Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 215-216: Tiến Sĩ, Người Ngửi Xem!




Edgar tay cầm súng Liệt Diệm, lưng đeo thanh kiếm trường. Đấy là thanh kiếm của Vân Thăng, từ hồi hắn luyện thành Thiên Bích Kiếm vẫn cất trong Vật Nạp phù.

Nếu đằng sau tên da đen có thêm một con chó, chắc hẳn hắn giờ đây sẽ trông hệt như nhân vật Smith trong “I Am Legend ”.

“He! Tên Tây kia, đứng lại! Nếu đi về phía trước nữa đừng trách bọn ta nổ súng!” Một chàng trai trẻ đang cầm súng, hếch hếch ống súng cảnh cáo Edgar.

“ Đồ ngốc! Tây thì làm sao nghe hiểu tiếng ta? Nói cái nỗi gì!” Chàng thanh niên cao ráo đứng sau lưng ung dung lên tiếng. Hắn tay cầm cung tên, miệng ngậm cọng cỏ rơm, trông rất ư là “dân chơi”.

“Yes, of course! Ta không chỉ nghe hiểu, mà còn nói được!” Edgar nghiêm túc nói.

Chàng trai cầm súng, hất hất cằm “khiêu khích” cậu thanh niên đứng sau.”

“Được thôi, tên Tây biết nói tiếng Trung, ngươi muốn gia nhập bọn ta hay muốn đi qua? Nếu muốn đi qua thì đứng đằng sau đợi một lát.” Cậu thanh niên cao cao tỏ ý sao cũng được, hắn bất cần nhả cọng rơm trên miệng. Mái tóc dài óng ả tung bay theo làn gió rất tùy hứng, nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt hắn đang nhìn thẳng về hướng Vân Thăng.

Chiếc xe Edgar đang lái đã được Vân Thăng cải tạo triệt để. Nhằm đạt đến tiêu chuẩn phòng hộ mạnh nhất, ngoại trừ kiếng chắn gió phía trước, Vân Thăng đã không tiếc sử dụng lượng vỏ giáp ít ỏi của Kim Giáp trùng bao bọc, cả bánh xe cũng không bỏ qua.

Giữa có kẽ nối vỏ giáp, hắn dùng súng Liệt Diệm hàn chết lại, trang bị tận răng không để lại một kẽ hở. Hắn còn dùng sơn tìm thấy tại Vu Thành biến chiếc xe bọc vỏ giáp vàng kim óng ánh thành màu xám đen, để khi trà trộn vào thế giới hắc ám, ít nhiều cũng có tác dụng ngụy trang.

Ngoài ra, hắn còn luyện một lá Thổ Ngự phù phong ấn ngay trên đỉnh xe. Đây là loại nguyên phù tam giới có tác dụng tăng năng lượng phòng ngự cho vật thể vô cơ. Lúc ở thành Kim Lăng hắn đã từng nghiên cứu và luyện loại phù này phục vụ tuyến phòng ngự phía Tây. Tiếc là sau sự kiện vào thế giới phản thất bại, cả tòa thành biến mất, hắn vẫn chưa cơ hội sử dụng nhiều.

Vân Thăng đã biến chiếc xe ngoại hình cực bình thường này thành một lâu đài di động, có khả năng đối phó với các loại công kích thông thường, hay cả các loại công kích đa dạng phức tạp.

Huýt!

Tên thanh niên cầm cung huýt một hơi thật dài về phía sau hắn, như để báo hiệu một tín hiệu.

Edgar vô phương quay lại xe, nguầy nguậy đầu nói: “Ngài Lennon, phía trước có chiếc xe buýt bị hư. Họ có vẻ rất cảnh giác, ta cũng không hỏi được thông tin gì, có nên ở lại chờ một lát không?”

Nghe thế, Vân Thăng liền dùng cái kính viễn vọng vừa tịch thu được của bọn binh đoàn Ma Quỷ thám sát tình hình bọn họ. Trước chiếc xe bị hư hình như có vài bóng người đang cãi nhau. Cấu trúc đường cao tốc thiết kế thoát ra bề mặt mặt đất . Hai bên đường không những có các đường rãnh lớn, còn có các ngọn đồi lồi lõm nhấp nhô. Đường cao tốc chính là phải xuyên qua những ngọn đồi.

Nếu muốn vòng qua chỉ có thể đi từ con đường theo hướng ngược lại bên kia bờ đê. Tiếc là con đường ấy giờ đang la liệt nào đâu là xe hơi. Theo dự đoán chắc họ là người từng có ý định muốn trốn sang thành Kim Lăng.

Vân Thăng bỏ ống nhòm xuống, ngó lên bầu trời dần dần tối sằm, nói : “Không đợi nữa, trước khi trời tối ta nhất định phải đến thị trấn Từ Gia Doanh, dã ngoại thật không an toàn. Gần đây chắc chắc có bọn trùng tử, ta đã có thể ngửi thấy vị dịch thể trong gió!”

Hắn vừa nói, vừa ngồi vào vị trí cầm lái: “Dùng súng Liệt Diệm mở một lối đi từ bờ đê. Chúng ta sẽ đi từ làn đường bên cạnh lên. Sau đó ngươi cứ tiếp tục dùng súng mở đường phía trước, xử lý đám xe phía trước. Ta sẽ lái xe.”

“Có cần phải kiểm tra xem những xe đó còn xăng không?” Edgar nhìn đám xe ấy đưa ra đề nghị.

“Không cần, bọn người phía trước chắc chắn đã kiểm tra rồi, không đến lượt chúng ta đâu.” Vân Thăng đóng cửa xe lại.

Phù!

Không rõ phải chăng do uy lực của Hỏa Chủng quá mạnh, hay do Edgar không khống chế tốt hướng của ống súng, ngọn lửa năng lượng Hỏa bùng cháy không chỉ mở một lối đi trên bờ đê, ngay cả mặt đường cũng bị phá hoại, đốt thành từng ổ lỗ chỗ khắp đường.

Vân Thăng khẽ nhăn mày, hắn biết rõ tay lái của mình. Đường bằng phẳng vẫn ổn, đứng trước đoạn đường Edgar tạo ra, vào tay hắn chỉ có nước chết máy.

Hắn đương định gọi Edgar lại lái xe, tự hắn sẽ mở đường; bỗng nhiên lại nghe tiếng Tần Kỳ Anh ở kế bên lên tiếng: “Hay để ta thử lái.”

Nghe tiếng Vân Thăng liền quay đầu lại nhìn cô đầu hoài nghi. Tần Kỳ Anh giờ đây chả còn bao nhiêu sức lực, chỉ e lực bất tòng tâm. Nghĩ lại, nếu hắn dùng súng Liệt Diệm, e rằng uy lực sẽ càng kinh người hơn Edgar. Nếu mặt đường sẽ bị triệt để phá hoại chỉ sợ xe sẽ bị kẹt lại trên đường. Đấy chính là lý do hắn để Edgar dùng súng.

“Không thành vấn đề, ta là một quân dân.” Cảm nhận rất rõ ánh mắt nghi ngờ của hắn, cô chỉ mỉm cười, giờ cô gầy quá, nụ cười cũng không xinh đẹp.

“Được, chúng ta đổi chỗ.” Vân Thăng lập mở cửa xe nhảy xuống, để cô vào chỗ lái.

Hắn vừa đi ra lập tức phát hiện người của đội xe phía trước đều đang nhìn về hướng Edgar, chỉ trỏ xôn xao. Hắn không có tâm tư quan tâm họ nghĩ gì, quay đầu lại ngồi vào chỗ của Tần Kỳ Anh.

Đùng! Đùng! Đùng!

Edgar vùi đầu bắn, tiến thẳng về trước. Xe hơi chắn phỉa trước đều đã bị súng Liệt Diệm xử lý sạch sẽ.

Kỹ thuật tay lái của Tần Kỳ Anh quả thật cao hơn Vân Thăng. Dù lỗ chỗ, ổ gà ổ voi, cô cũng tìm được cách luồng lách, dần dần đến gần chiếc xe buýt bị hư phía trước.

Từ cửa sổ xe hắn nhìn thấy rõ một phụ nữ búi tóc và người đàn ông đeo khẩu trang đã sững người dừng lại cuộc xung đột của mình để ngắm Edgar liên tục “phun lửa”.

Ngay lúc này, trong số các cô gái cạnh chiếc xe bị hư, bỗng có một cô gái đầu thắt bím sững sờ gọi với theo Edgar: “Tiến sĩ Edgar! Là tiến sĩ Edgar!”

Edgar thờ người ra, mãi một lúc sau mới kịp phản ứng. Hắn như không thể tin vào mắt mình: “Là các ngươi, các ngươi vẫn sống!?”

“Tiến sĩ, ngươi thành Thiên Hành Giả rồi à!?”

“Ngươi không phải đã đến thành Kim Lăng sao?”

“Tiến sĩ, thành Kim Lăng còn không? Hay đã bị bọn trùng tử bao vây rồi?”

“Tiến sĩ…”

“Tiến sĩ…”

Một đám thanh niên nam nữ lập tức vây lấy Edgar, mỗi người một lời. Edgar căn bản không chen được lời.

Một lát sau, bọn họ vẫn chưa thấy có dấu hiệu dừng lại. Vân Thăng bóp còi nhắc nhở vị “tiến sĩ” này, còn phía trước còn cần giải quyết một chiếc xe và một khúc bờ đê, để xe còn quan.

“Ok, ok, đợi lát hẳn nói, lát hẳn nói.” Hắn rùng mình, nhanh chóng la to ngăn mọi người lại. Thật sự hắn cũng không dám đắc tội người đàn ông trên xe.

Lúc này, tim Vân Thăng bỗng giật thót, mắng to: “Khốn kiếp!” Lập tức đưa súng Liệt Diệm ra khỏi cửa xe nhắm ngay đến các chấm đen đang vội vã di chuyển trên không.

“Edgar! Trùng tử đến rồi, mau mau mở đường!” Vân Thăng thét lớn. Sau hắn quay sang Tần Kỳ Anh: “Chuẩn bị tránh công kích của chúng.”

Lúc chỉ có ba người họ, chỉ cần tắt máy dạt vào đường, bọn quái vật trên trời thường ít khi kiểm tra tình hình. Bây giờ có hơn trăm người chắn ngay tại đây, có trốn cũng không trốn được. Bọn quái vật nhất định sẽ xông đến!

Câu “trùng tử đến rồi”đủ trấn áp mọi xao động. Xung quanh im phăng phắc, cả đoàn người hoang mang nhìn xung quanh mới phát hiện những bóng đen đang nhanh chóng tiến đến.

“Mọi người đừng hoảng! Tìm chỗ nấp mau, Thiên Hành Giả chuẩn bị chiến đấu!” Người phụ nữ búi tóc nhanh chóng nhảy lên nóc xe, la to.

“Nhật, lão tử nói rồi, cái gì nên buông thì hãy buông, dẫn bao nhiêu người thế này, còn được cái tích sự gì!” Ngươi đàn ông đeo khẩu trang nguyền rủa.

Những cô con gái vừa nhiệt tình bu lấy Edgar bỗng chốc tứ tán bốn phía, có người trốn vào xe, có người nhảy xuông rãnh…

Edgar vội vàng thiêu rụi chiếc xe cuối cùng và bờ đê. Tần Kỳ Anh đạp mạnh chân ga phóng thẳng qua.

“Chờ một lát!” Mắt Vân Thăng díu lại, đưa tay cản Tần Kỳ Anh.

Cho dù là Thanh Giáp trùng hay quái vật rết bay, tốc độ bọn chúng cũng cực nhanh. Nhưng những bóng đen đang bay lúc này đang dần hiện rõ hơn. Ít ra với thị lực phi thường của hắn đã thấy thế.

Bọn quái vật đến gần họ có cả rết bay và cả Thanh Giáp trùng!

Chúng đang xâu xé nhau! Một cách quyết liệt! Từ xa nhìn rõ,hơn mười con Thanh Giáp trùng vây lấy một rết bay đang mệt mỏi kiệt sức, tấn công ác liệt!

Trên bầu trời không xa đường cao tốc, quái vật rết bay đang thất thế chuyển hướng bay sang phía sau đường. Dáng nó có vẻ sắp ngã gật bất kỳ lúc nào.

“Ta đi giải quyết chút việc, các ngươi chờ ta tại trấn Từ Gia Doanh!” Đối với hắn mà nói, nói không phải hơn mười con rết bay, chỉ là Thanh Giáp trùng thì tình thế đảo ngược. Hắn sẽ không còn là con mồi, mà chuyển thành người săn mồi.

Trong Vật Nạp phù của hắn vẫn còn hơn trăm con thi trùng, hắn giờ đang tìm bọn Thanh Giáp trùng để xử lý chúng.

Nếu may mắn, thậm chí còn có thể phong ấn được một rết bay!

Hắn nhanh nhẹn biến mất như bóng ma, men theo đường rãnh bên đường cứ thể lặng lẽ tiến lại gần.

Sự khác thường trên bầu trời, một lát sau bọn Thiên Hành Giả trong đội xe cũng phát hiện được. Bọn họ nhanh chóng thảo luận. Cuối cùng quyết định dở xe buýt bị hư lên, quyết định bỏ xe đi bộ.

Gần như tất cả xe trên đường đều đã hư, không phải do bị trùng tử đạp hư, thì cũng do tại nạn xe cộ, căn bản không dùng được. Mọi người trốn xung quanh nhanh chóng theo sự chỉ huy của người phụ nữa búi tóc, tập trung vào hai xe buýt to đằng sau. Chỉ là vốn nhĩ hai xe đã nhét đầy người ấy, giờ dù có cho người trèo lên nóc xe, vẫn còn kẻ không có xe mà đi…

Người phụ nữ búi tóc liếc nhìn về hướng Edgar và chiếc xe …

Muốn có trùng tử phong ấn hoàn mỹ, có súng Lãnh Đông sẽ tiện hơn nhiều.

Súng Lãnh Đông khác súng Liệt Diệm của Vân Thăng , nó đến từ văn minh xa lạ, tiên tiến hơn. Uy lực của nó có thể điều khiển được thông qua bản công tắc nhỏ.

Súng Liệt Diệm lại khác, dù Vân Thăng không truyền nguyên khí vào, chỉ dựa vào Hỏa Chủng uy lực của nó đã rất kinh ngươi.

Vân Thăng bỗng nhiên nằm xấp xuống mặt đất lạnh giá. Chiến giáp và áo choàng đều khoát sẵn lên ngươi. Súng trên tay đã nhắm thẳng đến bọn trùng tử đang đánh nhau loạn cả vùng trời đến mặt đất, bốn Thanh Giáp II nhanh chóng bay đến gần chúng.

Có điều hắn vẫn muộn một bước. Khác với lần trước của hắn, con rết bay lần này lại vào giờ phút cuối khi hắn vừa đến gần, từng khúc cơ thể nó phình ra rồi tự nổ tung ra từng làn khói màu xanh nhanh chóng lan ra từ đấy.

Thanh Giáp trùng công kích nó đã chết ngay tại chỗ gần một nửa, nửa còn lại vội vàng đào tẩu khỏi trận chiến.

Bốn Thanh Giáp II lập tức phát động công kích.

Thanh Giáp trùng nguyên thủy thua xa năng lực Thanh Giáp II, chẳng mấy chốc đã có bốn con bị bọn Thanh Giáp II kẹp chặt người chúng, giữ lại để Vân Thăng một phát súng Lãnh Đông giải quyết gọn.

Như thế, cuối cùng cũng tóm được bốn con, nhưng con còn lại hoảng hốt bay xa. Vân Thăng lo lắng gần đấy có thể có trận chiến lớn giữa các trùng tử, không dám hạ lệnh Thanh Giáp II rượt theo. Việc tóm được bốn con Thanh Giáp trùng đã là bội thu!

Hắn nhìn trong bị chỉ còn hai lá Phong Thú bùa dự bị. Hắn vẫn chưa có thời gian chuẩn bị loại nguyên phù hao tổn nguyên khí này. Lúc trong trại tử vừa phải lo trị thương cho các trùng tử phong ấn, và triện chế các loại nguyên phù công kích bảo mạng, chỉ kịp sơ xài chuẩn bị hai là Phong Thú phù.

Trong Vật Nạp phù không thể để vật sống, hắn chỉ đành ngồi xuống hốc núi bên cạnh lập tức luyện phù.

Đến lúc hắn xử lý xong bốn Thanh Giáp mới này, ánh sáng trên bầu trời gần như biến mất. Một khi màn đêm đến, căn bản nhìn không rõ phương hướng.

Tranh thủ tí sáng cuối cùng, Vân Thăng thu hồi áo choàng và chiến giáp hao tổn nguyên khí, chạy nhanh về hướng đường cao tốc nhanh nhất có thể!

Trấn Từ Gia Doanh là một tiểu trại cách chỗ hắn và bọn Edgar chia tay không xa. Cả tên gọi cũng rất ư tầm thường, mang đậm bản sắc bản địa. Dưới tốc độ xông thẳng siêu phàm, hắn cũng kịp đi vào tiểu trấn trước khi ánh sáng biến mất.

Dưới một ngôi nhà nhỏ, hắn đã tìm ra họ và cả xe. Tần Kỳ Anh vẫn đang trên xe.

Trong sảnh ngôi nhà, đang có một nhúm lửa và một cô gái bốc lửa đang dùng thân thể mà dựa hết vào tay tên Edgar, giọng rất ư ngọt ngào: “Tiến sĩ, ngươi hãy để ta lên tắm một lát đi, người ta đã lâu lắm chưa tắm. Không tin, người ngửi đi!”

“Đồ vô liêm sỉ!” Cậu thanh niên từng cản Edgar mắng!

Vân Thăng chỉ ngắm nhìn một hồi, hắn không đi vào đại sảnh, mà thẳng đến chỗ đậu xe.

“Ngài đã về.” Tần Kỳ Anh mở mắt, giọng yếu ớt nói. Với cô bây giờ, mở cửa xe cũng là một việc khó khăn.

“Edgar có làm cơm tối chưa?” Vân Thăng khẽ gật đầu, vừa mở cửa xe vừa hỏi, hắn quả thật cũng hơi đói.

“Đang đun ở dưới bếp, có thể vẫn chưa xong.” Tần Kỳ Anh liếc trộm Vân Thăng. Từ lúc ở Vu Thành đến giờ cô đã không nhìn thấu được tên Thiên Hành Giả này. Cũng như ban nãy, khi mọi người nghĩ cách trốn chạy, hắn lại tự động chỗ bọn trùng tử.

“Cô ta là ai?” Vân Thăng vừa vén màn cách giữa buồng lái và thân sau xe đã nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi trên Sofa đối diện nồi thịt.

“Là học sinh của bạn ngài. Vừa nãy vội vã lên đường cô gái này đã té từ trên nóc xe xuống, bị gãy chân.” Tần Kỳ Anh cố gắng quay đầu lại: “Ta đã nắn lại giúp cô ấy.”

“Ngươi còn biết cả việc này?” Vân Thăng bất ngờ.Hắn không biết y thuật. Trong những lần bị thường trước đây khi chiến đấu với Xích Giáp trùng, cũng đều nhờ nguyên khí, nếu không giờ chắc đã thành tàn phế.

Vân Thăng vừa nói vừa đi vào trong. Cô gái bị gẫy chân vội vã dựa vào bàn ăn, dùng cái chân lành lặn của mình chống đỡ đứng dậy, ấp a ấp úng nói: “Tiến sĩ bảo ta có thể vào, để ta ngồi canh chừng nồi thịt…”

“Canh chừng thì canh chừng thôi. Hắn còn tiến sĩ nữa cơ à? Ta nhìn thế nào hắn cũng chả giống! Cả một cây ‘nấm’ cũng không làm rõ được.” Vân Thăng giở nắp nồi thịt lên, thịt trùng tử vẫn đang đỏ rói đang không ngừng sôi sục trong nồi. Bỗng chốc hắn cũng thấy ớn với món này, ngày ngày, các bữa cũng chỉ mỗi món này, đúng là không tài nào thích nổi.

“Sẽ xong ngay thôi ạ.” Cô gái ngại ngùng. Đứng trước một người đàn ông từ đâu xuất hiện, hơn nữa lại nói năng “không nể nang” về Edgar, cô bỗng chốc không biết trả lời thế nào.

Nghĩ ngỡ rằng Edgar là Thiên Hành Giả, sẽ là chủ nhân chiếc xe này. Còn người phụ nữ mặc quân phục phía trước được hắn cứu về, chịu trách nhiệm lái xe.

“Đường có lãng phí gas của ta!” Hắn giờ không muốn ăn, nhìn cô gái lạ mặt này hắn cũng chả có tâm trạng mà đánh giá đẹp xấu. Hắn rút một điếu thuốc ra, quay về buồng lái: “Thiếu tá Tần, ta muốn hỏi cô một việc.”

“Ngài cứ hỏi, ta đã hứa thì nhất định sẽ tường thuật lại những gì ta đã biết.” Ngay từ đầu cô đã cảm nhận được Vân Thăng rất giữ khoảng cách với bộ quân phục này. Trực giác của phụ nữ thường rất chính xác.

Muốn có được lòng tin từ người đàn ông này, để hắn đưa cô về đến doanh trại, cô chắc chắn phải chiếm được lòng tin từ hắn.

“Có phải ngay từ đầu bọn ngươi đã biết đại họa phát sẽ phát sinh?” Hắn như vô tình mà lại cố ý quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.

“Việc này khó có thể nói rõ ràng được. Đơn giản mà nói đúng là có thể xem như biết, nhưng cũng không biết.” Tần Kỳ Anh như cố tình nói lấp lửng, lát sau cô lại nói thêm: “Bọn ta chỉ có thể rút ra kết luận từ những sự việc xảy ra, có thể có nguy cơ đại họa toàn cầu, nhưng không biết được là việc gì và lúc nào.”

“Các ngươi không phải đã bắt sống được ư?” Vân Thăng gạt tàn thuốc ra ngoài cửa xe. Nội dung Tần Kỳ Anh nói, Thiền Vu Hùng đã đoán được, không có gì mới.

“Kỳ thật không phải bọn ta bắt được, mà là nó tự phát nổ. Vào ngày đầu tiên mặt trời biến mất, tất cả tín hiệu thông tin liên lạc toàn cầu cắt đứt. Sau khi khôi phục, nhiều nơi trên thế giới đều đồng loạt xuất hiện tin mật UFO xuất hiện và phát nổ. Trong phạm vi nước ta cũng có, và ở tỉnh Phúc đã bắt được nó đang hấp hối. Nó rất nhát, lúc ấy vô cùng hoảng hốt, như đang bị cái gì đấy uy hiếp. Nó tường thuật một số thông tin cao cấp để làm điều kiện trao đổi, và khẩn khoản cầu xin bọn ta cứu sống nó.Chỉ tiếc là dù đã thử mọi cách, nhưng vẫn không không kéo dài được sự sống…” Tần Anh Kỳ tiếc nuối nói.

“Thông tin cô cho Ngô Vi Kiện cũng từ nó mà có?” So với tên áo choàng và cô ả áo trắng, tên này đúng là nhát hơn nhiều. Từ đầu chí cuối, hai tên dị tộc thành Kim Lăng ấy chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào với tổng bộ.

“Đúng, chỉ tiếc là thời gian sống nó quá ngắn, nhưng thông tin nói ra đều lẻ tẻ không nhiều.”

“Như vậy, ngươi đã dùng Ngô Vi Kiện làm thử nghiệm?”Vân Thăng hỏi lại.

Tần Kỳ Anh hơi thờ người, bất lực nói: “Ta chỉ có thể làm thế, nếu không, chúng sẽ ăn thịt, thâm chí còn bị chúng cưỡng bức trước khi ăn thịt. Ngươi nói ta còn cách nào?”

Vân Thăng im lặng, người như Ngô Vi Kiện quả thật đáng chết. Hắn liếc nhìn bọn người trong sảnh, chốc sau lại nói: “Đợi ngươi khôi phục lại sức khỏe, hãy soạn bộ tài liệu đó cho ta xem.”

Trong thời gian cô bị binh đoàn ma quỷ bắt giam chắc chắn không thể lưu tài liệu gì trên người. Nên chỉ có thể là cô đã học thuộc lòng chúng. Dẫu sao như cô nói, tên sinh vật ngoài hành tinh ấy trước khi chết cũng không nói nhiều.

Dù ít hay nhiều, cũng mặc kệ nó thuộc về phía người áo choàng hay cô ả áo trắng, hiểu thêm về nó sẽ càng có lợi cho hắn sau này gặp bọn ngoài hành tinh.

Vân Thăng đoán chắc rằng có một số việc Tần Kỳ Anh vẫn giấu giếm, cũng giống bọn người thành Kim Lăng. Có điều, hắn cũng không muốn biết quá nhiều. Nhất là những việc liên quan đến lãnh đạo cấp cao, lão bá tánh như hắn không có ý tham dự vào.

Lúc này trong sảnh có vài người đi đến bên cửa sổ hắn. Người đàn ông mập mặt áo da, tay ôm một cô gái xinh đẹp gõ cửa sổ xe và nói: “He, người an hem! Có việc này muốn bàn với ngươi.”

Vân Thăng lặng im nhìn hắn.

Gã mập chỉ vào điếu thuốc trên tay hắn nói: “Người anh em, còn thuốc không?”

Vân Thăng lắc đầu.

Gã mập cười hô hố đẩy cô gái trên tay mình vào cửa xe, áp mặt vào nửa cửa sổ xe đang mở nói: “Đừng, người anh em. Không lấy không của người, ta đây sẽ dùng người đàn bà này đổi với ngươi. Đêm nay ả sẽ là của ngươi, thế nào?”

Cô gái vội vàng cầu xin: “Anh Hưởng, đừng, ta không theo hắn! Ta ứ..”

Gã mập cười lạnh lùng: “Có chỗ cho ngươi lên tiếng ư, ta nói theo là phải theo!”

Vân Thăng hoàn toàn không nói một lời. Lúc này từ trong sảnh lại có một đám người đi ra, trong đó có người phụ nữ búi tóc.

“Tiền Hưởng! Ngươi muốn vi phạm giao ước của chúng ta ư?” Cô vừa đi ra đã lên tiếng công kích gã mập ấy.

“Khốn nạn, là chúng theo ta, chứ cô hỏi thử, ta có ép chúng bao giờ?” Tên mập hoàn toàn không sợ hãi, quay người nói.

“Là Thiên Hành Giả thì có thể muốn làm gì thì làm ư?” Cô gái đi theo người phụ nữ đó căm phẫn lên tiếng.

“Cô gái xinh đẹp này trí nhớ kém quá, nếu không có bọn ta, bọn ngươi ăn cái gì?” Người đàn ông đeo khẩu trang từng gây nhau với người phụ nữ này, cũng gia nhập vào cuộc tranh luận này.