Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 259: Thiêu Nhân




“Thế ư?”Vân Thăng tự ngẫm mình trà trộn vào đống tử thi, trong một thời gian ngắn, Lôi Minh không tài nào nhận có ấn tượng sâu sắc trong lòng, nên cũng chỉ nói tránh đi: “Người già chắc đều giống nhau cả.”

“Không biết năm nay cụ được bao nhiêu?” Lôi Minh ậm ừ như vô tình hỏi.

“Sắp bảy mươi. Ngày tháng này hắc ám vô bạch, ai còn nhớ đến tuổi tác làm chi. Sống được một ngày được ngày đó.” Vân Thăng nói vanh vách như kịch bản đã định sẵn.

“Cụ cũng vất vả quá.” Lôi Minh bỗng ta thán thở dài, không biết ý hắn là Vân Thăng đã từng này tuổi rồi sống đúng là vất vả, hay đã tuổi này rồi còn bâu lấy ngài sứ giả thật vất vả.

“Ta cũng thật may mắn, nếu không có ngài sứ giả, chắc đã không sống được đến ngày hôm nay.” Vân Thăng cũng ậm ừ lướt qua tiểu sử của mình. Hắn đã tính sẵn, không nên tiết lộ quá nhiều. Xuất sứ của hắn càng bí ẩn, mọi người trong thành càng khó nắm bắt, chỉ càng có lợi cho hắn hành sự.

Đố ai dám đi đánh tiếng từ ngài “sứ giả”. Dù có người dám đi hỏi thật, ngài sứ giả có nói gì đi chăng nữa chẳng phải là lời của hắn.

“Không ngờ cụ và ngài sứ giả có duyên thế. Hèn chi ngài đã giao trọng trách trong quản ‘đại sảnh’cho cụ. Cụ lớn tuổi cẩn trọng. Ngài sứ giả là niềm hi vọng của cả thành, việc ở đây, trông chờ vào cụ hết.” Lời của Lôi Minh và những gì Vân Thăng đã nói hoàn toàn chả có liên quan logic bất kỳ. Lôi Minh tự nghĩ mình là người thông minh. Tuy ngài sứ giả đã không nói gì nhiều, tất nhiên là không muốn hắn biết. Hơn nữa tính ngài vốn lãnh đạm, không thích giả thích nhiều với bọn nhân loại, hắn phải tự biết điều.

Chỉ cần ngài không đòi lấy lại quyền lợi thành chủ của hắn, chỉ một chức quản sự nho nhỏ căn bản không hề hấn chi. Hơn nữa, đối phương chỉ là một lão già, dù thế nào cũng không uy hiếp được địa vị của hắn.

Theo thái độ ngài hôm nay của ngài sứ giả, tuy không nhiều lời nhưng có thể thấy được, ngài vẫn xem trọng hắn. Như vậy hắn chỉ cần giả vờ phí tí nước bọt tưng bốc tên “quản sự” ngài sứ giả đích thân dẫn về. Trước khi làm rõ tình hình, tốt nhất không nên nói năng thiếu suy nghĩ trước mặt lão.

“Ta sẽ cố sức, xin thành chủ yên tâm.” Vân Thăng gật đầu.

Ba an hem thành chủ lần lượt rời “đại sảnh sứ giả”, trước khi đi, lão tam Phù Hạn Bưu còn không quên quay nhìn Vân Thăng.

“Đại ca, người này lai lịch thế nào?” Lão tam tính tình nóng vội, vừa ra khỏi cửa đã lớn giọng hỏi dồn.

“Tam đệ, nói nhỏ thôi.” Lão nhị kéo tay hắn ngăn lại, nhăn mày nói: “Lai lịch không rõ, không ngờ lại được ngài sứ giả tín dụng đến thế. Đây đúng là lần đầu tiên. Kỳ quái, thật kỳ quái!”

“Chỉ là một lão già, không gây nổi sóng gió gì. ” Trên miệng Lôi Minh tuy nói thế, nhưng trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ. Cứ như là đã gặp lão này ở đâu, hắn liền bổ sung thêm: “Cho người điều tra lai lịch lão xem. Hỏi xem có ai quen biết với lão, ít ra phải xác định được lão có phải người bản địa hay sau này mới trốn đến.”

“Việc này không có gì khó. Bây giờ máy ảnh không thể sử dụng được, Để lão họa sĩ già đến nhìn lén rồi về phác họa, cứ lẳng lặng mà điều tra. ”Lão nhị gật đầu tán đồng.

“Ta nói hai huynh, theo ta thì không cần phải phí công. Mặc kệ tên này là đầu trâu hay mặt ngựa, chúng ta cũng không phải tốn công đến thế. Ta cứ giở một ít thủ đoạn kéo tên này về phe mình. Lúc ấy người một nhà cả, đi chung một chuyến đò. Mẹ kiếp, lúc ấy bí mật gì, lai lịch gì còn gì quan trọng. Cái già lão chả nói hết?” Phù Hạn Bưu hơn trăm cân ưỡng thẳng cặp ngực đầy thịt mở, tay phải làm động tác chém: “Nếu không biết đài cử, không mua chuộc được. Âm thầm tìm người xử lý cho xong chuyện.”

“Tam đệ, không được làm loạn. ” La Hằng Thâm nghe đoạn đầu hắn nói quả thật có lý, nhưng đến đoạn sau thấy mặt hắn sát khí đằng đằng, ả không khỏi vội vã can ngăn.

“Huynh sợ thì ta tìm người khác làm.” Lão tam bĩu môi.

“Tam đệ, ngươi nói gì thế. Ngươi làm hay ta làm có gì khác nhau?...” Lão nhị liếc tên mập một phát.

“Việc này không bàn cãi nữa. Hãy theo cách của lão tam, bên cạnh ngài sứ giả không thể không có người của ta, không thể để kẻ khác nói mách lẻo xuất hiện. Hãy để Tiểu Trân vốn chăm sóc ngài sứ giả lưu ý lão già này. Đừng để lão giở trò. Ba an hem chúng ta được ngày hôm nay thật chả dễ dàng.” Lôi Minh chỉnh chu lại quần áo, tiếp tục nói: “Lòng người luôn có sơ hở, có món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, quyền lực yêu thích… Lão nhị, ngươi an bài xem sao. Tốt nhất là câu kéo được lão. Còn không, thật làm người ta không yên lòng, chi bằng lặng lẽ xử…”

“Đại ca, việc này huynh hãy tư lự kỹ càng. Một giọt nước có thể làm tràn ly, lão này do ngài sứ giả dẫn về; trước đến giờ, anh em ta thấy ngài sứ giả dẫn ai về bao giờ.” Lão nhị khuyên ngăn.

“Cân Bằng lợi ích cả thôi. Trong lòng ta ắt rõ, ngài sứ giả chưa chắc xem trọng lão, có lẽ chỉ do ngẫu nhiên. Không sao, cứ thế tiến hành.” Lôi Minh thở một hơi dài tiếp tục: “Hãy dẫn mấy cô ả Hàn Quốc lão Uông dẫn về đến gặp ngài xem phản ứng thế nào.”

Vân Thăng không có nhiều tâm tư để ngẫm nghĩ về nỗi lo thất sủng của ba huynh đệ thành chủ. Vừa đợi bọn Lôi Minh rời sảnh lớn, hắn đã lập tức tìm một nơi yên tĩnh điều tiết lại Xúc nguyên thể thể nội.

Để phòng bọn thành Thôi Tuyết tập kích vào thành, hắn chỉ nghỉ ngơi một chốc ở cự phần, bất chấp thân mạng nội thương ngoại thương tức tốc chạy đến thành Liệt Hỏa.

Ngũ tạng lục phủ do bị đao trường tên áo choàng đả thương vẫn đang như đau rát. Tuy Xúc nguyên thể có khả năng tự tu luyện, nhưng nếu chỉ trông chờ khả năng tu phục của chúng, e rằng hắn còn phải chịu sự dày vò như bị thiêu cháy của các vết đao trên người. Chỉ sau một lát đứng hầu chuyện vừa rồi, hắn đã phải cắn răng chịu đựng hết sức.

Hắn rút một Nhiếp Nguyên phù ra, một nguồn nguyên khí dồi dào hòa vào Xúc nguyên thể trong thể nội. các Xúc giác căng phình vội vã bổ sung vào bộ phận bị tổn thương của hắn. Cả người hắn như lặng hẳn vào cái thế giới tĩnh lặng vi mô này.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng con gái the thé: “Hãy đặt ở đây.”

Tâm thần Vân Thăng cực nhạy bén, hắn lập tức tỉnh táo hắn mà lắng nghe. Giọng con gái ấy lại cẩn thận nhỏ nhẹ nói: “Viên lão gia, nước nóng ngài cần đã chuẩn bị xong. Bây giờ mang vào được chứ ạ?”

“Vào đi!” Vân Thăng chỉnh sửa lại quần áo mở miệng.

Cái đáng nói là hắn không dùng tên giả khác. Một vì hắn đã từng dùng thân phận này lộ mặt một lần tại thành Thôi Tuyết, sớm muộn gì cũng bị điều tra ra. Đổi tên e rằng càng gây nghi ngờ của người khác. Hai nữa, từ lúc Edgar gọi hắn ngài Lennon đến giờ đã có quá nhiều tên giả. Thậm chí có lúc bản thân hắn còn bị lẫn lộn.

Cô gái ngoài cửa tự xưng là Tiểu Chân, là ngươi vốn chăm lo cho cái ăn cái ở cho tên sứ giả. Nếu là người hầu hạ, thật chất mặt ngài sứ giả cô còn chưa được gặp bao nhiêu lần. Mỗi lần cô chỉ đặt thức ăn tại một chỗ cố định, lúc nào ngài cần sẽ tự đi lấy.

Điều này đã cung cấp cho hắn một thông tin không đáng gọi là thông tin, dị tộc cũng cần ăn cơm.

Hai gã thanh niên dốc sức vác chiếc thùng đựng nước sôi to tướng đi vào sảnh. Dưới ánh đuốc bốn phía, xung quanh ấm áp hẳn lên.

“Để đây được rồi.” Vân Thăng chỉ vào một gốc phòng. Lúc đến quá vội, vết thương trên người chưa kịp sử lý. Tuy trong Vật Nạp phù của hắn cóa nước, nhưng để tránh gây di nghị, với lại hắn cũng không thể dùng nước lạnh để tắm, liền sai thuộc hạ lấy thùng nước sôi vào.

Hắn không thể không bái phục uy lực trường đao của tên áo choàng. Dù đã mặc chiến giáp cộng áo choàng, dưới đao khí Hỏa nguyên khí của nó vẫn có thể xuyên qua hai lớp bảo vệ này, thậm chí vượt cả Lục Giáp phù làm hắn nát thịt nát da.

Nhờ Xúc nguyên thể, máu đã được cầm, nhưng hắn chỉ sợ trong thời buổi này sẽ có rất nhiều loại độc tố không tên. Nếu không xử lý vết thương, sẽ khó mà yên lòng.

“Viên lão gia…” Tiểu Chân mặt mày không ít biểu cảm nhìn Vân Thăng, giọng vẫn nhỏ nhẹ. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "

“Sao? Có việc chi ư? Cảm tạ các ngươi.” Vân Thăng đang kế hoạch làm thế nào tìm ra ba tên ứng viên trong thành Liệt Hỏa. Hắn rất lạ lẫm với mọi việc trong thành, phải có một người quen biết, thế mới mong sớm tìm ra.

Tiểu Chân trước mặt xem ra không được. Cô là người của Lôi Minh đã quá rõ, với tính cẩn trọng của hắn, như thế là không thể chấp nhận.

“Có cần an bài vài người phụ nữ đến hầu ngài không ạ?” Tiểu Chân bình thản nói như đang nói về một việc quá đỗi bình thường, hoàn toàn không hợp với tuổi của cô.

Vân Thăng không lấy làm sững sờ. Thời này, việc như thế đúng là nhiều. Trước khi đến thành Liệt Hỏa hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Hắn chỉ cười cười hỏi lại: “Cô thấy tuổi ta bây giờ còn cần nữa ư?”

Trên thực tế, hắn biết rõ vết thương đầy mình không tiện để người khác chứng kiến. Và chúng cũng sẽ nhanh chóng biết mất. Bí mật của hắn quá nhiều, người để hắn dám trần truồng đối thật sự không nhiều!

Tiểu Chân vẫn máy móc trả lời: “Vậy thuộc hạ xin rút. Có việc gì lão gia cứ gọi. Bọn thuộc hạ đều ở trước cửa phòng.”

Đợi ba người họ vừa ra khỏi, hắn vội vã cởi bỏ quần áo trên người nhảy vào thùng nước. Đồng thời cũng không quen dùng lỗ tai thính khác thường của mình lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

“Chị Tiểu Chân, lão gia chắc còn tắm một hồi nữa, chị để bọn ta đi xem đi, chỉ một lát thôi.”

“Thiêu người thì có gì mà xem. Thành chủ chả dặn các ngươi phải hầu hạ lão gia à?” Tiểu Chan nhỏ giọng đáp.

“Chị Tiểu Chân, nghe nói là một người nước ngoài. Còn là một tên da đen.”

“Đâu phải chưa gặp qua người nước ngoài…” Cô chưa nói hết lời, bỗng nghe cửa phòng được kéo mạnh. Một ông cụ trần trụi phần thân trên xông ra. Người lão chằn chịt các vết đao, bắt mắt vô cùng. Cũng khiến người ta không khỏi thắc mắc, phải bị công kích bao nhiêu lần mới để lại được lắm vết thương như thế?