Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 276: Lục Tinh Thập Bát Tướng




“Ngài quản sự, ngài có thể nói rõ hơn, cụ thể sẽ trao đổi lương thực như thế nào?”La Hằng Thâm cũng cảm thấy trở tay không kịp với nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống này, trên thực tế, gã thấy càng ngày càng không biết tên Viên Hồng Tuyết này muốn gì.

Trong lòng hắn từng ngẫm qua, nói Viên Hồng Tuyết giết Lôi Minh đoạt quyền là vì hưởng lạc, nhưng từ lúc ấy đến nay, gã chưa thấy lão già này yêu cầu một loại sơn hào hải vị hay gái đẹp.Gã cũng từng đích thân để lão Tam an bài một mỹ nữ Hàn Quốc tuyệt sắc cho ngài sứ giả, nghe nói lão quản sự này cũng chả thèm ngó.

Nếu nói lão khoái chí với quyền lực, bản thân La Hằng Thâm còn chả tin được. Lão này ngoài việc hỏi những sự thể quản trọng, sự vụ lớn nhỏ không phải giao cho gã thì đã giao cho Tào Chánh Nghĩa, ngay cả tên da đen ấy cũng được trọng dụng. Lão cũng chẳng thèm ngôi vị thành chủ, tối ngày cứ ru rú trong căn phòng nhỏ ở đại điện.

Và tất nhiên gã cũng không ngu xuẩn mà nghĩ rằng lão này là fan hâm mộ điên cuồng của ngài “sứ giả”, nguyện cống hiến tất cả cho ngài.

Trước khi được chứng kiến sức công phá bất khuất của lão, gã chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có một tên nhân loại cường mạnh đến trình độ này.

Gã không nghĩ ra được động cơ thật sự cho sự xuất hiện của vị quản sự này. Con người này quá giống một câu hỏi lớn, đang không ngừng khuyến tán trong đầu gã..

Sở Vân Thăng chau chau mày, suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Thế này, phương án cụ thể ta chưa nghĩ kỹ. Ngươi hãy theo kế hoạch này tiếp hành: bọn thành Thôi Tuyết trả công cho người bình thường bao nhiêu thức ăn, chúng ta sẽ trả gấp đôi, có bao nhiêu người lão tử cũng sẽ trả bấy nhiêu.”

“ngoài ra, ngươi cũng cho dán cáo thị trước cửa thành và khắp nơi ngoài thành, những nô lệ còn lại sẽ được thành chủ thích phóng tự do trong ngày hôm nay, và sẽ dùng sức lao động để đổi lấy lương thực để chứng minh cho bọn ngươi ngoài kia thấy. Còn với Thiên Hành Giả, một hồi ta sẽ nói tiếp.”

Kỳ thực, dù có thêm gấp bội lương thực đi chăng nữa rất nhiều người vẫn không được ăn no. Lượng lương thực khan hiếm bây giờ, sự trả công của thành Thôi Tuyết cũng cự ít ỏi và thiếu thốn.

Dù rằng thế La Hằng Thâm cũng không khỏi sửng sốt. Đây hoàn toàn không phải một điều có thể nói xuông, thêm gấp đôi lượng lương thực, đây sẽ là con số khổng lồ như thế nào?

Đừng nói là thu hút người bên thành Thôi Tuyết, chỉ với nhân khẩu một vạn mà tăng gấp bội, với lượng lương thực dự trữ trong thành trước mắt cùng lắm hai tháng đã cạn kiệt.

“Ngài quản sự, thuộc hạ cả gan nói một câu, lượng lương thực của chúng ta e rằng…”La Hằng Thâm nói suy nghĩ của mình ra, việc này không phải đùa. Nếu lỡ có việc gì, một khi lương cạn, tất cả người trong thành và cả gia đình gã cũng chỉ còn chết đói.

Vân Thăng quơ tay cắt ngang gã: “Lương thực thì ngươi không phải lo, lượng lương thực nửa năm cho mười ngàn người ta cũng không đông đến, tất cả sẽ được phong tỏa trong kho để làm nguồn dự trữ cuối cùng cho bổn thành. Về sau ta và ngài sứ giả sẽ lần lượt cung cấp cho các ngươi. Giờ ngươi cứ thế mà làm.”

“Tuân lệnh!” Trên miệng gã tuân mệnh, nhưng trước câu trả lời này của Vân Thăng gã vẫn cảm thấy nghi hoặc. Gã biết ngài sứ giả có thể sử lý thi thể quái vật, nhưng một lượng lớn như thế, ngài làm sao có được, và làm sao có nhiều thời gian và tinh lực như thế để xử lý?

“Đúng rồ, không những phải cáo thị, hãy để tất cả nội gián người bình thường của ta trong thành Thôi Tuyết phát động phong trào tuyên truyền trong thành cho ta. Lôi được bao nhiêu người đến hay bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt. Hãy nói với bọn nội gián rằng chúng ta sẽ trả thù lao họ gấp ba để chúng có thể yên tâm mà bán mạng cho ta.”

“Nếu trong thành Thôi Tuyết cũng tăng giá theo thì sao?” La Hằng

Thâm hiểu ra rằng Vân Thăng đang muốn đối phó thành Thôi Tuyết, cắt đứt nhân lực căn cơ của chúng. Phương pháp này quá thâm, chỉ có điều chỉ có chiến thuật này trong mắt gã chả khác nào hại người nhưng cũng hại mình. Nếu thành Thôi Tuyết cũng “tăng giá”theo, để đi vào cuộc “cạnh tranh ác tính”, tình hình sẽ càng thảm khốc.

“Có khả năng này, nhưng nếu tất cả đều tăng thì quá không thực tế với chúng. Có thể chỉ tăng gia tăng thù lao cho bọn người có tác dụng to lớn…Không sao, ta cho ngươi mệnh lệnh là, nếu chúng tăng bao nhiêu, chúng ta sẽ nhất luật tăng gấp đôi. Tăng bao nhiêu lão tử cũng chịu. Người được tăng giá càng cao càng là người đáng để ta lôi kéo về thành.” Vân Thăng gật đầu kiên định nói. Trong lòng hắn đã bắt đầu toan tính nên xử lý bao nhiêu thi thể trùng tử cho vừa.

“Có cần thành lập một tiểu ban Thiên Hành Giả phối hợp hành động?” La Hằng Thâm vừa một bên góp ý hoàn thiện kế hoạch đơn sơ của Vân Thăng vừa nghĩ thầm lão già này chắc điên rồi. Cứ thế này, chẳng bao lâu sau một trận đại chiến kẻ sống người mất sẽ giá lâm hai thành.

“Các chi tiết cụ thể ngươi tự quyết định, ta sẽ không hỏi.” Vân Thăng nói đơn giản, những sự việc này không phải sở trường của hắn. Trước đây các việc này đều do Đinh Nhan xử lý, hắn ít khi hỏi đến. Hắn tự biết ưu điểm lớn nhất của mình là: nhận biết rõ phạm vi năng lực của bản thân.

“Tuân lệnh, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” La Hằng Thâm bây giờ đang rất hỗn loạn, gã cần thời gian để nghĩ thông, và cũng cần thời gian để kiểm nghiệm Vân Thăng thật sự có đủ lượng thức ăn.

Vân Thăng vun Hỏa Diệm chiến đao lên đứng trước mặt bọn đại tiểu chủ nô, nghiêm giọng tạo thế: “Ta biết, các người trong lòng sẽ bất mãn về việc ta đã phá bỏ chế độ nô lệ của Lôi Minh.”

Hắn vẫn nhấn mạnh là chế độ nô lệ của Lôi Ninh, chứ không phải thành Liệt Hỏa hay ngài sứ giả, chính là để bọn chủ nô này nhận biết được Lôi Minh đã không còn để giảm thiểu sự bất bình trong lòng chúng, ít nhất sau này chúng cũng sẽ là “nồng cốt trung lưu” của mình.

“Không, không, ngài quản sự nghĩ nhiều quá, bọn thuộc hạ sao dám…” Đại tiểu chủ nô đồng loạt chủ động “biểu thị” tỏ rõ lòng mình.

Vân Thăng cười nhạt, nói: “Trong lòng không vui là chuyện tất yếu, nhưng bổn nhân cũng không phải là người không nói tình lý… Từng có một quan viên hỏi ta: trong thời cuộc hiện nay, cái gì quan trọng nhất? Là thức ăn? Là vũ lực? Ta không trả lời được, điều mà vị quan này muốn nói đến là lòng tin. Hắn nói không sai. Trong thời đại người không ra người, quỷ không ra quỷ này,nếu không có lòng tin kiên cường, tổ quốc tiêu tan, nhân loại bị hủy diệt. Mà cái ta muốn nói là điều hắn nói chả là cái thá gì. Bổn nhân ta giác ngộ không cao, chắc các vị có mặt ở đây cũng không cao hơn ta bao nhiêu, nếu không cũng đã không chấp nhận chế độ nô lệ Lôi Minh đề ra, để rồi người khác làm quan, ta làm dân đen. Ta nghĩ nếu muốn tiếp tục sống, không chết đói, không bị quái vật ăn thịt,không bị cường địch giết chết; chỉ có những người còn sống, và có thể tiếp tục sống đấy mới có thể nói đến cái thứ lòng tin ấy. Nếu sống còn không nổi, thì nói những đạo lý đấy có nghĩa lý chi? Đấy là quan điểm của ta, bọn quan viên đấy có thể nghĩ đấy là đoản kiến của tiểu dân, nhưng chúng cũng không thể can thiệp vào khát vọng muốn sống của ta. Đối với ta mà nói, thế cuộc này…”

Hắn rút thanh Hỏa Diệm đao ra cái xẹt, toàn thân thanh đao vẫn tắm mình trong hỏa diệt sính lệ, nó vẫn được Hỏa năng lượng nồng liệt bất tận bao bọc.

Vù…

Chiến đao được chém mạnh xuống, hỏa diệm vẫn tung bay trên không. Chỉ trong một chốc, hỏa diệm đụng với phiến đá hóa băng mà hắn vừa ngồi lóe lên những tia lửa lấp lóe.

Cùng lúc ấy, giọng Vân Thăng kiên cường có sức tiếp tục vang lên: “Nó mới là thứ quan trọng nhất.”

Cả đại tiểu chủ nô đều ngẩn ngơ tại trận, không ai ngờ rằng Vân Thăng lại phát ngôn những lời này. Đến bản thân Sở Vân Thăng vừa nói tuồn tuột ra, hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Hắn vốn định nói linh tinh gì đấy để bọn chủ nô này cảm thấy rằng chỉ có sức mạnh bản thân mới là hoàng đạo, mới là thứ bọn họ nên theo đuổi. Có điều, trong lúc vô tình, tâm lý hoang tàn trong lòng bỗng chốc cũng như cuốn theo chiều gió mà thấy lòng người nhẹ nhàng hẳn.

“Không có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản tự do mưu cầu đường sống của ta”. Đây cũng là câu nói mà Tào Chánh Nghĩa sau bao nhiêu năm phấn đấu, khi đã đứng trên đỉnh cao của quyền lực nghĩ đến nhiều nhất.

Vân Thăng đảo nhìn một lượt quan sát sắc mặt từng người, vẫn giọng nói mạnh mẽ rõ ràng nói: “Chế độ nô lệ không có nô lệ đã đi đến đường cùng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, các ngươi sẽ không còn là đại tiểu chủ nô, mà là Lục tinh Thập bát tướng của thành Liệt Hỏa. Ta nhân danh ngài sứ giả tuyên bố: Bắt đầu từ giờ phút này, với Thiên Hành Giả bình thường sẽ truyền thụ Nhất cấp Hỏa tộc công pháp; Thập bát tướng truyền thụ Nhị cấp Hỏa tộc công pháp; Lục tinh, truyền thụ Tam cấp Hỏa tộc công pháp.”

Đại tiểu chủ nô sửng sốt nhìn Vân Thăng, ánh mắt nghi hoặc của họ không phải vì hoài nghi công pháp quý báu này, mà ngược lại, họ hoài nghi Vân Thăng liệu có thể làm chủ được việc này không.

Công pháp quá trân quý.

Bất luận là trong Thần Vực hay ngài sứ giả tương truyền cũng đều quý báu vô cùng. Tất thảy Thiên Hành Giả trong phạm vi Thần Vực đều cao hơn một bậc so với những tên bên ngoài. Nguyên nhân có lẽ vì trong đây lưu truyền một số công pháp sơ cấp trong Thần Vực.

Vân Thăng không biết nhưng bọn chủ nô này lại biết rõ vô cùng. Ngài sứ giả vốn đều ki kiệt trong việc truyền dạy những kĩ năng khiến người ta ngưỡng mộ. Con trai Ninh Chí Đồng do chó ngáp phải ruồi, trong lần cơ duyên “giúp” ngài sứ giả đạt được một bửu bối trong Thần Vực. Ngài sứ giả trong lúc đại hỉ mới truyền đạt cho hắn công pháp Hỏa Diệm Huyền Hóa, hơn nữa còn là công pháp đã bị “ăn bớt”.

Thành Thôi Tuyết cũng thế, nếu không bọn họ đã sớm bỏ đi theo chúng.

Giờ đây, lão Viên Hồng Tuyết này cứ mở miệng ra là truyền đạt công pháp nhất cấp, nhị cấp, tam cấp. Tuy họ chưa nghe qua về việc phân cấp này, nhưng theo cách nói và sắc mặt lão, cũng có phần “trọng lượng” đây.

Nếu như có thể học được công pháp của Hỏa tộc, đừng nói chế độ nô lệ, dù là chế độ dân chủ, bọn họ cũng đều chịu tuốt. Chỉ có những thứ này mới là thực tại nhất, là thứ tốt đẹp trên cả sự tuyệt vời. Chỉ cần có sức mạnh thì họ cũng vẫn là những kẻ “nhân thượng nhân”, chế độ nào cũng giống nhau cả!

Đây đúng là điều thích kích thích mạnh làm nổ tung không khí phẳng lặng vốn có. Bọn đại chủ nô vẫn không đến nỗi, chứ bọn tiểu chủ nô đã có không kiềm nổi mà đang định chuẩn bị liều chết hỏi Vân Thăng xem lão có nói dốc không, thì đã nghe hắn cho thêm quả “quả bom” nặng ký hơn:

“Bốn ngày sau sẽ là ngày đi vào Thần Vực. Trong bốn ngày này, tất cả những người có mặt hôm nay nên toàn tâm toàn sức tu luyện công pháp bọn ngươi được truyền đạt. Những Thiên Hành Giả khác cũng thế. Từ khi tất yếu phải hành động, phải dốc sức tranh thủ bốn ngày sau đoạt được sự tưởng thưởng nhiều nhất lớn nhất trong Thần Vực.Chỉ cần chúng ta thêm một món đồ thì thành Thôi Tuyết sẽ ít đi một cơ hội đoạt được chúng. Đến lúc ấy, ta sẽ căn cứ theo biểu hiện của các ngươi mà bẩm báo với ngài sứ giả, phân phát vũ khí cường lực của Hỏa tộc. Cũng như thanh đao và khẩu súng trong tay ta này!”