Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 180: Vào Thành




Hỏa diệm lại một lần nữa rực sáng, những con trùng tử trong vòng bán kính ba mươi mét lại bị thiêu rụi.Vì bản thân trùng tử là sinh vật mang năng lượng hỏa năng. Nếu đổi băng phù cùng uy lực, có thể trùng tử trong vòng năm mươi mét đều bị diệt sạch.Tranh thủ chúng chưa kịp tiến lên,hắn lại phóng như đạn bay tiến thẳng về khu thị trấn.

Hiện giờ cái hắn muốn là sáng, chỉ cần một ít sáng hắn cũng có thể biết được động tác bọn trùng tử xung quanh. Nhớ tốc độ của mình, linh hoạt tránh khỏi sự công kích từ bốn phương tám hướng, gia tăng tốc độ tiến về phía trước. Nhưng đấy chỉ là ước mơ thôi, không có sáng, chỉ có bóng tối. Đây là trận chiến không công bằng. Trùng tử thấy được hắn, nhưng hắn lại không thấy bọn trúng.

Dù vị trí hắn ở đâu, hay thẳng tiến với tốc độ nào, từng giây từng phút đều không gần có một lượng dịch thể bám vào người, nếu không nhờ áo giáp, dù có là Hắc Vũ Vương e rằng cũng toi mạng tại đây.

Mỗi bước đi của hắn đều phải đạp lên một vũng dịch thể. Chỉ cần sơ ý là sẽ té nhào. Đây là lần đầu tiên từ lúc vào cảnh giới nhị nguyên thiên đến giờ bị bọn trùng tử đẳng cấp thấp này đẩy đến bước đường cùng này.

Bọn này không mạnh bằng bọn Hỏa Viêm Hoan Điểu, cũng không có năng lực như Tử Viêm ma trùng nhưng chúng lại có ưu thế số đông, nhiều đến nỗi có thể đè bẹp, có thể làm kiệt quệ bất kỳ một loài sinh vật.

Trước giờ Vân Thăng cố tránh không đọ sức với một nhóm trùng tử quy mô lớn như thế. Số lần hắn chiến đấu với đám đông trùng tử là đếm trên đầu ngón tay.Cái cảm giác giết mãi không hết, diệt mãi không xong, dù cho với ai cũng sẽ thấy tuyệt vọng.

Lúc tia chớp xẹt qua, hắn nhìn thấy thị trấn chỉ cách đấy chừng ba cây số. Tuy không xa, nhưng giờ mỗi bước đi của hắn cũng phải trả giá đắt.

Trên người Vân Thăng chỉ có chín tờ Li Hỏa phù, dùng một tấm ít đi một tấm. Nếu sử dụng hết mà vẫn chưa tìm ra tiểu trấn, thì sẽ nguy mất!

Thị trấn nhỏ cách đó ba cây

“Cơ..Bi..Hung!” Edgar đang dùng những tiếng Hán không thành thạo của mình nói: “Hắn đang đi về phía chúng ta! Hắn dẫn theo bọn trùng tử!!”

“Mẹ nó, mày có chịu im đi không!Còn nói bậy ta sẽ bỏ tên da đen như mày ra nuôi trùng tử!” Lưu Thiết Sinh dùng súng đánh mạnh vào lưng Edgar.

Edgar da đen nhăn mày nhăn mặt, nhưng vẫn bám lấy đùi hắn, hoảng hốt nói: “ Lưu, hắn dẫn trùng tử đến, chúng ta đều chết, đều chết..”

“ Ngươi chết rồi không phải được lên thiên đàng à, có gì đáng sợ?” Dương Đống hơn bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, thân hinh hơi gầy còm, ánh mắt dữ dằn, vừa chùi súng vừa nói.

“ Tiên sư nó, Lão Dương ngươi nói, chúng ta vừa cầm súng chưa được nửa tháng thì bị phái đến nơi quỷ quái này, hỗ trợ bọn nhân viên nghiên cứu lấy mẫu. Giờ đây không còn gì nữa, chỉ có nước chết.” Lưu Thiết Sinh rủa.

“Sống được đến hôm nay là quá tốt rồi, cả cái thành Kim Lăng to thế nói biến mất là biến mất. Ai biết được họ có còn sống không! Nếu không phải do ba hôm trước mình không kịp quay về, có thể giờ cũng giống họ đi gắp Diêm Vương rồi.Thiết Sinh, ta vẫn câu đó thôi. Người cầm súng còn lại chỉ mỗi chúng ta; ta với tiểu Vương vẫn còn muốn sống thêm vài ngày. Bọn nhân viên nghiên cứu đấy chỉ có thể để chúng sống chết mặc bay thôi. Tiểu Vương ngươi cũng đừng giả làm người tốt mãi, chỉ có tí thức ăn này, mình không thể lo cho chúng suốt”Lão Dương khạt một miếng đàm và nói.

“Ta, ta..ta xem, hay chúng ta nên nghĩ cách ứng phó với bọn trùng tử trước, người đó xem ra sắp dẫn theo bọn trùng tử đến đây rồi.” Vương Khởi Thuận ấp úng.

Đây là tầng lầu thứ mười lăm, bên ngoài màn đêm bao phủ, một lúc bất giác lại có từng làn sáng xẹt qua. Lúc này chúng còn được thấy cả mưa lửa rơi xuống. Lúc ấy mới thấy rõ đấy là một người bất chấp tất cả chạy thẳng về phía trước.

“Người này sống không nổi, tuyệt đối không nổi!Ngay cả Hắc Vũ Vương thành Kim Lăng có đâm vào tình cảnh ấy cũng chết chắc. Chúng ta không phải lo lăng, chỉ cần mình không lên tiếng, bọn trùng tử sẽ xử hắn xong sẽ tự rút lui thôi.” Dương Đống nói.

“Ta nghe nói khu tây có một người còn lợi hại hơn cả Hắc Vũ Vương.” Lưu Thiết Sinh lôi thằng Edgar dậy và nói.

“Làm sao mà trùng hợp thế, mà dù có là người đó đi nữa, cũng không sống nổi đâu.” Dương Đống chắc chắn.

“Mau xem, hắn lại phóng hỏa!” Vương Khởi Thuận ngạc nhiên. Đây là đặc trưng của Hắc Ám võ sĩ , chỉ có chúng mới có năng lực này.

“Lợi hại thiệt, mỗi lần như thế lại diệt được cả một đám, Hắc Ám võ sĩ đúng là danh bất vô truyền.” Lưu Thiết Sinh cầm ống nhìn duy nhất của cả bọn ngắm nhìn, và trầm trồ. Dù dùng ống nhòm cũng chỉ nhìn thầy mờ mờ mỗi khi có ánh lửa.

“Có lợi hại đến đâu cũng thế thôi, chúng mày nhìn lũ trùng tử xung quanh. nhanh! sắp không còn nữa!Nhiều trùng tử như thế, hắn làm sao giết hết trừ khi hắn không phải người” . Dương Đống cười mỉa, rồi lại hỏi: “Không phải người? thì là gì?”

“Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết, Những câu này tụi bây đi hỏi Hắc Đán”. Rồi hắn lại cười nói: “Thiết Sinh, Tiểu Vương, đã ba ngày rồi, ta cũng không muốn tốn thời gian với các người, ta sẽ lấy một phần ba số lương thực, còn lại hai ngươi tự chia lấy, cái người thích nuôi lấy bọn vô tích sự đó thì nuôi, không thì thôi, ta mặc kệ.”

“Lão Dương, bọn họ đều là người của tổng bộ nghiên cứu, sẽ xảy ra chuyện.” Thiết Sinh lo lắng.

“Hai ngươi thiệt là, giờ thành Kim Lăng đã không còn nữa, còn gì tổng bộ nghiên cứ! Quỷ bộ thì có.”

“Ta không phải là đang sợ bộ đại bộ phận vẫn đang sống sao? Chúng ta chỉ là những bá tánh bình thường, nửa tháng trước còn phải còn bị họ muốn làm gì thì làm! Nếu lỡ nhu, họ còn sống sót, chúng ta không phải là tự đi tìm đường chết à?” Lưu Thiết Sinh vô cùng lo lắng thốt lên.

“Ngươi còn mong sống được bao nhiêu ngày!? Chỉ chừng nào lương thực, nếu ăn sạch, cả bọn có nước chờ chết thôi, nghĩ ba cái đấy được tích sự gì!” Dương Đống dùng súng chỉ chỉ vào đầu, gợi ý đến lúc sẽ tự nổ súng tự sát.

“Nếu lỡ tìm được thức ăn thì sao?” Lưu Thiết Sinh không bỏ cuộc. Ai muốn chết cơ chứ? Vẫn phải ôm một tia hi vọng nào đó, và hắn thấy biết đâu mình sẽ may mắn.

“Sao mày toàn nói lỡ như? Mày không đủ gan, Lão Dương ta đây sẽ nhường một bước. Bọn đàn ông thì đuổi đi, đàn bà giữ lại. Những cô nhân viên này ngày thương mắt cứ để trên đỉnh đầu, bức ep dân thường. Giờ đây không còn chỗ dựa nữa xem chúng còn giả vờ được nữa không. Lão tử đây có chết cũng phải làm ma phong lưu đã, rồi mới làm ma no” Dương Đống nghĩ một hồi.

“Hai vị đại ca, xin đừng cãi nhau nữa, mau ra xem “quái vật! Người đó lại đến gần, sao hắn vẫn chưa chết? Mạnh quá đi! Cứ thế này mãi thế nào cũng dẫn bọn trùng tử đến đây!” Vương Khởi Thuận thiểu não.

“Vẫn chưa chết?” Dương Đống ngạc nhiên. Bọn họ đứng đây nói chuyện cũng được một thời gian dài, theo lẽ thường người đó phải tiêu tùng từ lâu rồi. Ngay cả Hắc Vũ Vương chưa chắc cầm cự được lâu thế.

“Sao ta thấy dù chúng ta có chết hắn cũng không chết được? Các nguoi xem những ánh sáng đó chưa một lần dừng lại, mà tiến thành về thị trấn. Chỉ lửa kia thôi, đã đốt lên bốn năm lần rồi. Trời biết hắn đã giết bao nhiêu tên trùng tử! Không lẽ hắn không phải người?” Vương Khởi Thuận nói đến sau nghe giọng mình như rung rung.

Tiếng đánh giết ngày càng đến gần, bọn chúng có thể ngửi thấy mùi hắc của dịch thể bọn trùng, và tính “người ấy ” lại hét lớn.

“Mẹ nó! Sao lại có thể thế được! Không thể nào, hắn làm sao mà làm được, chắc chỉ là sự vùng vẫy trước khi chết thôi!”Dương Đống trợn mắt nói. Ánh lửa dần dần tắt lịm, chỉ có thể thấy được các đường sáng xẹt qua. Tình hình thế nào đúng là khó nói.

“Khốn kiếp, lại phóng hỏa nữa rồi. Nghe nói cả Hắc Võ Vương còn chưa thể liên tục làm việc như vậy, một ngày, hắn lại thêm nữa rồi!” Lưu Thiết Sinh kích động trước mặt mọi ngươi.

“Sao thế? Sao thế? Anh Thiết Sinh, Lão Dương, hắn thật sự xông đến”, Vương Khởi Động hoảng hốt ăn nói lung ta lung tung.

“Tiểu Vương, tên ấy đã phóng hỏa bao nhiêu lần?” Dương Đống tự nhiên thấy líu cả lưỡi. Việc này quả thật điên cuồng quá.

Mới nửa tháng trước đây hắn lả là tên manh sắp chết đói, bắt chuột khắp nơi. Với năng lược Hắc Ám võ sĩ cao sang. Cái hắn biết cũng chỉ nghe phong phanh trên đường đi. Trong nhóm nguời này chắc chỉ có Lão Dương là biết nhiều hơn.

Hắn trông chờ vào phán đoán của Lão Dương. Hai tên Hắc Ám võ sĩ bên ngoài thật sự đã sắp đi đến lúc cực hạn của năng lượng, có lẽ không bao lâu sẽ ngã ngũ, căn bản không thể dẫn bọn trùng tử bạo động vào khu vực mở. Hắn hai mươi còn chưa đến, hắn không muốn chết.

Hắn thấy Dương Đống nhếch nhếch miệng nhưng mãi vẫn chưa lên tiếng.

Sau tám, chín lần như thế, tên ấy ngày càng tiến lại gần, mỗi lần ánh lửa sáng rực bầu trời, Lưu Thiết Sinh thậm chí như đang tấm áo choàng đỏ chót của hằng qua ống nhòm , đã thấy rõ từng kiếm ảnh.

Lúc này không chỉ ba người có súng, mà cả các chuyên viên cũng lần luợt đứng bên cửa sổ, ngớ mắt nhìn màn khỏng thể tượng nổi màn này.

Đầu óc họ trống rỗng. Hỷ, kinh, hãi, ưu. Chúng chưa bao giờ thấy một người có thế có tưu duy phức tạp đến thế.Mâu thuẫn! Vừa muốn hắn chết để dập tắt bạo động bọn trùng tử; mặc khác cũng muốn dựa vào vũ lực của hắn. nhưng lại bị lo lắng là hắn cướp lương thực.

Tất nhiên Dương Đống không nằm trong số đấy, hắn muốn tên kia chết sớm, mình sống luôn khoảng thời gian còn lại. Sau đó hắn đã có thể ung dung đia gặp Diêu Vương.

“Mười lần!” Tiểu Vương nhảy dụng ra.

Giờ đây không cần ống nhòm vẫn có thể nhìn rõ tông tích người áo choàng đang chém giết nhau bọn trùng tử. Khắp bầu toàn là giáp đứt và thịt trùng tử bay khắp, sức mạnh càng thấy rõ người.