Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 246: Thiên Hạ Đệ Nhất Nhât




Vân Thăng vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp gã thanh niên cụt tay đang dẫn theo một người đàn đàn ông thân hình vạm vỡ với làn da ngâm đen. Một mắt của hắn bị mù, vì miếng vải bắt chéo che lại càng thêm phần đáng sợ cho khuông mặt hắn.

Khôi ca lặng lẽ nhìn Vân Thăng từ đầu đến chân phán: “Cụ già, ta kính ông đã có tuổi nên cũng xin nói trước, trên đời này mà nói khoát, nói phét là phải trả giá đắt bằng tính mạng đấy.”

Vân Thăng cười nhẹ: “Có phải nói khoát hay không rồi ngươi sẽ thấy.”

Khôi ca hét lớn: “Được! Cụ già, ta sẽ tin ông phen này! Tối nay ông cháu lão cứ nghỉ chân tại đây. Không phải lo lắng vấn đề an toàn; ngoài ra ta sẽ phái người mang thứ ăn đến! Nhưng ta cũng giao kèo trước, khi tìm thấy bọn học sinh Thiên Hành Giả của ông, ta chỉ cần ông nói họ giết giúp ta một người. Với Thiên Hành Giả như bọn họ cũng chỉ đơn giản như giết con chó con mèo. Ông thấy thế nào?”

Vân Thăng cầm tay cậu bé lên nói: “Người đáng giết ắt sẽ giết!”

Chỉ nghỉ một đêm mà đòi hắn phải làm đồ tể một phen có phần hơi quá. Nhưng hắn chân ướt chân ráo mới đến nơi đây, vẫn chưa hiểu được sự hỗn loạn ngoài thành. Một mạng người không đáng giá bằng một miếng thịt, đêm nào cũng đều có người chế, có người bị làm thịt.

Nghe câu trả lời này, Khôi ca có phần không vui nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng, mặt tối sầm. Hắn khạt mạnh xuống đất, chuyển hắn mắt độc nhãn long của mình vào cậu bé Kỳ Dương bé nhỏ, ác độc nói: “Khốn nạn, bọn người trong đây đều đáng giết!”

Vân Thăng cảm thấy rõ sự rùng mình của cậu bé, tay cậu đang nắm chặt lấy tay hắn.

Khôi ca thu hồi lại ánh mắt của mình vỗ mạnh vai gã thanh niên cụt tay, hung hăng nói: “Tam Phát Tử, tối nay ngươi thay ta tiếp hai ông cháu lão, coi như ta cho ngươi cơ hội bắt quàng với người sang!”

Gã nghe thế bèn đến gần tai Khôi ca thủ thỉ: “Khôi ca, ta chắc chắn không dám lừa ca, nhưng còn hai ông cháu này thì khó nói, ca tin tưởng lão đến thế sao?”

Khôi ca lạnh lùng nhéo mếch nói: “Ngươi xem lão già kia, đã từng ấy tuổi rồi. Trời lạnh như thế mà lão ấy không hề có biểu hiện gì, ngươi thấy có bình thường không? Với lại nhìn quần áo của lão, tuy đã cũ nhưng không quá dơ, đấy có giống với dân chạy nạn lâu ngày chưa? Còn tóc nữa, tuy đã bạc phơ, nhưng lại chưa rụng mấy, chứng tỏ trước đó chưa hề bị suy dinh dưỡng bao giờ! Chỉ ba điều này, ta đoán dù không có quen bọn học sinh Thiên Hành Giả trong thành thì cũng có một thân phân khác. Ta cứ chống mắt mà xem thôi! ”

Tam Phát Tử nghe xong liền liền tưng bốc: “Khôi ca đúng là Khôi ca! Phen này đúng là cho tiểu đệ được mở mang tầm mắt!”

Khôi ca chau mày không chịu nổi tên này, hắn quay sang Vân Thăng nói: “Cụ già, tiểu đệ còn có chút việc, có gì ngày mai lại gặp. Ta xin cáo từ trước.”

Tuy tiếng nói chuyện hai người không to, nhưng Vân Thăng lại nghe rõ mồn một mà không khỏi toát cả mồ hôi. Hắn cứ ngỡ sau khi thay đổi dung mạo, người khác sẽ không còn nghi ngờ gì. Không ngờ, thành Thôi Tuyết còn chưa vào đã bị một gã đàn ông da ngâm đen này phát hiện ra ba chỗ sơ hở!

“Ngài cứ tự nhiên!” Vân Thăng vừa nghĩ ngẫm cách cứu vãn vừa “khách sáo” tiễn đưa.

Sau khi người đàn ông đó đi, bọn Vân Thăng theo Tam Phát Tử vào cái lều trại tạm thời của hắn. Dưới chân thành Thôi Tuyết này, trùng tử quái vật lại không đáng sợ bằng con người. Ít ra hắn biết được loài trùng tử khu dịch thể hoàn toàn không có ý định tấn công nơi này, trừ khi một ngày đẹp trời nào đấy Sở Vân Thăng hắn giở chứng muốn làm vậy!

“Chú ơi, đây là thịt người ư?” Viên Kỳ Dương hoảng hồn nhìn miếng thịt to bằng nấm tay tên Tam Phát Tử mang về hỏi.

“Ngươi có mà tưởng bở, thịt người mà ngươi cũng được ăn ư? Đây là thịt quái vật, Khôi ca chúng ta chả bao giờ ăn thịt người!” Gã nói với vẻ mặt đầy thần tượng.

“Vậy các ngươi sống bằng cách nào?” Vân Thăng vừa khều khều đống lửa trong lều vừa hỏi.

“Bán mạng cho bọn người trong thành!”

“Bán mạng? Ngoài này toàn người già và tàn tật thì có giá trị lợi dụng gì?” Vân Thăng không hiểu.

“Quên mất, hai ông cháu lão mới đến nên không biết.”Tam Phát Tử dùng cây gậy nhỏ xiên thịt lại đem nướng, vừa nói: “Các ngươi nhìn thấy chùm núi treo chưa? Núi này không phải hạng thường, nhưng ông nghĩ xem, muốn cho một quả núi nặng trịch như thế này treo lơ lửng trên không thì cần một sức mạnh cỡ nào mới có thể chịu đựng nổi? ”

Vân Thăng thấy tên này thật là nhảm, việc như thế ai chẳng biết!

Tam Phát Tử nuốt nước bọt, cúi đầu dán chặt miếng thịt đang nướng trên tay, nói: “Ông mới đến không biết, núi này trôi lên được toàn nhờ một loại đá nổi. Nói cũng kỳ lạ, bề ngoài nó thật tầm thường. Trong thời đại Dương Quan dù để trước mặt e cũng không ai thèm để mắt đến, nhưng bây giờ thì nó lại là một thứ bảo bối. Chỉ bọn thành Thôi Tuyết này, lúc trước nhiệm vụ mỗi ngày xuất động nhiều nhất chính là đi truy tìm loại đá này.”

“Vậy bây giờ?” Vân Thăng lẳng lặng lắng nghe. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về nguyên lý của núi treo.

“Bây giờ? Nói cho lão biết, nhờ một người cả đấy!” Gã thở dài.

“Người nào?” Vân Thăng nghi hoặc.

“Lão già à, ông nói có kỳ không chứ? Vốn dĩ trong thành đã có lượng lớn người truy tìm đá nổi, cũng chẳng cần đến bọn ta. Bỗng nhiên có một ngày, trước cửa thành lại dán hình của một người, tất cả mọi người trong thành bắt đầu đổ xô đi tìm hắn. Thế vẫn chưa đủ, người trong thành còn liều động một lượng lớn người ra khỏi thành truy tìm, gây ra bao sóng gió. Đã thế còn có mấy lần xung đột với thành Liệt Hỏa.” Tam Phát Tử thiểu não.

Vân Thăng bỗng dưng không biết nói gì. Người đó không phải chính là hắn ư?

“Tất cả nhân lực đều đi tìm cái tên Sở Vân Thăng đó, cơ hội đi tìm đá tất nhiên là để cho bọn thiếu tay cụt chân bọn ta đảm nhiệm, và cũng nhờ thế mà mở con đường sống cho bọn ta. Ông nói có phải toàn nhờ gã đàn ông xuất quỷ nhập thần không?” Gã đưa miếng thịt vào mũi gửi gửi kiểm tra xem chín chưa.

“Đúng là may nhờ có hắn!” Vân Thăng cười mếu.

“Quá đúng còn gì! Vụ việc này cứ khả nghi làm sao. Ông nghĩ xem, hôm đó điều kiện bọn vật thể bay đưa ra chỉ sợ cả thành chủ Thôi Tuyết cũng phải ganh tỵ! Đó đâu phải là tìm người, mà là đang thỉnh đại gia đấy chứ! Cũng chả biết tên Sở Vân Thăng này là thần thánh xứ nào, mà thần thông quảng đại đến thế?” Gã hoàn toàn không ý thức được tên Sở Vân Thăng hắn cứ luôn miệng nhắc đến, nếu biết được chỉ gã bị khiếp hoảng mà chết.

Gã thấy hắn không nhiều lời cứ ngỡ hắn vì kinh ngạc quá không nói lên lời. Đảo mắt ngó quanh ngó quẩn không thấy ai, gã mới dãm hạ giọng nói: “Có tin đồn rằng tên Sở Vân Thăng này chính là người có võ lực đệ nhất trong số Thiên Hành Giả hiện nay! Hắn đang trốn trong khu vực Hoàng Sơn này, không bao lâu sẽ tấn công lên thành Thôi Tuyết, đồ thành cướp của!”

“Hử? Hắn đang yên đang lành sao tự dưng phải đến đồ thành cướp cửa? Lúc nãy ngươi chả nói người ta đã cho hắn điều kiện tốt đến thế sao? Không hợp lý…” Hắn sững sờ, hắn đã lúc nào đòi đồ giết thành Thôi Tuyết đây?

“Đấy là do ông không biết. Mối quan hệ này phức tạp lắm. Nghe nói có liên quan đến bộ tộc Băng Giá sứ giả, ông thử nghĩ xem, nếu thật sự có điều kiện tốt thế, sao hắn không hiện thân đi? Trong đó nhất định có bí mật nào đấy mà dân đen chúng ta không biết được. Thiên hạ đệ nhất nhân, nói ra cũng làm người ta phát sợ!... Thôi, thôi! Không nói việc này nữa, đấy là việc của những nhân vật lớn, còn chúng ta hãy ăn thịt thôi!” Tam Phát Tử không giấu được vẻ vui mừng, đã lâu lắm rồi gã không có được nhiều lượng thịt quái vật đến thế.

Gã chia thịt làm ba phần, phần của Vân Thăng có phần nhiều hơn, của tiểu Kỳ Dương nhỏ hơn. Màu sắc của thịt hơi kinh, nhưng trong mắt Kỳ Dương và Tam Phát Tử đây đã là món sơn hào mỹ vị.

Hắn đem đổi suất của mình với Kỳ Dương.Vốn đã ăn ở cự phần,hắn giờ không đói. Dù thịt trùng tử chả ra làm sao, nhưng với hắn thế cũng đã đủ.

Hành động này của hắn, trong mắt Tam Phát Tử lại càng khẳng định hắn chính là ông của cậu bé.

Tay vừa xé thịt vừa nghĩ đến việc thiên hạ đệ nhất nhân, bỗng bên tai vang lên tiếng phụ nữ: “Tam Phát Tử, có thức ăn sao không gọi chị em ta?”

Tam Phát Tử ăn cực nhanh, nhéc lẹ vào miệng, ú ớ trả lời: “Hết rồi, hết rồi! Cũng đã đói cả ngày nay, ta còn chả đủ nữa là, các ngươi đừng nghĩ kiếm chác được gì ở chỗ ta, đi đi!”

Dưới ánh sáng của bóng lửa dần xuất hiện bóng hình của ba người, đều là phụ nữ. Một trong số đó đang đi khập khiễng, yếu ớt cầu xin: “Tam Phát Tử, chỉ cần một ít trong miệng ngươi cũng đã đủ. Bọn ta quả thật đói quá. Chờ lát ta được ăn rồi, có hơi sức của đền đáp cho ngươi mà…”

Gã nghe thế nhanh chóng nuốt vội phần thịt trong mồm, phủi tay nói: “Xem, hết rồi! Đầu bọn người đều bị hoại tử cả sao? Muốn kiếm chác sao không đi tìm Khôi ca. Người nghèo như ta, ăn còn không đủ, sức đâu nghĩ ba việc đó?”

Thấy gã cả miếng thịt cuối cùng cũng nuốt sạch, mặt ba ả đầy thất vọng cùng liếc sang miếng thịt trên tay Vân Thăng.

Tam Phát Tử thấy thế liền cười ha hả như gặp phải chuyện hài: “Điên rồi! Đều điên cả rồi! Các ngươi không thấy, lão cũng tuổi này rồi, còn cần gì đến các ngươi? Ông cụ, kệ chúng, ông ăn nhanh, bọn này chỉ là bọn chết đói…”

“Tam Phát Tử, ngươi không phải ông lão, sao biết ông lão không có nhu cầu?” Ả bất mãn nói.

Vân Thăng vừa nghe đã hiểu vụ kiếm chác trong miệng Tam Phát Tử là gì. Hắn suy ngẫm một lúc, lâm thời thay đổi kế hoạch, bỗng dưng phát ngôn một câu lạc đề: “Tam Phát Tử, ngươi nói với Khôi ca của ngươi, ngươi hắn muốn giết, ta sẽ nghĩ cách nhờ bọn Thiên Hành Giả, nhưng điều kiện trao đổi không thể đơn giản là chỉ cho hai ông cháu ta qua một đêm. Ta cần hắn giúp ta bảo vệ an toàn của một người.”

“Ai?” Gã thiểu não hỏi.

“Ngài mai ta sẽ nói với các ngươi.” Vân Thăng cắt nganh hắn, tiếp đến hắn lại quay sang nói với ba người phụ nữ: “Thịt này có thể cho các ngươi, nhưng ta không cần thân thể của các ngươi. Các ngươi chỉ cần chăm sóc tốt người này cho ta, tuyệt đối không được đển hắn bị giết chết. Tình hình của ta, Tam Phát Tử biết rõ. Đợi ta vào thành, sau này sẽ mang thức ăn ra cho các ngươi để trao đổi. Nhiệm vụ của các ngươi là chăm sóc cho người ta đã chỉ định.”

Tên ứng viên già kia, hắn giờ không thể để tên ấy chết đi. Tình hình ngoài thành quá phức tạp, nếu không cẩn thận để lão chết đi, không biết các chương trình chết tiệt kia lại phải tốn bao nhiêu thời gian để tìm đủ mười ứng viên. Thế chỉ sợ càng rắc rối cho hắn, tốt nhất giữ được người nào hay người nấy tránh sơ suất.