Hắc Ám Đại Nhân

Chương 97: tin tưởng em






Đi đến một đoạn đường, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải dừng lại ở một nơi.

"Lưu Quốc mãi mãi", một cửa hàng đồ chơi.

Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng. Tiếng cười đầy chế giễu và khinh miệt. Cậu cứ cười như vậy, suốt cả đoạn đường đi.

Trần Hạo Thiên cau mày, "Sao vậy?"

Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, hỏi, "Hạo Thiên, anh có tin tưởng vào em không?"

Trần Hạo Thiên nghiêm mặt đáp, "Tin." Giọng nói khẳng định.

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, "Cứ tin em. Em sẽ không để anh thất vọng."


Trần Hạo Thiên nhíu mày, không hiểu được gì, "Bảo bối, có chuyện gì vậy?"

Hoàng Tuấn Khải nhìn về phía trước, những hàng người đông đúc tụ tập ở khắp nơi, các phương tiện trên không cứ chớp nhoáng rực sáng, tiếng nói chuyện ồn ã vang vọng. Đầy sắc màu, đầy rực rỡ.

"Hạo Thiên, anh có thể chiến đấu cùng em không?"

"Chắc chắn." Trần Hạo Thiên bình tĩnh đáp.

Hoàng Tuấn Khải bật cười, bàn tay khẽ siết chặt tay anh, cảm nhận được hơi ấm lan qua từng khe tay, "Em sắp phải chiến đấu. Chiến đấu vì Mỹ Nhi, vì Hải An, vì 30 người Lâm Gia, và vì anh. Hạo Thiên, nếu có chuyện gì, làm ơn... hãy chiến đấu vì em... được chứ?"

Tâm Trần Hạo Thiên run lên, một cảm giác sợ hãi dồn dập trong lòng khiến anh bất an vô cùng, "Bảo bối, anh có thể chết vì em!"

Hoàng Tuấn Khải đặt ngón trỏ lên môi anh, suỵt một tiếng, cậu nói, "Đừng nói mấy câu như vậy. Chiến đấu xong, em vẫn sẽ sống, anh vẫn sẽ sống. Chúng ta vẫn ở bên nhau thôi."

Cậu nhướn người lên hôn vào môi anh, nhẹ giọng nói, "Lão heo à, đợi em. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Trần Hạo Thiên mơ hồ nhìn cậu, "Bảo bối... em không đi cùng anh ư?"

Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Từ đầu đến cuối, em vẫn sẽ ở bên anh. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu."

Trần Hạo Thiên mím chặt môi, im lặng không nói gì. Bàn tay anh vẫn nắm thật chặt tay cậu.

Hoàng Tuấn Khải xoa mái tóc anh, nói, "Không sao hết, em sẽ bảo vệ anh mà." Cậu hôn lên tóc anh, ôn nhu nói tiếp, "Lão heo, đợi em."

Bàn tay Trần Hạo Thiên khẽ nới ra, Hoàng Tuấn Khải lùi lại.

Ngay lập tức, đôi môi cậu bị anh hung hăng hôn lấy. Lần này anh dùng sức rất mạnh, như muốn dùng hết sức cho hai người họ trở thành một. Cánh tay anh ôm chặt lấy cậu, mang theo sự lưu luyến không nói nên lời.


Hai phút sau, Trần Hạo Thiên buông cậu ra, nói nhỏ vào tai cậu, "Bảo bối, anh yêu em. Đợi anh, anh sẽ bảo vệ em."

Hoàng Tuấn Khải cười thật tươi, nói, "Được." Cậu quay lưng rời đi, bóng dáng cậu nhanh chóng bị đám đông che khuất.

Trần Hạo Thiên đứng yên đó nhìn theo, đôi mắt xanh biếc loé lên tia sáng lạnh lẽo âm trầm, hơi thở xung quanh anh toả ra mạnh mẽ đáng sợ.

Quốc Tử và Nhã Hồng vẫn còn đang hăng say mua đồ bên kia.

Quốc Tử quay đầu lại nhìn, không thấy Hoàng Tuấn Khải đâu, vội hỏi, "Bé Khải đâu mất tiêu rồi?"

Trần Hạo Thiên không trả lời, lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó, "Hành động."

Biểu cảm Nhã Hồng và Quốc Tử thay đổi. Nụ cười nhạt đầy sắc bén xuất hiện trên khoé môi.

"Con muốn bảo vệ cục cưng sao?" Nhã Hồng hỏi.

Trần Hạo Thiên chỉ nhìn bà, không đáp.

Nhã Hồng chậm rãi bỏ bóp tiền vào trong túi, nói, "Black đã hành động, Trần Gia không có lí do gì phải im lặng."

Quốc Tử lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó, nở nụ cười tươi rói, "Chuyện này, Hoàng Gia cũng phải tham gia thôi."

Trần Hạo Thiên cười lạnh, nói, "Bảo bối của con được rất nhiều người yêu thích." Giọng nói không che giấu sự tự hào.

Nhã Hồng bĩu môi, nói, "Đó là cục cưng của mẹ."

Bên kia điện thoại, Hoàng Tuấn Kha sau khi xác định Hoàng Tuấn Khải đang gặp nguy hiểm, anh liền kêu người rời đi. Toàn bộ người của Hoàng Gia đều được huy động.


Đừng quên, đó là em trai nhà anh đấy.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Hoàng Tuấn Khải đi vào cửa hàng đồ chơi kia. Từng món đồ chơi được đặt ở khắp nơi, nhìn ở đâu cũng đều là màu sắc sặc sỡ đầy chói mắt.

Bất quá, trái ngược với những màu sắc ấy, chính là bầu không khí đầy u ám và tĩnh lặng. Một cửa hàng lớn vậy mà không có một khách hàng nào.

Ánh mắt cậu dừng lại ở bóng dáng người đàn ông ngồi trên ghế. Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Xin chào, Nhị Bá."

Đồng thời, người đàn ông đó cũng nhìn cậu, khuôn mặt dần dần xuất hiện dưới ánh đèn.

Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng, "... Hay phải nói là, Lưu Hàn?"

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Đêm nay mình sẽ làm hoàn luôn bộ này nha.