Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 127: Người Áo Choàng




Sở Vân Thăng tiến lên lầu ba, một cước đá văng cửa phòng đang giam giữ Cảnh Điềm.

"Mày muốn gì? Không được làm bậy." Hắc võ khống chế lấy Cảnh Điềm, tay trái kẹp cồ nàng, tay phải cầm súng chỉa vào đầu Cảnh Điềm.

Hắn vừa nghe được dưới lầu trưyền đền thanh âm thảm thiết thê lương. Liền vô ý thức duỗi đầu nhìn thoáng qua, thấy một đoàn huyết vụ bay bổng, khòng biết chuyện gì xảy ra, cũng chưa rõ tình huống lắm, đã bị người ta đạp cửa xông vào, hết thảy đều quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn chỉ kịp chỉa súng vào đầu con tin.

“Buông nàng ra, tao tha cho mày một mạng.” Sở Vân Thăng ở phía xa lạnh giọng nói, dùng năng lực của hắn bây giờ, có lẽ dùng một kích lôi đinh có thể cứu nàng. Nhưng mà đó là đặt cược mạng sống của Cảnh Điềm, đối phương dù sao cũng là hắc võ, vạn nhất có cơ hội nổ súng, Cảnh Điềm phải chết không thể nghi ngờ. Lúc này tánh mạng của Cảnh Điềm chính là điều trọng yếu nhất.

"Không được nhúc nhích, đừng tới gần. Mày nghĩ tao tin mày sao? Lùi ra phía sau." Diện mục của tên hắc võ dữ tợn, ở trong thế giới này, căn bàn không có người nào dùng đạo lý để nói chuyện. Con tin trong tay hắn, mới là cam đoan an toàn nhất. Hắn không muốn từ cửa ký túc xá chạy ra.

Người mặc khôi giáp trước mắt này, tay cầm trường kiếm, tạo cho hắn nguy hiểm cực độ, hắn không thể cho người này cơ hội để tới gần mình. Cắn răng một cái, hắn mang theo con tin, vội vàng đánh vỡ cửa sổ chuẩn bị phi thân ra ngoài, ý đồ muốn nhảy xuống từ lầu ba chạy trốn.

Hắn tính toán tưởng chừng rất tốt, lại không biết còn đang ở không trung, trên mặt đất liền bắn ra hai đạo thần ảnh.

Một đạo là Diêu Tường. Hắn dẫm nát tường vây, mượn lực nhảy lên, xuất kỳ bất ý một tay đoạt lấy Cảnh Điềm, tay còn lại cầm lấy súng trên tay hắc sĩ.

Mật khác đạo còn lại là tiểu lão hổ, nó trực tiếp phóng lên từ mặt đất, một tiếng hồ ngâm, cơ hồ đồng thời cắn vào yết hầu của tên hắc võ, đây chính là bản tính của dã thú, một khi công kích, sẽ cắn chặt vào yết hằu con mồi, tạo ra vết thương chí mạng.

Sở Vân Thăng từ của sổ nhảy xuống, cơ hồ cùng lúc tiểu lão hổ và Diêu Tường rơi xuống đất, dùng tốc độ của hắn, cho dù Diêu Tường và tiểu lão hổ không đột nhiều tập kích, thì tên hắc võ mang súng tuyệt đối không trốn khỏi.

"Khụ khụ!" Cảnh Điềm bị tên hắc võ nắm chặt cổ, nghẹn đỏ cả mặt, lúc thoát ra, hô hấp còn chút không thuận lợi.

Diêu Tường luôn luôn là một người thành thật, lúc thời đại dương quang hắn còn là một học sinh, luận tướng mạo cũng bình thường, ngay cả bạn gái cũng không có qua một người, đừng nói chi một thiếu nữ hương nhuyễn như ngọc đang ở trong ngực lúc này, hơn nữa còn là xá muội của Sở Vân Thăng, hắn phản xạ có điều kiện cho rằng Cảnh Điềm ho khan nhắc nhở mình, vội vàng buông tay ra, mặt đỏ tới mang tai.

Cảnh Điềm chưa từng thấy bộ dáng Sở Vân Thăng mặc qua chiến giáp, đấu khải của chiến giáp lại có mặt nạ bảo hộ. Lúc Sở Vân Thăng tiến tới Cành Điềm có chút kinh hoảng.

Sở Vân Thăng sốt ruột nhất thời quên toàn thân mình mặc chiến giáp, một tay giữ chặt Cảnh Điềm, dò xét trên dưới, xác định không có thương tổn gì, mới thờ dài nhẹ nhõm ra, nói: "Làm anh sợ muổn chết!”

“Anh? Ca ca!" Thanh âm của Sở Vân Thăng vang lên, Cảnh Điềm tự nhiên nghe được, liền kinh nghi nói.

Sở Vân Thăng có chút sửng sốt, còn tưởng Cảnh Điềm bị đụng trúng đầu, kinh ngạc nhảy dựng, sau đó mới nhớ tới, mình đang mặc một tầng giáp trên thân thể. Chiến giáp dưới sự khống chế của tu quyết, thối lui như thủy triều, trở vào trong chiến giáp phù.

“Ca!" Cành Điềm lập túc nhào tới trong ngực Sở Vân Thăng, thân thể có chút run rẩy.

“Không sao đáu, không sao đâu!" Sở Vân Thăng sờ sờ đầu nàng, an ủi.

Bây giờ Nhạc Kính tâm như đã chết. Một kiếm, người nam nhân kia chỉ dùng một kiếm, thủ hạ của hắn liền sáu tử bốn thương.

Hắn cũng không biết rằng, nếu như lúc đó Sở Vân Thăng khống chế quỹ tích của bóng kiếm kia hoàn mỹ, cho dù thực lực nhị cấp nhự hắn cũng chết không thể nghi ngờ.

"Tôi không có chạm vào nàng, thật không có. Không tin các ngươi hãy hỏi nàng đi.”

Mặc dù Nhạc Kính tránh thoát được bóng kiếm tử thần đó, nhưng mà bị người của Đinh Nhan bao vây, bản thân lại bị trọng thương, thừa lúc Sở Vân Thăng từ trên của sồ nhảy xuống, người của Đinh Nhan tri hoãn thế công, liền vội vàng nói.

Chủ quan, sơ suất quá! Nhạc Kính âm thầm căm hận.

Hắn vốn định bắt cô nàng cực phẩm này về để nếm thử.

Nhưng không ngờ, sắc tâm nhất thời, lại làm hắn rước lấy họa diệt thân.

Trong khoảnh khắc, nhân mã mà mìnnh tân tân khổ khổ kéo tới, cơ hồ bị người này một kiếm giết sạch. Ngay cả cơ hội nói cầu xin cũng không có.

"Toàn bộ giết hết, một tên cũng không chừa.” Đinh Nhan nhướng mày, quát một tiếng, thúc dục thù hạ dưới tay.

Mọi người ầm ầm đồng ỷ.

“Các người dám? Tao là người của Băng Vương!" Nhạc Kính hoảng sợ hét lớn, thặt ra hắn căn bản không có tư cách là thủ hạ Băng Vương, nhưng mà lúc này cũng cố nói ra, tìm lấy đường sống.

"Giết!" Thần sắc Đinh Nhan lạnh lùng, Đoạn Đại Niên cách đô không xa nhìn thấy hắn trong lòng cũng toát ra tia hàn khí, lúc đó Thập Tam Gia đoạt địa bàn của hắn, cũng không đại khai sát giới như vậy, chi bắt mình cưỡng chế dời đi, cũng không có đuổi tận giết tuyệt.

“Tao...” Nhạc Kính giãy dụa, không để ý đến bốn thù hạ bị thương của mình, cũng không tiếc hy sinh cánh tay, toàn thân đầy máu, nhanh chân chạy như điên.

“Đoàng...đoàng...đoàng" Sở Vân Thăng liên kích ba phát, Nhạc Kính ngã quỵ trên mặt đất, toàn thân co quắp, máu tươi đỏ sậm từ trên khuôn mặt chảy xuống.

"Diệp Kỳ Thắng, cậu dẫn người tiến vào lâu tìm. Người của Nhạc Kính, một tên cũng không để lại, giết toàn bộ.” Đinh Nhan phất tay nói.

“Những người này cũng phải giết” Đinh Nhan đột nhiên chi tay vào bọn người Đoạn Đại Niên, nói với Sở Vân Thăng.

"Anh nói gì? Lão Đoạn đến giúp chúng ta mà! Không được” Sở Vân Thăng cự tuyệt, thậm chi có chút giận dữ, không biết Đinh Nhan có phải bị điên khùng, hay là giết người đến đỏ cả mất rồi? Trong ký ức của hắn, Đinh Nhan luôn luôn là một người tỉnh tảo.

"Bọn họ nhất định phải chết." lần này Đinh Nhan nói vô cùng lớn, cố ý để cho bọn Đoạn Đại Niên nghe được.

Tiếng hắn vừa dứt, bọn người Đoạn Đại Niên lập tức nổ tung, việc này cũng quả nghẹn khuất, mạo hiểm tính mạng để giúp người ta, mà một tiếng cảm ơn cũng không có, còn chưa tính, trong nháy mắt đối phương đã muốn lấy oán trả ơn, muốn giết sạch mình.

“Lão Đinh, tôi biết trước kia cậu có ãn oán với Lão Đoạn, nhưng lão có ân với tôi, Sở Vân Thăng tôi ân oán rõ ràng, mặc kệ như thế nào, tôi tuyệt không cho cậu động đến hắn, trừ phi tôi chết." Sở Vân Thăng kéo Cảnh Điềm qua một bên, cầm kiếm đứng trước Đoạn Đại Niên.

Tình thế tựa hồ có chút phức tạp, Sở Vân Thăng không chút do dự che chở cho bọn Đoạn Đại Niên. Làm cho lão Đoạn mập mạp này có chút cảm động, hốc mắt có chút ẩm ướt.

“Sở ca, Đinh ca? Chuyện này? Các anh?” Diêu Tường thấy Đinh Nhan đang muốn xung đột với Sở Vân Thăng, có chút giật mình thất thố.

“Không giết bọn họ cũng được, nhưng bọn họ nhất định phải gia nhập chúng ta, nếu không hắn phải chết." Đinh Nhan lạnh lùng nói.

“Lão Đinh, tôi muốn biết tại sao?” Sở Vân Thăng vươn tay ra ngăn cản Đoạn Đại Niên như muốn nói, hắn tất nhiên biết chuyện của Đinh Nhan và Đoạn Đại Niên không đơn giản.

“Sở huynh đệ, việc này rất trọng đại! Tối muốn giải thich một mình với anh, Diêu Tường rất thành thật, nên tôi chưa từng nói cho hắn biết. Sắc mặt Đinh Nhan có chút trì hoãn lại. Sau đó lại nói: “Đoạn Đại Niên, Sở huynh đệ, giúp ngươi như vậy, ta cho người thời gian để hảo hảo suy ngẫm lại. Muốn theo chúng ta, hay là muốn phong hỏa liên thành này quét sạch, thực hư lợi hại, ngươi biết rõ nhất.”

Lúc này người trong túc xá đã đi ra, thủ hạ của Nhạc Kình toàn bộ đã bị giết chết.

“Sở huynh đệ, tôi Và anh đi nói chuyện riêng một chút, đối với anh mà nói, tôi quyết không động thù. Yên tâm đi.” Đinh Nhan thu hồi súng lại, trịnh trọng nói.

Sở Vân Thăng gật gật đầu, trấn an Cành Điềm. Đinh Nhan thận trọng như vậy. Nhất định là có đại sự gì, Sở Vân Thăng cũng có chút bất an trong lòng.

Tiểu lão hổ lại muốn theo Sở Vân Thăng. Nhưng mà Đinh Nhan cũng kiên quyết không cho nó theo. Làm cho Sở Vân Thăng không biết hắn rốt cuộc có bí mật kinh thiên động địa gì.

Ở trong một góc tối trên đỉnh lâu túc xá, cánh cửa bị đóng chặt.

Đinh Nhan móc ra một điếu thuốc cho Sở Vân Thăng, rít một hơi, đồng tử hơi co lại. Bình tĩnh nói: “Ở tiểu trạm và trên đường về, nhiều người hỗn loạn, không tiện nói tỉ mỉ. Hỏa vương bá chủ khu Bắc, Tề Huyên. Chính là bạn tri kỷ nhiều năm của tôi, tôi và Diêu Tường cùng Lục Vũ vào thành, đã được hắn chiếu cố rất nhiều. Ước chừng nửa tháng trước, một người mặc áo choàng đến tìm Tề Huyên? Đinh Nhan móc ra một trang giấy trong túi áo, đưa cho Sở Vân Thăng nói: “Anh xem đi, đây là di thư Của Tề Huyên bí mật giao cho tôi.”

Hỏa Vương đã chết? Sở Vân Thăng cả kinh, tựa hồ không có ai nói chuyện này.

Sở Vân Thăng mở trang giấy ra, chữ viết trên đó rất lộn xộn: “Thập Tam lão đệ, thấy tín vật như gặp mặt, sau khi người mặc ảo choàng đến, thương lượng không thỏa, thân thể dần dần xuất hiện dị trạng, ta thấy được mình không còn nhiều ngày, cũng không biết sao, ngày đêm thấp thỏm lo âu. Hôm qua liều đem tiểu nhi giắu vào trong núi Tử Kinh.

Nếu ba ngày sau, ta không đến tìm ngươi thu hồi tín vật này, thì ta đã hồn phi phách tán, người cũng không thể nhìn thấy nguyên bản của ta nữa.

Nhớ lấy, nhớ lấy, nhớ lấy.

Người áo choàng có vũ lực rất cao, dùng kiếm, có kiếm khi. Lấy hắc võ tứ cấp như ta, cũng bại dưới tay hắn, không chống được mấy chiêu, ta suy đoán rằng người áo choàng này đã là cấp năm, nhớ lấy, đừng báo thù cho ta.

Ta xin ngươi một ân tình, thỉnh ngươi bảo trụ tính mạnh của tiểu nhi ta. Để Tề gia ta lưu lại một chi huyết mạch.

Mặt khác, ta thấy được một chút cơ mật. Người áo choàng kia đang tìm kiếm một vật hình lập phương, không biết vật gì. Nhớ lấy, người áo choàng tuyệt không phải là người. Phong tam đệ.” Trên thư còn ghi ngày năm tháng một.