Vân Thăng hơi kinh ngạc. Anh vẫn nhớ “Hỏa vương” Tề Hoành từng viết trong mật hàm rằng người áo choàng sử dụng kiếm. Sao giờ đây lại là đao? Không nhẽ hắn sử dụng cả hai loại?
Nhưng hắn cũng không cần thiết phải hỏi, hắn chỉ là người đứng xem, sự thật thế nào không liên quan đến hắn. Cửa vào thế giới phản có thuận lợi mở ra hay không, hắn cũng chả quan tâm.Nếu thành công thì đi theo bọn họ cho có mặt; thất bại càng tốt, đỡ phải mất công!
Trước khi xuất phát hắn đã cất giữ toàn bộ lương thực trong Vật Nạp phù vào tòa nhà lớn, để phòng khi hắn chưa kịp quay lại “thế giới chánh” mọi người trong tòa nhà xảy ra tình trạng thiếu thốn lương thực. Ngày thường có hắn, ít nhất còn có thể dùng loại thịt trùng đã bài độc để tiết kiệm cho lương thực của thời đại Dương Quang. Đợi khi hắn vào thế giới phản, càng không thể chỉ trông chờ tổng bộ chỉ huy luôn nội bộ lục đục đó. Tóm lại, trông chờ vào người khác chi bằng tự lực cánh sinh.
Trên người hắn chỉ mang lương thực đủ cho một tháng, ước tính sẽ đủ dùng. Hơn nữa trong Vật Nạp phù của hắn còn có lượng lớn thi thể trùng Xích Giáp chưa xử lý. Trong tình trạng bất quá, hắn vẫn có thể dùng tạm thịt trùng. Mà hỡi ơi, vị của nó đúng là kinh hoàng thật!
Lúc ở Trung ương tổng bộ, hắn có đem hai ống dịch thể đỏ và hoàng kim mang từ cự phần về đưa giáo sư Tôn. Hắn tin với sự chuyên nghiệp và trí tuệ của họ, sau khi từ thế giới phản quay lại chắc hẳn sẽ nghiên cứu ra được manh mối nào đấy.Cứ nghĩ như thế giờ hắn lại thấy nhẹ nhàng hơn.
Hắn đúng là phải xem thử rột cuộc hai tên này muốn gì.Hắn lặng im ngắm nhìn bộ đội Nạp Thú sắp xếp cho bọn võ sĩ Hắn ám vào vị trí như đã định trước. Mặt khác hắn cũng từ từ dùng nguyên khí nuôi dưỡng lại con Tử Viêm ma trùng bảo bối. Đúng là một phút cũng không thể lãng phí, sớm hồi phục sinh khí của nó bao nhiêu sẽ càng có lợi cho hắn bấy nhiêu.
Sau một hồi xôn xao rối bời như mớ bòng bong, cuối cùng bọn Hắc Ám võ sĩ cũng dần vào vị trí như quy định.Chúng được căn cứ theo thuộc tính năm năng lượng chia thành năm khu vực. Trên vị trí đỉnh của từng khu vực đều được đặt một bộ máy hình trụ tam giác, cái khác biệt là ở khu vực kim, mộc, thổ; đằng sau các bộ máy này còn có thêm một số thiết bị.
Văn Thăng đoán đấy chắc là thiết bị chuyển đổi năng lượng, vì thành Kim Lăng này căn bản không có nhiều Hắc Ám võ sĩ để cung cấp năng lượng cho cả một khu như thế.
Những bộ máy hình tam giác kỳ quái đó đều do hai tên dị tộc mang đến. Đừng nói chi Văn Thăng không hiểu nổi, mà ngay cả người giành cả đời nghiên cứu khoa học như giáo sư Tôn cũng chịu thua.Về kiến thức và kỹ thuật cao cấp hơn, hai tên này vẫn bảo mật với người dân thành Kim Lăng.Có thể, chúng cảm thấy không cần phải truyền bá những kiến thức này với những kẻ thấp trình hơn. Dù với lý do gì đi chăng nữa đây cũng không phải là hiện tượng tốt.
Nguyên khí bổn thể trong người Sở Vân Thăng là loại nguyên khí thuộc tính thuần nhất. Đứng ở vị trí nào cũng không thích hợp. Nhưng vì hắn thường xuất hiện với vai trò võ sĩ Hắn ám năng lượng hỏa nhiều nhất, sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định sẽ đứng chung với tụi Diêu Tường.
Các Hắc Ám võ sĩ được xếp thành từng hàng từng hàng tại mỗi khu vực, mỗi hàng cách nhau một cánh tay.
Vị trí giữa của bộ mấy tam giác bỗng nhiên mở ra một cửa sổ, “nhổ ra” các tấm bảng nhỏ. Lở lửng trên không cách mặt đất chừng nửa thân người, và lần lượt xuất hiện một tấm bản nhỏ thế trước mặt các võ sĩ . Đến hết hàng lại tiếp tục sang hàng bên cho đến khi trước mặt các võ đều có một tấm bảng bóng sáng, có kích cỡ giống một chiếc notebook thời đại Dương Quang.Những bảng này sẽ được liên thông với máy tam giác trụ. Chúng cứ thế lặng im và treo lơ lửng phía trước các võ sĩ. Khiến mọi người cứ xôn xao vì sự diệu kỳ này.
“Yên lặng! Giữ yên lặng!” một quan chức cấp cao Nội Thú bộ đội đứng trên cao, dùng loa vọng xuống chỉ huy: “ Bây giờ, tất cả xin hãy nghe theo khẩu lệnh của tôi, đưa tay phải ra đặt lên tấm bảng trước mặt. Bắt đầu từ khu hỏa trước, theo trình tự dần dần giải phóng năng lượng của bản thân. Sau đó sẽ đến khu thổ, kim, mộc. Sau cùng sẽ là khu băng.”
“Sẵn sàng! Chờ khẩu lệnh. Bây giờ khu hỏa, bắt đầu!”
Vân Thăng biết rất rõ năng lượng của mình thuộc bổn thể nguyên khí, hắn chỉ đặt tay lên tấm bảng trước mặt một cách tượng trưng mà không làm gì cả, và cũng chẳng thể giải phóng năng lượng.
Những Hắc Ám võ sĩ gần đấy đều đã tức tốc giải phóng năng lượng hỏa năng. Tấm bảng trước mặt vừa tiếp xúc với hỏa năng liền hiện lên từng làn từng làn sóng hỏa nhiệm.
Chẳng mấy chốc các làn sóng hỏa nhiệm trên đấy cùng hòa lẫn tương tác nhau, tạo thành những đường hỏa nhiệm có hình thù kỳ diệu. Khu vực hỏa, vị trí cuối cùng chính là bộ máy hình tam giác.
Tiếp đến, khu hỏa như đắm chìm trong làn sương khói màu rực lửa, phát ra ánh sáng đo đỏ, sặc sụa bắt mắt.Trên đỉnh của bộ máy kỳ lạ ấy phát ra một tia sắng màu đỏ, chiếu thẳng vào vị trí trung tâm năm cạnh.
“Tiếp theo, khu vực thổ, bắt đầu!”
Một làn khói vàng nhạt từ từ bốc lên. Bộ máy tam giác chiếu ra một tia sáng màu vàng.
“Khu vực kim, bắt đầu!”
Khu vực kim với làn khói vàng óng ả có phần sắc bén và ngông tàn tia sáng màu vàng óng ánh
“Khu mộc, bắt đầu!”
Làn khói xanh bỗng chốc vay phủ cả khu vực năng lượng mộc, tia sáng xanh dịu cũng được phát ra từ bộ máy tam giác từ từ chiếu thẳng về phía trước.
“Cuối cùng, khu băng, bắt đầu!”
Làn khói trắng xóa thậm chí xen lẫn vài bông tuyết tinh nghịch nhảy múa khắp khu, chùm sáng trắng xóa từ chiếu thẳng vào khu vực trung tâm.
Tại đây đã có sẵn bốn chùm sáng màu sắc khác nhau đang chờ nó đến tụ hợp.
Năm chùm sáng giao hợp. Dần dần quả cầu quang sặc sỡ được hình thành. Các màu sắc khác nhau bên trong nó cứ hòa huyện nhau biến hóa thành những màu sắc khác nhau với tốc độ ngày càng chóng mặt.
Cùng lúc, năm tên “cộng tác viên” mặc áo đỏ ở năm khu khác nhau cùng đặt bảng công tắc của máy xuống, tiếp tục công việc input.
Họ đang làm trò gì, Vân Thăng thấy không rõ, nhưng hắn đã cẩn thận để ý, những họa tiết trên đồng phục bọn này rất giống họa tiết trên chiếc áo toa và choàng của tên người áo choàng.
Theo một loạt thao tác input của năm người này, năm làn sáng bắt đầu dao động với tuần suất khác nhau.
Tuy Vân Thăng không hiểu về những bộ máy này, nhưng có thể do cách tu luyện của hắn rất khác với mọi người, nên hắn đặc biệt nhạy cảm với những dao động nguyên khí xung quanh. Nhờ sự nhạy cảm này mà hắn đã một lần thoát chết khỏi sự ám sát của cô bé ở thành phó Sương mù.
Hắn thận trọng cảm nhận sự dao động tuần suất sau khi được các bộ máy điều chỉnh. Hắn dần dần nhận ra, hình như bọn chúng đang muốn lợi dụng năm luồn sáng này để tạo ra sự chấn động đồng bộ tại tần suất nào đấy, sau đó họ sẽ nhập thêm một số dữ liệu dao động vào bộ nhớ.
Dần dần, quả cầu sáng ở giữa ngày càng to ra. Năm luồn sáng từ từ chấn động đồng bộ. Chúng bắt đầu bị bẻ cong, bị bóp véo, một luồn xoáy đủ các màu biến hóa cùng ngừng dần được hình thành.
Hắn ngó sang cô gái áo trắng, không ngờ lại vô tình đập vào mắt động tác chao mày của cô, pha lẫn trong đấy một ít lo lắng, nhưng cảm giác này không duy trì bao lâu đã biến mất.
Vân Thăng lại nhìn sang người áo choàng, thấy hắn đang đứng sững bất động tại chỗ.
Năm tên mặc đồng phục sau khi nhập lệnh khởi động xong liều đóng lại bảng thao tác.
Bỗng nhiên từ bộ máy phát ra một tiếng động lạ. luồn xoáy đã xuất hiện biến hóa, và những màu sắc đang không ngừng thay đổi cũng biến mất. Quả cầu sáng ở giữa không tiếp tục to ra nữa.
Vân Thăng kinh ngạc phát hiện nguyên khí ở giữa giờ hình như trở nên giống năng lượng thuần khiết nguyên thuộc tính trong cơ thể hắn.
Cô gái áo trắng nhìn thấy sự biến mất của sắc màu, cặp mày thanh tú của ả như từ từ lỏng ra, ngỡ như thở phào nhẹ nhõm.
Năm tên chấp hành lệnh cũng đầy vẻ mừng rỡ vì mọi việc đều thuận lợi.
Có điều, cứ theo sự tiếp diễn của thời gian, sắc mặt trên từng khuôn mặt lại quay về nghiêm trọng căng thẳng.
Hắn thấy có gì đấy không ổn lắm. Có lẽ quả cầu ở giữa lại tiếp tục to ra!Hơn nữa với một tốc độc càng hỏa tốc!
Tên áo choàng yên lặng nãy giờ, cuối cùng cũng ra dấu cho năm tên kia lại lao vào mở bảng thao tác cứu vãn tình hình.
Quả cầu đấy tình hình là không dừng lại được, và cứ thế dần dần mở rộng ra…Tích tắc vài giây qua đi, mọi người hầu như cũng ý thức được sự không bình thường !
Năm tên ấy vẫn cố sức hòng khống chế lại tình hình. Ánh sáng đỏ, vàng, vàng óng, xanh, trắng từ năm bộ máy hình tam giác cứ nhấp nha nhấp nhấy liên tục. Từng tiếng từng tiếng “ Tútt…túttt…” nối đuôi nhau phát ra từ các bộ máy.
Các Hắc Ám võ sĩ tán loạn lùi về bốn phía. Quả cầu quái dị ấy ngày càng đến gần, ngày càng to dần!Đối diện với sự vật lạ, bản năng con người sản sinh ra sự sợ hãi, với Vân Thăng cũng không ngoại lệ.
Người áo choàng và cô gái áo trắng cùng rời chỗ. Chúng đến khu vực hỏa và băng, đẩy bọn áo đỏ ra, tự mình khống chế lấy.Có điều dù họ có tự xông vào chiến trường lấy cũng không đảo ngược được tình hình. Quả cầu vẫn tiếp tục lớn lên, như cười nhạo sự không biết tự lượng sức của những kẻ này. Diện tích của nó đã vượt quá vị trí của các bộ máy hình tam giác, nhanh chóng lan ra tứ phía.
Khi xung quanh bị quả cầu khổng lồ này bao trùm lại, trong chớp mắt, hắn ngỡ như lại nhìn thấy một thế giới của bọn trùng. Chỉ khác ở chỗ xung quanh như có những loại thực vật cao trọc trời, bọn trùng vẫn còn đang… Chưa kịp nhìn kỹ, sự tập trung của hắn bị lôi trở về thế giới hiện thực.
Một tiếng reo chói tai của một tên cộng tác viên áo đỏ: “ Đường vào đã được mở ra! Đây không phải là thế giới phản, là thế giới của bọn trùng!”
Câu nói đầy sức công phá này vang lên từ bên tai mọi người. Nó như một quả bom nguyên tử ném vào đám đông khiến mọi người bàng hoàng hoang mang.Để chứng minh cho lời nhận định của hắn, một con Thanh Giáp trùng “kinh hãi” bị luồn xoáy đẩy ra.
“Ngưng lại ngay!” Sở Vân Thanh vội vàng hét to và rút nhanh Thiên Bích kiếm của hắn ra chém về phái mấy cái máy chết tiệt ấy!
Hắn không ngờ tình hình lại trở nên thế này. Mở ngay một con đường thông với thế giới bọn trung tại khu trung tâm của thành Kim Lăng, hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết!
Thân pháp hắn nhanh như sao xẹt, trong lúc bọn bộ đội và nhân viên chưa kịp phản ứng, hắn đã đùng kiếm chém hai bộ máy thành đôi.
Có lẽ mọi thứ đã quá muộn. Quả cầu đã không còn phụ thuộc vào những bộ máy “tạo ra” nó, dù làm gì cũng không còn ngăn bước phát triển của nó. Như để chứng minh, dù với nhân loại hay hai tên dị tộc cũng chỉ là lũ vô tri vô dụng trước mặt nó.
Dù đã thao tác cho ba bộ máy còn lại ngưng hoạt động, nhưng …đã quá muộn!
Quả cầu đã không chịu sự khống chế của bất kỳ ai. Nó cứ lớn dần lên điên cuồng, mãi đến khi trở thành hình bán nguyệt bao trùm cả thành Kim Lăng, còn nửa bán nguyệt còn lại đã lấn trùng tử xuống đất.
Mọi người nín chặt hơi lại, ngay cả cô gái áo trắng và người áo choàng bối rối không biết phản ứng thế nào.
Mãi một lúc sau, tưởng như như mọi việc đã tạm lắng xuống, đột nhiên một luồng sáng chói xẹt qua nửa bán nguyệt trên không.Nhanh như chớp, Vân Thăng cảm nhận được nguyên khí đất trời đang dần dần co lại. Có lẽ chỉ trong một phần vạn của giây còn chưa đến, tất cả ánh sáng đều tụ lại thành một điểm sáng trong mắt hắn, sáng cực kỳ.
Vào khoảnh khắc ấy, hắn hình như cảm nhận được mình đã bị một lực hút vào, nhưng lại cũng như bị cái gì đấy giữ lại. Và rồi, từ lơ lửng trên không trung, hắn thấy mình dần dần …rớt xuống!
Chờ hắn hồi phục lại thị lực, vừa nhìn xung quanh không khỏi ngỡ ngàng. Trời vẫn là bầu trời tối mịt ấy, xa xa cự phần vẫn đang khói lửa nghi ngút. Nhưng đáng nói là, dưới chân hắn chả có gì cả, và hắn đang từ từ rơi xuống, có chăng chỉ là một cái cảm giác mạnh của trạng thái rơi tự do.
Qua ánh sáng dần lu mờ của ánh cực quang, như không tin vào mắt mình hắn nghiêng mình ngó nhìn phía dưới. Dưới đấy là một hố hình bán nguyệt cực to, cực sâu . Chứ nào phải thành Kim Lăng! Chết rồi! Chết chắc rồi! Thành Kim Lăng đã biến mất!
Nước Trường Giang khu phía Tây vẫn đang cuồn cuồn đổ vào hố to ấy.
Bằng!
Hắn rơi mạnh xuống mặt đất. Đầu óc trống rỗng, thậm chí hắn không cảm nhận nổi một tí đau đớn nào của thể xác.
Bằng! Bằng!
Lại hai tiếng vật nặng rơi xuống liên tiếp phát ra.
Hắn giờ mới nhận ra, cả thành Kim Lăng to lớn này còn có hai người bị lực hút đó đẩy ra. Không, không phải người, mà là hai tên dị tộc ấy!
Mắt hắn bỗng chốc đỏ ngầu: “ Ta… tiên sư nhà chúng mày!”