Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 221: Danh Sách Lên Xe




Vân Thăng đi về trước chừng được hai bước, bỗng dưng quay đầu lại đột kích: “Vật thể bay của các ngươi có bao nhiêu máy năng lượng?”

Tần Kỳ Anh vẫn mãi vướng trong dòng suy nghĩ của bản thân, câu hỏi bất thình lình của hắn khiến cô xém buột miệng, may nhờ cô là một quân dân đã trải qua huấn luyện bảo mật trường!

Cô chợt cảnh tỉnh hơn. Nhưng thật ra câu hỏi của Vân Thăng cũng không có gì bất thường. Ngoài gã sĩ quan cùng bị bắt như cô còn ba sĩ quan đáng tin khác, chia đường mang bí mật động trời ấy xuất phát. Những tình báo khác trong thế giới hiện tại đã không còn là tuyệt mật.

Cô thiểu não, vì sao sự tự tin trước đàn ông của cô, những cuộc tập huấn chuyên nghiệp trong đời binh, thế mà cô lại cái xém rơi vào bẫy của người đàn ông này!

Nào là đi nghỉ sớm, nào là giữ gìn sức khỏe, tất cả đều chỉ nhằm mê hoặc cô đây mà!

Dù đã qua những câu chuyện được nghe từ Thiện Vu Hùng trong trại tử, hay khoản thời gian cô tiếp xúc với hắn, tên này chưa từng mảy may tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, sao cô lại có thể sơ ý thế?

Những điều này cô chắc chắn sẽ không nói với hắn. Cô tin rằng nếu có thảo luận với hắn về vấn đề thương hoa tiếc ngọc, tên đàn ông cụt mịch này chắc chắn sẽ phản hồi lại bằng cách rút gương ra để cô tự soi.

Hắn vẫn không phải là đối thủ trước khả năng bảo mật quân đội. Hắn vẫn chưa có bản lãnh chỉ cần một ánh mắt cử chỉ nhỏ để đoán ra nội tâm của đối phương.

Hắn chỉ là tên nhân viên quèn tối ngày gõ bàn phím vẽ bản vẽ,hội họp qua ngày. Nếu không gặp biến cố thời đại đột ngột này, dù có phấn đấu hơn mươi năm, cùng lắm chỉ là tên kỹ sư quèn, năm trăm tệ được một mớ. Khó khắn lắm mới có nghĩ được cách bẫy cô nữ sĩ quan vừa nãy.

Hắn có lý do để nghi hoặc, khi vật thể bay xuất hiện, hắn có thể hiểu được cô có biết về máy năng lượng. Bọn họ đã từng bắt sống sinh vật ngoài hành tinh, đã gặp vật thể bay tại hiện trường không lấy làm lạ, cái lạ là, cả hắn cũng biết được đấy không phải máy bay quân đội, nhưng Tần Kỳ Anh lại phán một câu: Đấy không phải của chúng ta…

“Kỳ thực cũng không còn bí mật. Ta đã nói, ngươi muốn hỏi điều gì, nếu biết, ta nhất định sẽ giải đáp.” Nệm rất êm, cô đã xém quên cảm giác ấm áp này. Cô kê cao gối, nghiêng người nhìn hắn nói.

Lúc này, Edgar đã làm xong công tác tư tưởng tự thân, bập bẹ dìu Vu Tri Thuyền đi vào.

“Chờ đã.” Vân Thăng nhường đường cho Edgar và Vu Tri Thuyền, hắn thò đầu ra ngoài, bắt gặp cô gái ỉu điệu ấy vẫn đang thất vọng thẫn thờ ở ngoài.

“Này, bạn đó, đúng, chính cô! Cô lên đây một lát được không?” Hắn vỗ nhẹ cửa xe nói.

Trình Đại Ưu ngạc nhiên. Như sợ bị kẻ khác giành mất cơ hội, cô liền tức tốc trả lời: “Được! Được!” Cô chạy tọt lên xe nhanh như làn gió.

Lọt vào mắt tiến sĩ hay gã đàn ông chụp mũ này cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm một mục tiêu duy nhất: lên xe.

“Ta nhờ ngươi một việc, giúp ta dìu cô gái đó xuống xe. Ba chúng ta cần họp.” Vân Thăng chỉ về Vu Tri Thuyền vừa ngồi xuống.

Trình Đại Ưu há hốc mồm. Giờ cô mới biết được cái cảm giác vừa lên thiên đàng lại bị đẩy xuống địa ngục của người vừa trúng thưởng năm mươi triệu, phút tiếp theo lại phát hiện mình hoa mắt nhìn lầm. Sự hụt hẫng ấy đủ lấy đi sinh mạng một con người.

Vu Tri Thuyền khẽ nhìn Edgar cầu cứu, tiếc là ngài tiến sĩ lại cố ý ngoảnh đầu đi, vờ như đang tìm tài liệu.

“Tiểu cô nương, đừng căng thẳng, tối nay bọn ta còn cần cô canh gác.” Vân Thăng lại vỗ vỗ cửa xe, nhắc khéo bọn họ khẩn trương.

Trình Đại Ưu vốn định lên tiếng tự tiến bản thân. Lời đi đến cửa miệng lại ứ đọng, không tuôn được chữ nào, thất thểu dìu bạn đi ra, mà trong lòng không khỏi có phần nào hả hê.

“Được, tiếp tục. Thiếu tá Tần, cô tiếp tục. Xong ta còn có vài việc cần nói.” Để Vu Tri Thuyền xuống xe không phải vì Tần Kỳ Anh, mà hắn thật sự có việc cần nói với hai người họ.

“Thật là tên Thiên Hành Giả kỳ quặc!” Nhìn cô gái bị hắn đuổi xuống xe, cô không khỏi nhủ thầm. Giờ đây cô cũng học Vân Thăng gọi Edgar tiến sĩ: “Tiến sĩ là người Mỹ chắc thường được nghe đến khu 51 ở Mỹ?”

“Khu ấy rất nổi tiếng, nghe đồn rằng chính phủ Mỹ làm khu nghiên cứu văn minh ngoài hành tinh, nhưng đó vẫn chưa được xác thực.”Edgar nhún nhún vai theo kiểu rất “Tây”.

“Nó thật sự tồn tại. Trước khi đại họa diễn ra, Mỹ từng phát hiện ra vật thể bay từ thời cổ đại dưới băng tầng Nam Cực và đưa về khu 51. Đây đều là tình báo tuyệt mật của thời đại Dương Quang, còn giờ đây… ” Tần Kỳ Anh cười cười. Cô nhấc người đổi tư thế, phảng phất như một cô gái nhỏ mộng mơ bên cửa sổ cô, chứ không phải nữ sĩ quan anh dũng một thời.

“Có lẽ chúng đã đến từ rất sớm, chỉ là chúng ta không phát hiện ra.” Vân Thăng gật đầu. Hơn ai hết, hắn biết rõ điều tiền bối Cổ Thư đã nói đã từng có nhiều lớp người từng đến trái đất truy tìm di sản, ngay cả tiền bối cũng là một trong số ấy.

“Cũng không hẳn vậy. Các ngươi có phát hiện vật thể bay ban nãy. Dù bọn hoc sinh đã thét lớn chúng ta là người địa cầu, nhưng bọn họ từ đấu chí cuối chỉ gọi chúng ta là con ngươi? Sao không phải người địa cầu?” Tần Kỳ Anh ngẩng đầu lên phản biện. )

“Văn minh tiền sử? Từ lịch sử tiến hóa của sinh vật trên trái đất, không có bất kỳ chứng cứ hoặc truyền thuyết về điều này.” Nói đến chuyên ngành, tên Edgar cuối cùng cũng có cơ hội bộc lộ khả năng.

“Nói thế nào bọn ta cũng từng tìm ra vật thể bay cổ đại. Dù đã cố gắng khôi phục chức năng bay của nó, nhưng vẫn chưa thành công.” Tần Kỳ Anh không muốn tranh cãi với Edgar về vấn đề học thuật, một thoáng cô lại quay trở lại chủ đề ban đầu.

“Chờ đã, hai ngươi không thấy cỗ máy lúc nãy rất cổ ư?” Vân Thăng nhìn vào bọn họ.

“Đúng, ta cũng phát hiện, nhưng nó không phải cỗ máy trong phòng thí nghiệm bọn ta.” Tần Kỳ Anh gián tiếp giải thích cho câu nói khi nãy của mình. “Trên thực tế, đại nạn đã có nhiều điểm khả nghi. Các ngươi còn nhớ, lúc mặt trời biến mất không phải một lần mất hẳn, mà chia làm mấy đợt. Theo đấy, thời gian mỗi đợt ngày càng dài; cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.”

Vân Thăng tất nhiên biết sự kiện này, theo cách nói của Cổ Thư là vấn đề về Thiên Quỹ. Ngay cả Thiên Quỹ là gì, hắn cũng chưa hề quan tâm.

“Tất cả bảy lần, mặt trời biến mất bảy lần, như đang tiêu diệt cái gì đấy?”Trên miêu tả của cô đã bao hàm sự suy đoán bản thân. Vì khi mặt trời biến mất, cô đã có mặt tại hiện trường săn bắt sinh vật ngoài trái đất. Các nghiên cứu mật về sau, cô đều không được biết.

“Vì sao lại nói thế?” Vân Thăng nhăn mày. Hắn vẫn nhớ lúc ấy ngoài hiện tượng Cổ Thử miêu tả, không có vật gì bị tiêu diệt.

“Ta nhớ sau khi khôi phục liên lạc lần đầu mặt trời biến mất, bọn ta đã nhận được thông báo về các vật thể bay bị rơi trên khắp thế giới. Giống như bị triệt hạ cùng lúc! Lúc ấy toàn bộ bộ máy nhà nước hoạt động tối đa, toàn quân trên dưới đi vào trạng thái chờ chiến, bắt đầu điều động vật tư tham chiến…” Tần Kỳ Anh ngước mắt nhìn lên trần xe, hồi tưởng lại các ký ức hỗn loạn.

“Ta vẫn nhớ lúc ấy trên ti vi đâu nói thế. Có có hai tên nhìn giống chuyên gia thề thốt đấy là việc không thế. ”Hắn vẫn nhờ như in hai tên chuyên gia ấy. Đang định buột miệng rủa, nhưng cuối cùng lại thôi.

“Lúc ấy bọn ta thật sự không biết được sự việc sẽ tiếp túc phát tán. Không chỉ bọn ta, cả tiến sĩ phía Mỹ cũng giải thích tất cả đều bình thường; cả Pháp, Nga…” Cô cố gắng giải thích.

“Không nói việc này nữa, dẫu sao đều đã qua. Cô hãy nói xem việc vật thể bay bị rơi là thế nào.” Vân Thăng cắt ngang cô. Đã thế này dù có giải thích cũng không được tích sự gì.

“Ta không biết. Điều duy nhất biết được là sinh vật bọn ta tóm được, lúc ấy đang trong trạng thái khủng hoảng, hoảng loạn.Trạng thái tinh thần của nó gần như suy sụp giống con người như ta đã từng nói với ngươi.” Cô lắc đầu.

“Nói như thế, vật thể bay hôm nay có thể đã sớm có mặt trên địa cầu, sau đó được bọn chúng tu sửa lại?” Vân Thăng nhìn hai tên trước mặt mình hỏi.

“Ta cảm giác là thế.” Edgar không phản đối bất kỳ điều gì Vân Thăng đề ra.

“Chắc không sai.” Tần Kỳ Anh cũng gật đầu tán đồng.

Vân Thăng nghĩ thầm, nếu giả thiết này có thật, vậy số lượng vật thể bay trên tay cô ả áo trắng hay người áo choàng sẽ có hạn, thậm chí cực kỳ ít ỏi.

Nếu thật sự như thế, tình hình hắn sẽ không đến nỗi tồi tệ như dự đoán.Hắn không phải lo bị chúng rượt đuổi khắp nơi. Hắn vẫn còn nhiều không gian hoạt động.

Nhưng hắn cần thích đáng điều chỉnh lại hành động. Có lẽ ả áo trắng chết tiệt ấy đã lấy được toàn bộ thông tin hắn từ Chúc Lăng Điệp. Ngay cả việc hắn thích đơn độc hành động, ả cũng nắm trong lòng bàn tay.

May thay ả không biết được Phong Thú phù. Tuy lúc đào tẩu, có thể ả đã nhìn thấy được đít con Kim Giáp trùng, nhưng đâu chắc đã nhìn rõ.

“Edgar, một lát ngươi đến gặp người phụ nữ búi tóc ấy. Nếu bọn họ không đi về hướng Nam, chúng ta có thể chở một người số người giúp họ. ” Vân Thăng suy nghĩ một hồi, nói thêm: “Ngoài ra, ngươi có thể nói riêng với ả, ngươi ủng hộ phe ả.”

Hắn quyết định trà trộn vào đám học sinh này. Bọn họ đã từng bị kiểm tra một lần, tính an toàn cao. Đơn độc lên đường, chẳng may gặp bọn chúng quay lại, e rằng…

“Đúng rồi, trên xe có ba chiếc giường. Chiếc giường lớn sau cùng của ta. Ngươi cứ nói với bọn họ, chỗ đó là khu vực cấm. Còn giường trong buồng lái, trước khi Thiếu tá Tần khỏe lại tốt nhất để cô ấy yên. Chiếc giường sofa ở giữa vốn nhĩ của người, giờ đây…người cứ xem mà sắp xếp! Đừng tìm lũ người linh tinh lên đây. Nhớ là phải yên lặng, tuyệt đối giữ yên lặng!” Vân Thăng liên tục lặp lại từ yên lặng cảnh cáo. Hắn muốn lợi dụng thời gian trên xe đột phá Xúc nguyên thể tam tầng. Nếu vì bọn họ gây rắc rối, hắn thà mạo hiểm đơn độc hành động.

Về sức khỏe Tần Kỳ Anh, hắn cũng muốn cô mau hồi phục, để tiện bề moi thêm thông tin.

Nửa tiếng sau, trong nhà.

“Tiến sĩ, ngài nói thật ư? Thế thì tốt quá, thật sự cảm kích ngài. Ta sẽ lập tức triệu tập người cho ngài lựa chọn. Nhưng còn một bạn đang bị bỏng lạnh, có thể ưu tiên được không?” Tưởng Thiên Thấm vừa lo xử lý vụ việc bốn tên học sinh bị bắn chết. Trong lúc tâm trạng mọi người cực kỳ xuống dốc, tiến sĩ lại đưa đến cho họ một tin mừng vô cùng to lớn này.

Tất nhiên, niềm này của cô cũng chính là một tin xấu cho bọn Nhậm Tam Bảo.

Chỉ là không ai ngờ rằng tin mừng này lại sẽ gây ra một cuộc đại chiến tranh giành hỗn loạn!