Hành Giả bên thành Thôi Tuyết. Nếu Thiên Hành Giả có thực lực hay địa như tiểu chủ nô muốn qua đây, Nhị cấp Băng năng công pháp ta cũng có. Việc này mọi người toàn thành đều có thể tham dự. Chỉ cần kéo được một người về, lão tử cũng sẽ ghi công và thăng cấp cho người đấy, và cho học tập công pháp cao cấp hơn.”

“Tuân lệnh, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt. Tiểu nhân còn có một đồng hương là Thiên Hành Giả sinh viên tại thành Thôi Tuyết, nếu tính vai vế, cô còn phải gọi ta là chú hai. Chuyến này dù là bắt cóc tiểu nhân cũng bắt về cho ngài. ” Tào Chánh Nghĩa vỗ ngực xin giúp. Điều kiện ưu đãi đến thế, lại không còn thực thi chế độ nô lệ, gã tự tin có thể thuyết phục được cháu gái mình.

“Vị chủ nô mất tích đã tìm ra chưa?”Vân Thăng gật gật đầu. Hắn thấy có phần buồn ngủ, trong lúc do dự là nên đi ngủ hay nên đi luyện công thì thuận miệng hỏi.

“Tiểu Nhân đang định báo cáo với ngài việc này. Người đã tìm ra, nhưng đang thọ thương. Đêm qua hắn bị ngất trong đóng xác người chết, nếu không phải thấy nóng quá khi bọn Thiên Hành Giả Hỏa năng đương lúc thiêu xác làm tỉnh, chắc hắn còn ngủ thêm vài ngày.” Tào Chánh Nghĩa cẩn thận gấp xắp giấy công pháp lại. Gã vạch nút áo khoát ra nhẹ nhàng như nâng nịu bảo bối cất vào sát mình vừa báo cáo tình hình.

“Không có dấu hiệu làm phản?” Vân Thăng chỉ sợ lại xuất hiện nội gián.

“Không có. Ngài có lẽ không biết, tên tiểu chủ nô này họ Uông, là cái người đã cống nạp ngài một mỹ nữ Hàn Quốc. Cái mặt lão dù có muốn làm phản, e rằng thành Thôi Tuyết người ta còn không chịu nhận...” Tào Chánh Nghĩa nói hăng chí quá mới phát hiện mình lỡ lời. Cái gì mà thành Thôi Tuyết không chịu nhận, không lẽ thành Liệt Hỏa thì là bãi rác sao?

Gã nhanh chóng ngặm miệng lại không dám hó hé câu nào, mắt không ngừng len lén quan sát phản ứng của Vân Thăng. Bắt gặp Vân Thăng đang ngáp liên tục, phảng phất như chả để tâm gì đến lời nói ban nãy, nên gã mới yên tâm phần nào.

“Là hắn? Người này ta biết, hôm nào nói hắn đến gặp ta. Giờ ngươi nhanh chóng đi làm việc cho ta.” Cơn buôn ngủ tự nhiên đâu kéo đến, hắn cũng chả muốn nói nhiều, cứ thể đuổi người.

Tào Chánh Nghĩa tự thấy mình lỡ lời cũng không dám nán lại lâu, liền nhanh chóng tẩu thoát khỏi đại điện. Có thể gã mới có thể bình tĩnh lại. Vừa nghĩ đã thấy ớn lạnh, gã bất giác đưa tay lên tán mặt mình. Sao gã lại hồ đồ thế, việc gì không nhắc lại nhắc đến việc cống mỹ nữ. Đấy chẳng phải là đang lấy công cho lão Uông ư?

Giờ ngài quản sự còn đòi gặp lão nữa, cái tài nịnh bợ của lão ấy còn không thua mình một tẹo nào. Đấy không phải là chỉ tổ tức mình thêm?

Tào Chánh Nghĩa vừa đi vừa ngẫm nghĩ, vừa nghĩ lại càng thấy mình dại, không thể làm người tốt không công được! Gã phải đi vòi công với lão Uông thôi!

Phủ thành chủ thành Thôi Tuyết

“Cơ thành chủ, ngài phải báo thù cho cha ta. Lão tặc ấy…”Ninh Hồi Nhan mình mảy máu me, nước mắt lầm lìa quỳ trước mặt Cơ Khanh.

“Hồi Nhan, ngươi yên tâm, thủ cấp lão Viên Hồng Tuyết sớm muộn là của ngươi.” Cơ Khanh lập tức thả đôi chân dài gợi cảm vốn đang ngồi chéo xuống. Ả đích thân dỡ hắn dậy an ủi.

Lúc này, một thị nữ áo trắng chạy vào báo khẽ: “Thành chủ, Hứa thống lĩnh đến.”

“Hồi Nhan, ngươi đi tri liệu vết thương đã. Xem ngươi giờ thương đến mức này, ôi, làm ta đau hết cả lòng.” Cơ Khanh đưa ngón tay nõn nà của ả vuốt ve làn da đầy thương tích của Ninh Hôi Nhan u sầu nói.

Thời khắc ấy, Ninh Hồi Nhan chỉ nghĩ người phụ nữ trước mặt này đi chết đi là vừa.

Đương hắn vừa quay lưng đi mà không biết rằng ánh mắt đầy thương cảm trong mắt Cơ Khanh bỗng chốc biến mất. Thay vào đó chỉ còn sự sắc bén lẫm liệt.

Lúc Hứa Tình Thư vào đã vô tình chạm vai Ninh Hồi Nhan. Trong lòng cô thắt lại, trong lúc mọi người không để ý ngón tay út của cô co giật một cái. Đấy là thói quen cả cô cũng không để ý mỗi khi căng thẳng quá đỗi.

“Thành chủ.” Tình Thư tiềm tàng trong thành Thôi Tuyết này trong thời gian quá dài, chỉ một chốc lát cô đã điều chỉnh lại tâm lý của mình, cô lại bình thành nói như mọi khi.

“Úi, Tiểu Tình Tình của ta, đã nói với cưng bao nhiêu lần, đừng gọi là thành chủ, gọi là chị.” Cơ Khanh vừa đung đưa vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển như rắn nước của mình, đỏng đảnh nói.

“Thành chủ là thành chủ, thuộc hạ không dám.” Hứa Tình Thư vẫn giữ vẻ nghiêm túc vốn có.

“Khắp thành Thôi Tuyết này chỉ mỗi ngươi là cứng đầu cứng cổ nhất, nhưng khổ nỗi lạ khiến chị yêu thích vô cùng, hô hô hô…Nói việc chính đã, những ứng viên còn lại hành tung đã tìm ra chưa?” Cơ Khanh đi đến trước bàn rót ly rượu vang, vừa hỏi vu vơ.