Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 171: Vào Cự Phần




“Ngươi có chắc là đã nhìn thấy Tử Nhiệm ma trùng?” Sở Vân Thăng trầm giọng hỏi. Trước mặt hắn là một thanh niên trẻ tuổi, tên là Trương Hoành, vốn chỉ là một Hắc Ám võ sĩ cấp một ở Ưu Châu.

“Vâng thưa đội trưởng, lúc ấy em phụ trách cảnh giới, em đã từ ống nhòm nhìn thấy nó dùng sợi tua dài phừng phực lửa của nó quấn chết em trai em, cả đời này em cũng không thể nào quên được tên quái vật ấy!”. Trương Hoành nghiến răng nói.

“Ngươi đã thấy mấy con?” Sở Văn Thăng suy nghĩ một hồi lại hỏi, giả như có hơn hai con, chắc hắn sẽ dập tắt ngay mọi mơ tưởng của mình. Tuy việc phong ấn Tử Nhiệm ma trùng là một nhiệm vụ rất hấp dẫn, nhưng vì thế mà toi mạng cũng chẳng đáng.

Trương Hoành suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Chúng em chỉ nhìn thấy một con, còn nữa không thì em không rõ!”

Sở Vân Thăng gật đầu: “ Cám ơn ngươi, ta biết rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”

Rồi hắn ngẫm lại nhất cử nhất động của bọn trùng tử gần đây. Khi Thạch Bia đột ngột xuất hiện, chúng đã điên cuồng tấn công thành Kim Lăng , nhưng mãi vẫn chưa thấy Tử Nhiệm ma trùng xuất hiện. Vì thế lúc ấy bọn hắn mới đoán rằng trong bầy sâu đấy chỉ có hai con sâu Tử Nhiệm. Mỗi con sẽ ngự trị ở phía đông hoặc Tây thành Kim Lăng, và chúng đều đã bị giải quyết.

Vậy có thể khẳng định, loại ma trùng này dù được sinh ra trên trái đất hay đến từ “Kính bích”, số lượng cũng chỉ có hạn, và mỗi con xuất hiện đều cách nhau một thời gian rất lâu.

Cơ hội như hôm nay thực khó có được, nếu để một khoảng thời gian nữa, thực sự xuất hiện thêm con thứ hai, vậy thì một mình mình sẽ khó bề hạ nổi.

Hơn nữa cự phần tại vùng Giang Bắc đã bị Thạch Bia tước đi một nửa, đặc biệt là “Cẩm Thạch” vẫn đang trong thời kỳ dưỡng thương. Trên tay hắn vẫn còn lượng lớn băng phù để khắc chế hỏa năng của bọn trùng tử. Cho nên, tuy rằng đám trùng tử vẫn khổng lồ như trước, độ phiêu lưu vẫn vô cùng cao, thì so với lúc hắn đi phá mộ, thì loại cảm giác không nắm chắc thành công đã tốt lên rất nhiều.

“Diêu Tường, ngươi về tòa nhà hành chính báo với Đinh Nhan, còn ta sẽ đi điều tra con tử viêm ma trùng này, nếu có việc gấp hãy cho người dùng đạn bắn thư sang!”. Hắn thật sự rất muốn phong ấn con ma trùng đó. Dù rất vất vả và nguy hiểm, nhưng hắn tin vẫn có thể tìm cách nào đấy, chứ không phải là một chút cơ hội cũng không có.

Sở dĩ hắn nghĩ đến tử viêm ma trùng nhiều như thế, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là vì thực lực của nó cao hơn một Hắc Vũ Vương, áp bức đến bản thân hắn.

Nếu tương lai trong lúc nguy cấp mà có được nó giúp đỡ, cho dù phải đối đầu bọn trùng tử cô gái áo trắng hay người mặc áo choàng , chắc chắn đều sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ, thậm chí là đánh bại chúng.

Bây giờ tại thành Kim Lăng, thực lực cô gái áo trắng và người áo choàng gần mơ hồ tương đương, gần như sắp bằng nhau. Trong thời gian ngắn hai bên chắc chưa thể có cuộc xung đột lớn.

Sở Văn Thăng giờ có thể xem là người phía cô gái áo trắng, tạm thời có thể thoát khỏi uy hiếp từ phía ả.

Để Đinh Nhan sắp xếp Diêu Tường và Lục Vũ lần luợt dẫn dắt “Băng Hỏa chiến đội” tăng cường tuần tra. Trừ khi người áo choàng đích thân đến công kích, nếu không thì cả Hắc Vũ Vương đến cũng không làm gì được tòa nhà hành chính.

Có điều, người áo choàng giờ vẫn đang bận rộn với bộ máy hình tam giác trụ. So với việc đi mở cửa vào “ Thế giới ngược” , thì một Hắc Ám võ sĩ từng thua dưới tay cô gái áo trắng tạm thời chưa gây được sự chú ý của hắn.

“Được, Sở ca, ca hãy cẩn trọng!” Diêu Tường không chi nhiều lời, về võ công của Sở Vân Thăng hắn vốn tuyệt đối tin tưởng.

Sở Vân Thăng khẽ gật đầu, chuyến qua sông này khác hẳn đợt trước. Lần trước trong lòng vẫn có gánh nặng của nhiệm vụ phá mộ với bất cứ giá nào, áp lực cực lớn!

Lần này khác hẳn, nếu đánh không lại bọn sâu, cùng lắm là bỏ chạy. Tốc độ của hắn vẫn khiến hắn có thể tự tin làm được điều này.

Sau khi Diêu Tường đi, hắn lại bắt tay vào chuẩn bị bùa phong thú, không phải một mà là hai cái!

Để thuận lợi trà trộn vào bọn trùng tử truy tìm Tử Viêm ma trùng, ngoài việc mang theo Tiểu Lão Hổ với năng lực gió sẽ là “cảnh giác” ở bên ngoài, chung quy vẫn không thể nghênh ngang xông vào. Đấy là tự tìm lấy cái chết! Trước tiên phải tìm một con dễ đối phó như là Xích Giáp trùng phong ấn nó. Sau đó dùng lại mánh như lần phá nổ ngôi mộ cổ. Chui vào thân thể nó để trà trộn vào bọn chúng.

Lần này có dẫn theo Tiểu Lão Hổ, có lẽ khe vào phải mở to hơn. Xích Giáp trùng sống chết ra sao hắn cũng không quan tâm đến. Mục tiêu của hắn chính là Tử Viêm ma trùng. Xích Giáp Trùng chỉ cần cầm cự được một hồi là mọi việc đều ổn cả.

Hắn mượn một chiếc thuyền nhỏ của quân đội, rồi lướt đi trên dòng sông phẳng lặng. Từ sau khi Thạch Bi bay lên trời, sương đen trên sông đã sớm tiêu tán hết sạch, mà con thủy quái có cái đầu giống quả cầu lông cũng không còn nữa. Cứ thế một đường gió êm nước lặng, chiếc thuyền nhỏ đã lẳng lặng đến bờ bắc của sông.

Từ khi ngôi mộ lớn bị phá hủy, các loại dịch thể do bọn trùng tử để lại trên mặt đất cũng biến mất. Xác của chúng cũng dần được quân lính chuyển về thành Kim Lăng hết. Giờ chỉ còn xót lại các lỗ chỗ vài hố bom, và đóng đổ nát từ cọc móng ngôi mộ tàn dư lại. Một khung cảnh hoang vu suy tàn.

Sở Vân Thăng vừa qua đến bên kia sông liền khởi động chiến giáp, cùng Tiểu Lão Hổ mon men theo con đường mà Trương Hoành đã chỉ. Mỗi khi thoáng thấy trên trời xuất hiện một hai con Xích Giáp Trùng, hắn liền cùng Tiểu Lão Hổ trốn vào dãy hố đạn dày đặt gần đấy.

Trong nhiệm vụ săn trộm lần này, Tiểu Hổ ngoài hỗ trợ hắn chiến đấu với Xích Giáp trùng, tránh để bọn chúng quấn lấy mình thì quan trọng nhất là khả năng cảnh giác của nó. Nhờ sự khổ luyện của Sở Vân Thăng, giờ đây tiểu lão hổ đã có thể tùy theo mức độ nguy hiểm cao thấp mà có ứng biến phù hợp. Đây cũng chính là một trong những cách hắn định dùng để truy tìm ra Tử Viêm ma trùng.

Chủ tớ hắn một người một hổ cứ thể nhảy từ hố đạn này đến hố đạn khác, chẳng mấy chốc đã thuận lợi tiến lại gần vùng chất dịch của bọn trùng. Không cần dùng đến kính viễn vọng vẫn có thể nhìn thấy từng đàn từng đàn trùng tử đang bận rộn qua lại ở chỗ ngôi mộ lớn.

Hắn thận trọng thò đầu ra truy tìm mục tiêu của mình ngay tại một hố đạn gần vùng dịch thể. Nếu tiến lại gần nữa có thể sẽ bị chúng phát hiện mất.

Rất nhanh sau đó hắn đã biết mình tính sai một nước, đùng nói là trùng Tử nhiệm, cả một con trùng Kim Giáp còn không thấy nữa là. Quanh đấy chỉ có đâu đâu toàn trùng xích giáp, thanh giáp và bọn trùng chỉ cùng những quả cầu thịt cao bằng thân người.

Bất đắc nhĩ Vân Thăng lại phải đổi sang một hố đạn khác, men theo viền của chất dịch với hi vọng tìm được một con trùng Kim Giáp giúp hắn và Tiểu Lão Hổ trà trộn vào bọn trùng tử.

Sau vài giờ cố gắng, hắn đành bỏ cuộc. Trùng Kim Giáp có sở thích chui dưới lòng đất, và thường không có gì đặc biệt chúng sẽ không chạy lên.

Thông thường dưới vùng dịch thể sẽ có vài con Kim Giáp trùng . Nhưng khu vực ven rìa này vẫn nằm trong tuyến phòng thủ của bọn trùng tử . Tình hình trước mắt có thể cảnh giới được thiết lập ở dưới lòng đất.

Trong lúc đang phân vân có nên về thành định lại kế sách đối phó, hắn lại vô tình thấy từ mặt đất trồi lên đường dẫn của cự phần. Hình như trùng tử dưới lòng đất vừa có hồi rung chuyển nhẹ, cũng không thấy chất dịch tung ra. Một lúc sau mặt đất từ từ yên ắng trở lại.

Loại đường dẫn này là đường thông đến nội bộ của cự phần. Đợt nổ mộ lần trước hắn từng khống chế Xích Giáp trùng để đi vào. Lúc ấy hắn vì lo lắng trong cự phần không thể phát nổ, chỉ để Xích Giáp trùng dừng tại lân cận.

Mày hắn hếch hếch suy ngẫm. Đột nhiên, hắn này ra một ý nghĩ cực kỳ bạo dạn: chui vào đường dẫn này!

Đây là cách duy nhất để vào bên trong nội bộ bọn trùng tử mà không bị phát giác.

Cách làm này quá mạo hiểm, quá bạo! Ý nghĩ này đủ tim hắn đã phấp phỏm.

Vào hay không? Hắn phải quyết định ngay. Nếu đợi thêm một lúc, đường dẫn sẽ bắt đầu có dịch thể tiết ra. Lúc ấy e là sẽ không còn cơ hội vào.

Hắn khẽ cúi nhìn Tiểu Lão Hổ đang ngoan ngoan nằm bên cạnh. Anh nghiến chặt răng hạ quyết tâm: mẹ nó, tao cứ vào đấy!

Hắn thật sự rất muốn có được con Tử Viêm ma trùng này. Sức mạnh của nó tương đương hai Hắc Võ Vương. Nếu có nó cộng thêm một lượng lớn nguyên phù tam đẳng, xem như từ nay hắn không phải dè chừng cô gái áo trắng và người áo choàng nữa. Hơn nữa còn có thể đàn áp bọn trùng tử một thời gian.

Sức hấp dẫn của nó đáng để hắn mạo hiểm phen này.

Hắn và Tiểu Lão Hổ lại thận trọng mò về hố đạn ban đầu. Trong đường dẫn trống rỗng, thoáng chốc lại có tiếng gió vù vù, cùng cảm giác dính dính với mùi vị kỳ quái. Nhìn chung không có gì bất thường .

Sở Vân Thăng dùng miệng súng Xung Phong đẩy đẩy những sợi đỏ tua tủa ngoài thành vách. Tuy từng có kinh nghiệm vào thân thể Xích Giáp trùng bị phong ấn, biết rằng đường dẫn không có chức năng nhận dạng. Điểm này khác hẳn với tên Xích Tu quái. Xích Tu quái có nhiều loại. Một loại trong đó hình dạng như có đeo cặp kiếng, nó có thể nhận dạng vật thể.

Nhưng hắn hiểu, cẩn thận vẫn là thượng sách. Dẫu sao lần trước hắn đội lốt Xích Giáp trùng vào, chứ không phải kẻ “ dị tộc” như bây giờ.

Sau khi đẩy đẩy thành vách. hắn vừa hồi hợp chờ đợi phản ứng của nó, vừa thò đầu ra quan sát phản ứng của trùng tử bên vết dịch thể đã khô.

Mãi đến khi chắc chắn cả Xích Giáp trùng và vách dẫn đều không động tĩnh khác thường, hắn mới dám gọi Tiểu Lão Hổ theo mình.

Đường dẫn thoáng đến nỗi hắn có thể đi thẳng lưng. Xung quanh đều toát ra cái vị kinh hãi của dịch thể, với độ dính nhếch nhác đến là khó chịu. Cứ mỗi bận hắn đưa chân lên là kéo theo hàng loạt sợi dài nhếch nhác của dịch thể dưới chân.

Có lẽ ưu điểm duy nhất của nó chỉ có mỗi tác dụng định dạng các co quẹo hướng lên trên trong đường dẫn, để chúng không bị tụt xuống.

Để tránh ánh đèn pin chiếu vào vách dẫn kinh động bọn trùng bên ngoài, hắn đã cố tình chuẩn bị sẵn chiếc gậy dạ quang ánh sáng yếu quân đội vẫn thường dùng.

Tuy ánh dạ quang khá yếu nhưng vẫn giúp hắn nhìn rõ phía trước. Thị lực của hắn nhờ xúc nguyên thể không ngừng sản sinh đã được tăng lên. Còn Tiểu Lão Hổ càng không phải lo, nó cơ hồ là loài động vật thích nghi với bóng tối bẩm sinh. Nó thậm chí còn linh hoạt hơn cả Vân Thăng.

Chốc chốc lại có vài con trùng bò qua ống dẫn trên đầu họ. Từng âm thanh do chúng gây ra đều khiến hắn căng thẳng đến mức dựng cả tóc gáy. Dẫu sao chúng chỉ cách hắn có một ngăn vách, một khoảng cách gần đến lạnh người! Nếu không có Lục Giáp phù giúp che giấu hơi thở, căn bản là không trốn nổi chúng.

Chẳng mấy chốc, hắn cùng Tiểu Lão Hổ đã đi đến cuối đường dẫn. Bên trong cự phần không như hắn tưởng tượng, là phải đủ rộng lớn để còn chống cự lại pháo đạn, mũi tên mà con người phóng đến từ phía trên. Hơn nữa xung quanh đấy đầy các ống dẫn dịch thể đan xen lẫn lộn nhau, xa trông như một rừng trúc hỗn lộn.

Trong đó từng con nhọng bằng thịt treo lơ lửng trên các ống dẫn. Mỗi nhọng thịt trơn đều có hai ống dẫn – một to một nhỏ đang không ngừng truyền các loại dịch thể lạ vào. Bỗng nhiên, một “con nhọng” ở gần hắn đột nhiên động đậy. Nhìn xuyên qua lớp màng càng lúc càng mỏng dần, hắn có thể thấy rõ hình dạng của nó.

“Ục… ục…ụ..c…”

Không bao lâu sau, cái đầu dẹp màu vàng óng to bằng đầu xe bus ấy đang từ từ thò ra. Nhờ ánh sáng lấp lánh phản quang lại của cự phần, hắn nhận ra đây chính là con Kim Giáp trùng vừa mới thành hình.

[