Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 217-218: Nể Mặt Ngài Edgar




Vừa đúng lúc ấy gã đàn ông đeo khẩu trang nói “ăn gì”, cô gái bị gẫy chân thò đầu ra kiếm tìm Edgar giữa đám đông, nói: “ Tiến sĩ, thịt đã chín!”

Khiến mọi người bỗng chốc cũng thấy bụng sôi sục vì đói mà nhất thời quên lãng cãi vã.

Edgar đứng sau mọi người thấy Vân Thăng đã lên xe trước, trong lòng không khỏi phát hoảng. Hắn đã tự ý cho cô học sinh bị thương lên xe mà chưa “xin phép”, hắn lo Vân Thăng sẽ bất mãn.

Trong mắt hắn, Vân Thăng tuy không hung ác, máu lạnh; nhưng cũng không phải là người hắn có thể tùy ý, dễ nói chuyện. Ít ra Edgar biết Vân Thăng có một thói quen thích ngồi một mình trong phòng.

Edgar dốc hết can đảm đi về phía trước. Khi vô tình đi ngang qua gã đeo khẩu trang và cô ả búi tóc.

“Tưởng Thiên Thấm, hôm nay ta nể mặt tiến sĩ, không tính sổ chuyện ban chiều với cô. Nếu còn tiếp tục can thiệp vào chuyện không đâu, đừng trách ta trở mặt!” Trong thoáng chốc cặp mắt gã đàn ông ấy sáng tinh, đổi mặt nhanh hơn giở sách hướng sang Edgar: “Tiến sĩ, ăn cơm xong, nhớ lên lầu tìm ta nói chuyện!”

Tưởng Thiên Thấm- người phụ nữ búi tóc- mặt mày tối xằm, chửi thầm: đồ rác rưởi.

Edgar làm sao còn tâm trí để nhận lời, một lòng một dạ hắn cũng đều để ở chỗ ngài Lennon trên xe. Hắn thấy mặt mình nóng bừng, giả dụ hắn mà là người da trắng, chắc mắt hắn đã đỏ bừng.

Trông mặt Tưởng Thiên Thấm biến sắc, gã đàn ông ấy vui mừng khôn xiết, đắc ý vẫy vẫy tay nói: “Chúng ta đi!”

Tên mập Tiền Hưởng lại tranh thủ gõ cửa xe một lần: “Người anh em, đổi không, trả lời ta đi!”

Vân Thăng vứt tàn thuốc, trả lời ngắn gọn: “Không đổi.” Nói xong, hắn giở bản đồ ra nghiên cứu, mặc xác gã mập ấy.

Gã mập thấy thế, mặt mũi biến sắc, không vui nguyền rủa: “Khốn kiếp, ta nể mặt mà từ chối, nếu không phải nể tình tiến sĩ, xem ta có xử đẹp ngươi không!”

Cặp mày Vân Thăng xếch lên, hắn đột ngột mở cửa xe, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thử!”

“Hưởng mập, mẹ mày! Đang làm cái trò gì thế hả? Còn không cút vào!” Gã đàn ông đeo khẩu trang một tay lôi tên mập ấy về, vẫn không quên quay lại nói với Edgar: “Xin lỗi tiến sĩ, tối nay ngài nhất định phải đến đấy nhé!”

Edgar nhìn tên mập này mà tim đập mạnh, Tên này dám cả gan thách thức ngài Lennon? Đúng là chán sống!

“Tiến sĩ, tên Nhậm Tam Bảo là tên khốn. Ngài tuyệt đối đừng cùng bọn chúng… Học sinh của ngài đều rất kính trọng ngài!” Tưởng Thiên Thấm thấy gã đàn ông đeo khẩu trang quay đi, liền lo lắng khuyên can Edgar. Khó khăn lắm mới gặp được một “ kẻ mạnh” trên đường, nếu lại để tên Nhậm Tam Bảo dùng thủ đoạn dơ bẩn cướp đi, cán cân sức mạnh Thiên Hành Giả hai bên sẽ triệt để không cân bằng.

“Việc này tí nữa hẳn nói, ta giới thiệu với cô, đây là…” Trời tuy lạnh, nhưng giờ phút này đầu Edgar đang mồ hôi hột ròng rã.

Nói thế nào hắn cũng chỉ nhờ cầm vũ khí của ngài Lennon, bị hiểu lầm là Thiên Hành Giả, nhưng hắn lại không thể nói với mọi người mình chỉ là một người bình thường. Nếu không hắn sẽ không biết đường giải thích thế nào về vũ khí mình đang cầm, và khả năng phản ứng khác thường. Đấy là những điều ngài Lennon đã dặn dò tuyệt đối không được tiết lộ.

Vân Thăng cắt ngang hắn: “Không cần giới thiệu, tiến sĩ, lên xe ăn cơm thôi.”

Tưởng Thiên Thấm nghe tiếng lẳng lặng ngắm nhìn Vân Thăng giản dị. Ngoài lúc nãy vô cùng kiên quyết khi đối mặt với thách thức của Hưởng mập, không có điểm gì đáng chú ý. Có điều, người có thể dùng giọng điệu như vậy để nói với Thiên Hành Giả Edgar, cô cũng không được lơ là.

“Tiến sĩ, không phiền ngài dùng cơm. Nếu tiện tối nay có thể hẹn ngài nói chuyện?” Tưởng Thiên Thấm thành khẩn hỏi.

“Việc này, nói sau…nói sau…” Edgar ba chân bốn cẳng như chạy trốn chạy vội lên xe.

“Chị Thấm, người nước ngoài chỉ quan tâm đến lợi ích, không đáng tin cậy. Chị muốn kéo hắn về phía chúng ta e rằng không dễ!”Chàng thanh niên bất cần đứng cạnh Tưởng Thiên Thấm cười nhạt nói, miệng hắn lại đang ngậm một cọng cỏ rơm không biết từ đâu ra.

“Hắn tuy là người nước ngoài, nhưng cũng từng là thầy của các ngươi.” Tưởng Thiên Thấm dõi theo cửa xe đã đóng, quay lưng nói.

“Thầy? Trên lầu chẳng phải cũng có một ông đấy thôi, không phải cuối cùng cũng đi theo tên Nhậm Tam Bảo!” Chàng thanh niên mỉa mai nói.

“Người đều có người tốt kẻ xấu, có kẻ ô hợp cùng Nhậm Tam Bảo, cũng có người sẵn sàng chết để bảo vệ mọi người, như Lão Lý... ” Tưởng Thiên Thấm nhìn thẳng vào mắt cậu trai ấy nói.

“Hừ! Hạng ấy làm sao so được với thầy Lý, chúng không xứng!” Chàng thanh niên bỗng nhiên mặt đổi sắc, thay vì vẻ mặt bất cần mọi khi, ánh hắn lạnh lùng ngước nhìn lên lầu.

“Từ khi tên Thiên Hành Giả mới đến lần trước bị tên Nhậm Tam Bảo câu kéo, thực lực bọn chúng giờ đã ngang bằng với chúng ta. Mấy ngày nay, chúng đã mấy lần hòng mong khách đoạt ngôi vị chủ. Nói trắng ra, giao ước giữa ta và hắn lúc trước đứng trước tỷ lệ cân bằng lực lượng không đáng một xu. Nếu để hắn lôi tiến sĩ về phe bọn chúng, chúng ta sẽ hoàn toàn thất thế. Bọn chúng có thể làm gì, chắc hẳn mọi người đều rõ, nên chúng ta phải thuyết phục tiến sĩ. Ít nhất là để người đứng ở thế trung lập.”

“Chị Thấm, nếu chúng muốn đi, thì cứ chia cho chúng một chiếc xe, cùng lắm chúng ta đi bộ. Hơn nữa, trong bao nhiêu xe ở đây, ta không tin chúng ta không tìm được một chiếc có thể lái.” Chàng thanh niên trẻ lại quay về bản chất bất cần của mình.

“Nếu chúng đòi cướp hết xăng, và thức ăn? Còn bọn con gái, hôm nay bọn chúng đã đòi sàm sở Tiểu Đàm.” Tưởng Thiên Thấm hỏi lại.

“Hôm nay chị thấy là sàm sở, không khéo ngày mai bọn họ tự nạp mình cho chúng! Đừng nói bọn con gái, cả bọn con trai cũng vô cùng nể sợ các nữ Thiên Hành Giả dưới chướng chị, chỉ thiếu điều chưa chủ động hiến thân thôi. Thời thế bây giờ như vậy, chị muốn quản thì được ư? ” Chàng thanh niên lắc đầu nguầy nguậy, vừa nhịp nhạc đi thẳng vào nhà. Lúc đến gần cửa, hắn bỗng quay lại nháy nháy mắt: “Kỳ thực chị đang đùa với lửa, lúc đầu chị muốn lợi dụng bọn chúng bảo vệ mọi người; nhưng chị đừng quên, bọn chúng không phải chó, là sói!”

Tưởng Thiên Thấm lặng im cười cười. Cô nhìn chiếc xe của bọn Vân Thăng đang lặng lẽ đứng dưới màn trời đêm, cặp mày cô díu lại.

Trong xe.

Trên chiếc bàn ăn giữa Sofa được xếp ngay ngắn bốn hộp đựng thức ăn, trong đấy đều có vài miếng thị trùng tử đỏ rói.

“Lennon…” Edgar cẩn trọng nói.

“Tiến sĩ, người Trung Quốc trong lúc ăn cơm thường không nói chuyện.” Vân Thăng nhìn chằm chằm vào miếng thịt nhỏ vừa gấp lên, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu thần chú: Đây không phải thịt trùng tử! Tuyệt đối không phải thịt trùng tử! Đây là bít tết heo, bít tết…

Rồi nhanh chóng nuốt chửng nó.

Dù đã ngán đến tận cổ món thịt trùng tử, nhưng phải ăn để sống!

Edgar và Tần Kỳ Anh không hiểu Vân Thăng đang làm trò gì, chỉ một miếng thịt mà hắn cũng ngắm cả buổi.

Thời gian ăn thịt trùng tử của Edgar không bằng Vân Thăng, còn Tần Kỳ Anh và cô gái bị thương căn bản là chưa từng ăn qua món này. Ngược với Vân Thăng, ba tên này đang “ngon lành ” xử lý món thịt.

Vân Thăng không nói gì, Edgar và Tần Kỳ Anh đều im lặng. Mọi người cứ cắm cúi vào việc ăn, bầu không khí thật kỳ quặc.

Cô gái bị thương dù có chậm tiêu đến mấy vẫn phát giác ra người đàn ông trước mặt tiến sĩ này có địa vị không thua gì ngài.

“Đúng rồi, tiến sĩ, cô ta là ai?” Vân Thăng nhờ nuốt nhanh, đã buông đũa từ lúc nào.

Cả Edgar và cô gái đó cũng không ngờ Vân Thăng đợi lúc sắp ăn xong mới hỏi. Hắn vốn nghĩ, nếu Vân Thăng đã chấp nhận cho cô gái ngồi ăn chung, sẽ không hỏi. Cả hai người họ đều đang miệng ngậm thịt trùng, sững người nói không lên lời, bối rối không biết nên nhả thịt ra hay nên nuốt vào.

“Cô ấy là học sinh của ta, trong thời đại Dương Quang, ta là thầy giáo người nước ngoài của bọn họ. Cô ấy là Vu? Vu, xin lỗi, thầy quên mất tên ngươi.” Edgar buông nĩa xuống, ngại ngùng nói.

“Không sao, tiến sĩ, tên em khó nhớ. Em tên Vu Tri Thuyền, mọi người cứ gọi em là Tiểu Vu.” Cô gái nuốt vội miếng thịt trả lời.

“Tiến sĩ, người định sắp xếp cô ấy ở đây tối nay?”Vân Thăng nhìn Edgar hỏi.

Đối với từng từ “tiến sĩ” Vân Thăng xưng hô, Edgar thật sự không quen, hắn liền bất an đáp: “Chờ một lát ta sẽ đưa cô ấy về đại sảnh.”

“Không cần vội, dẫu sao chúng ta phải ở lại một đêm. Tối nay ngươi có thể thay phiên canh gác cùng cô ấy, để Thiếu tá Tần nghỉ một đêm.” Nhìn Tần Kỳ Anh vẻ như sắp hấp hối, hắn còn mong cô nhanh chóng khỏe mạnh để viết thông tin về sinh vật ngoài trái đất cho hắn.

Còn Vu Tri Thuyền có đang tin không, không quan trọng. Hắn chủ yếu cần người gác đêm đề phòng bọn quái thú trùng tử, chứ không phải bọn Thiên Hành Giả trong nhà.

Edgar chỉ mỗi khẩu súng Liệt Diệm cũng đủ để chúng nể sợ, tranh giành nhau, điều này chứng minh năng lực bọn chúng cũng có hạn.

Vu Tri Thuyền quan sát cuộc nói chuyện giữa Edgar và Vân Thăng, số phận của cô đã bị quyết định không một lời phản biện như vậy trên bàn ăn này.

Tần Kỳ Anh càng không ý kiến. Cô không nghĩ Vân Thăng sắp xếp cho cô nghỉ ngơi là vì thương hoa tiếc ngọc. Ngay từ lúc vừa bước lên xe, hắn đã thẳng thắng che bay cô hôi thối. Cô rất rõ cái hắn cần là gì.

“Ta có tí việc phải làm.” Sau khi dặn dò xong, hắn liền đứng dậy.

Bây giờ mới khoản năm, sáu giờ tối của thời đại Dương Quang, còn qua sớm để đi ngủ. Hắn vừa có được bốn con Thanh Giáp trùng mới, giờ phải cấp bách tìm một phòng vắng để biến chúng thành Thanh Giáp II.

Cọc! Cọc! Cọc!

Đột nhiên, cửa xe nổi lên tiếng gõ một chậm hai nhanh.

“Tiến sĩ, ngài có đấy không?” Ngoài cửa xe là một tiếng gọi dịu dàng nữ tính.

“Đừng để bọn người linh tinh lên đây nữa!” Vân Thăng trừng mắt nhìn Edgar, sau nghiêm giọng hạ lệnh hắn mở vội cửa, bất chấp gió rét đi thẳng vào màn đêm.

Edgar không khỏi rùng mình. Hắn theo Vân Thăng hơn hai tháng, ít nhiều cũng biết sơ thói quen, tính tình hắn.

Buổi tối của thời đại Hắc Ám lạnh một cách khác thường, từng hơi thở vào mũi như hàng ngàn mũi băng đao, đâm thẳng vào niêm mạc, tạo thành từng cơn đau chốc chốc lại tác động vào hệ thần kinh loài người.

Tĩnh lặng là chủ đề thường niên của thế giới trước mặt, dù là lúc hửng sáng hay lúc bóng tối, bất kể ở núi rừng hoang vu hay phố phường bỏ trống cũng chưa từng đạt mức độ yên tĩnh và tĩnh mịch như vậy. Thỉnh thoáng lại xuất hiện âm thanh của một con quái vật hay trùng tử, trong trời đêm rộng thênh thang cũng được vang vọng rất xa rất xa.

Vân Thăng không đi quá xa, hắn đi vào một ngôi nhà nhỏ đối diện với chỗ đoàn người nghỉ ngơi. Tại đây, chốc chốc lại có tiếng rên rỉ hớp hồn của phụ nữ và tiếng thở hổn hển của đàn ông từ ngôi nhà đối diện vọng lại.

Mãi đến khi tiết tấu đó ngày càng dồn dập, đạt đến đỉnh điểm phun trào, lan tràn khắp không gian.

Vân Thăng không phải bậc thánh thần, chỉ là kẻ phàm phu. Trước đây trong máy tính hắn cũng có lưu phim ảnh Sora Aoi, chỉ là lòng hắn luôn bị sự khủng hoảng về cái chết luôn rình rập , chỉ cần hắn thả lỏng một tí, sẽ lập tức bị bóp ghẹt bị dày vò bởi sự lo toang.

Đến khi hắn đã giải quyết xong bốn con Thanh Giáp trùng mới, vốn đang định tịnh tâm sắp xếp lại quy tắc các tầng Xúc nguyên Nhị Nguyên Thiên, và tìm hiểu sự biến hóa kỳ diệu này, nhưng những tiếng động giao dị thường của nam và nữ cứ bốn phương tám hướng ập vào tai hắn.

Dù đã cố gắng chuyển dời sự chú ý, nhưng nó vẫn có khả năng đột phá trùng trùng “trở ngại” như nguyên khí đi vào đầu, khiến hắn thấy máu trong người cứ sôi sùng sục.

Bỗng chốc hắn thấy bực bội, trong đầu nảy sinh một tà niệm, tay cầm súng Liệt Diệm chỉa thẳng vào ngôi nhà đối diện. Chỉ cần bóp cò, cả thế giới sẽ lặp lại sự tĩnh lặng vốn có.

Không ai có thể cản trở hắn, cũng chả có cảnh sát đến trừng trị. Chính cái thời đại này, trật tự quy tắc xã hội vốn có đã sụp đổ hoàn toàn, tan tành mây khói. Giết người đã không cần đền mạng, phóng hóa cũng không cần ở tù, chỉ cần đấm đánh của ngươi đủ mạnh, đủ lớn và đủ ác.

Cuối cùng hắn cũng lẳng lặng cất súng Liệt Diệm vào. Theo đà những âm thanh khêu gợi ấy tạm lắng lại, sự bực bội trong lòng hắn cũng dần dần lắng xuống. Vấn đề giờ đây không phải do những âm thanh ở phía đối diện, mà xuất phát từ bản thân hắn.

Không biết phải do vô tình bắt gặp thân hình trần truồng của Tĩnh Mâu Ấu lúc ở Vu Thành, một thứ dục vọng bắt đầu manh nha len lỏi sâu tận trong thâm tâm hắn. Chỉ là lúc ban đầu, hắn vẫn có thể dùng ý chí siêu phàm của mình nhấn chìm chúng vào vô giác.

Giờ đây nó lại bị những âm thanh dâm đảng ấy khơi dậy. Cũng giống như lần trúng độc thứ hai của Tĩnh Mâu Ấu, độc tố đã cấy sâu vào người, lại gặp thời không còn pháp luật, luân lý, đạo đức quản chế; nếu không có được một áp lực lớn hơn để đàn áp nó, khi giọt nước tràn ly, chỉ e nó có thể thiêu hủy tất cả, tàn phá mọi thứ, không đường chống đỡ!

Vân Thăng dập tắt đuốc, mở toang cửa sổ mặc cho màn đêm bao chùm. Khi sự thèm khát lắng dịu, hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Chỉ đơn giản là sự nông nổi do quá lâu không được chạm đến phụ nữ. Nếu hắn nhớ không lầm, từ hồi chia tay cô bạn gái cũ, và sau đó bị Cổ Thư hấp dẫn cho đến giờ đã khá lâu. Là đấng mày râu, thỉnh thoảng bị hoóc môn sinh dục hoành hành không gì là lạ. Hắn cũng không việc gì để nghĩ ngợi nhiều.

Hắn không biết rằng, khi sự hàm muốn ấy vừa mới ngoi đầu lại một lần nữa bị hắn qua loa phớt lờ. Trong một ngõ ngách nào đấy, nó vẫn sẽ không ngừng sinh sôi nảy nở, ngày một lớn mạnh, để rồi một hôm lại chờ cơ hội bùng nổ lần ba càng lớn mạnh hơn.

Hắn vừa ngáp vừa chỉnh chu lại quần áo quay trở lại xe. Trước xe, cô gái trẻ xinh ấy vẫn đang không ngừng bu lấy “tiến sĩ” Edgar.

Bắt gặp hắn quay lại, cô gái như đã mất hết kiên nhẫn, thừa lúc Edgar phân tâm nhìn Vân Thăng, chui tọt vào lòng hắn,khư khư ôm lấy tay tên da đen này rờ vào bụng mình. Giọng tội nghiệp năn nỉ: “Tiến sĩ, em lạnh, và đói quá. Không lẽ người không một chút động lòng sao?”

Ánh mắt cô đang khát khao nhìn vào miếng thịt Vu Tri Thuyền vừa mút ra khỏi nồi trong xe. Vì muốn tiết kiệm thời gian xuất phát ngay khi trời sáng, Vân Thăng đã cho chuẩn bị trước để làm lương khô.

Edgar hoảng hốt, vội đẩy cô ra. Cô gái ôm quá chặt, hắn cố thế nào cũng không lây động được cô, trong lòng không khỏi kêu khổ: ngươi có cầu xin ta cũng thế thôi, ta có là cái gì. Nếu ngài Lennon không đồng ý, ai dám cho thêm người vào?

Hắn không dám nói thẳng với cô gái, nếu gây rắc rối cho ngài Lennon, e rằng hắn cũng sẽ thê thảm.

“Trình, thật sự không thể để cô vào. Đã không còn đủ chỗ nữa!” Edgar cuối cùng cũng rút được tay ra. Hắn dang rộng hai tay, cố giữ khoảng cách với cô như để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

“Vậy sao cô ta được phép lên xe? Cô ấy có gì hơn ta? Đẹp hơn ta ư? Hay vòng ngực to hơn?” Cô gái ưỡng thẳng thân mình, tức tối chỉ vào Vu Tri Thuyền.

Vu Tri Thuyền trên xe nghe lời, đôi tay không tự chủ được bỗng dưng rung lên.

Người ganh tỵ với cô không chỉ có một. Ngay từ trên đường, Edgar cả gan không xin phép Vân Thăng, đồng ý cho bọn Tưởng Thiên Thấm quá giang rời khỏi hiện trường hiểm nguy .

Sau khi đến Từ Gia Doanh, mọi người đều bị Edgar “mời” ra khỏi xe, chỉ có cô vì lý do gẫy chân cần Thiếu tá Tần nắn xương giúp, được phép ở lại.

Độ an toàn và thoải mái trên xe là ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Chính mắt họ thấy, lúc vào thị trấn, nữ Thiếu tá kia vì không kịp thắng đã đâm thẳng vào tường rào. Tường vách đổ sầm, nhưng cả một mảnh kiếng xe cũng không bị sao, nó như được một tấm chắn bảo vệ kiên cố chụp lại.

Ngoài ra, trên xe có thức ăn. Tuy không nhiều, nhưng đấy là thịt! Có nước sạch, có chăn nệm trắng lóa sạch sẽ; có chỗ tắm rửa; thậm chí cô còn thấy có cả kem đánh răng.

So với chiếc xe buýt to cà tàng, trầm trọng quá tải, bốn bên lộng gió của bọn họ; đây hoàn toàn là một thiên đường.

Những cô gái từng được ngồi xe bọn Vân Thăng đều vô cùng ngưỡng mộ Vu Tri Thuyền. Họ ngỡ rằng cô ấy đã lọt vào mắt tiến sĩ. Quả thật cô mặt mũi thanh tú, duyên dáng. Thế là các cô gái trong đại sảnh thương lượng với nhau, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, có người nói xấu. Có điều bọn họ chỉ dám thảo luận sau lưng, ai cũng biết Thiên Hành Giả không phải người hiền lành, không ai dám nói xấu tiến sĩ.

Giờ đây, đấng đàn chị Tưởng Thiên Thắm đang trong “cuộc chiến” giành giật tiến sĩ.

Chỉ có mỗi Trình Đại Ưu là đưa ra hành động thực tế. Cô thấy mình hoàn toàn không thua gì Vu Tri Thuyền. Dù là mặt mũi, vòng một, vòng ba, hay cả cặp đùi, cô vẫn nhỉnh hơn. Tiến sĩ không lý gì không thích cô. Vu Tri Thuyền chỉ được lợi thế cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Cô tin chỉ cần cố gắng, bạo dạn hơn, hoàn toàn có thể đảo ngược tình thế.

Không phải vì tiến sĩ là người có học thức hơn bọn Nhâm Tam Bảo, thậm chí cô còn không thích người da đen, nhưng trong tay tiến sĩ có thứ Thiên Hành Giả khác không có. Trong Hắc Ám thời đại lạnh giá hiểm nguy trùng trùng này, một nơi chốn ấm áp an toàn, có đầy đủ thức ăn đủ để cô quên đi làn da của tiến sĩ.

Cô không khỏi tức giận, vì đã hạ mình a dua nài nỉ thế này, thậm chí không tiếc ép bức tiến sĩ sàm sở mình vẫn không thể đánh động được người. Người vẫn kiên quyết không đồng ý.

“Vì cô ấy may mắn hơn, con người đôi khi phải có vận may.” Vân Thăng đã trả lời thay Edgar khi đi ngang qua.

“Tiến sĩ, ta có việc này muốn nói với ngươi.” Không cho cô gái có cơ hội chen vào, Vân Thăng nói xong đi thẳng về phía đuôi xe, liệu cô ấy cũng không dám cản trở việc nội bộ của “tiến sĩ” đại nhân.

“Ngài Lennon, ta…”

“Không cần giải thích, ta hơi mệt, cần phải nghỉ ngơi. Dưới xe có thịt trùng tử, ngươi có thể mang một ít cho người phụ nữ búi tóc trong nhà, giúp được bao nhiêu thì giúp. Đừng nói là ý của ta. Chắc ngươi cũng thấy nội bộ bọn chúng chia phe lục đục, những việc rắc rối này ta không muốn bị lôi xuống nước, cứ để chúng nghĩ ngươi là đại ca cũng được. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ tiếp tục xuất phát.” Vân Thăng vỗ nhẹ vai Edgar nói.

Bọn người trong nhà mâu thuẫn và phức tạp, hắn không phải người thích quản việc nhà người khác, cũng không có thời gian để làm việc này. Dẫu sao cứ để chúng nghĩ Edgar là tên Thiên Hành Giả năng lực phi phàm, có Edgar đỡ đạn sẽ không ai đến làm phiền hắn. Hắn phải tranh thủ lúc này đột phá cảnh giới tầng ba của Xúc nguyên thể.

Chẳng may rừng Bao Tử có vô cùng vô tận, không thể quay ra, hắn sẽ phải mạo hiểm chiến đấu, đâm xuyên của khu rừng, đi tìm bức bản đồ thứ ba ở hướng tây. Hắn còn phải đi tìm bức thứ tư, thứ năm, để sớm tìm ra vật tiền bối từng đề cập; xuyên việt “kính bích” đi vào thế giới trùng tử, tìm lại thành Kim Lăng thất lạc.

Edgar gật đầu nghe lời. Dù hắn cũng thương cho lũ học trò của mình, hắn đã được Vân Thăng tạo cho một thói quen, cứ những gì ngài dặn dò, dù có lý hay vô lý, hắn cũng phải làm.

“Đi đi!” Vân Thăng quay trở lại xe.Đột nhiên hắn phát hiện một làn sáng, xuyên thẳng từ bắc sang nam, dừng lại một lúc trên bầu trời trên đầu họ.

“Khốn nạn!” Hắn nhảy dựng lên, xông vội vào xe bế Tần Kỳ Anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi ra. Hắn dúi vào tay cô chiếc ống dòm, chỉ vào vết sáng nói: “Mau nhìn, có phải là vật thể bay của bọn người ngoài trái đất!”

Tần Kỳ Anh bỗng nhiên bị hắn bế ra ngoài, gió rét khiến cô rùng mình. Nhưng sau khi nghe lời Vân Thăng nói, cô không dám chậm trễ, nhanh chóng dùng ống dòm ngó về hướng hắn chỉ tay.

“Không sai, đây không phải máy bay của chúng ta!” Tần Kỳ Anh tiếp tục: “Phía dưới của nó có sau máy năng lượng…chúng đã phát hiện chúng ta! Chúng đang đi đến!”