Hắc Ám Đại Nhân

Chương 90: tuyệt vọng






Hoàng Tuấn Khải được đưa tới một căn nhà gần đó. Cậu đứng ở bên cạnh ghế sofa, mím chặt môi lại nhìn Lâm Thiển. Ánh mắt lóe lên tia sáng nghi hoặc.

Người đứng trước mặt cậu, chính là Lâm Thiển, người đã đày cậu xuống Địa Ngục trần gian \- Dạ Lâm. 

Khuôn mặt hắn ta đã hoàn toàn thay đổi. Trở thành một thiếu niên xinh đẹp trong trẻo. Nhưng bộ đồ vest theo kiểu cách quen thuộc trên người hắn vẫn như cũ, mọi đường nét và chỉ đen đều không thay đổi một chút nào so với 1000 năm trước. Bất quá, không còn dáng vẻ già dặn như trước kia. Bởi vì bộ đồ vest đen quá trưởng thành mặc trên cơ thể đầy non nớt kia chẳng khác nào một đứa trẻ muốn làm người lớn.

Trên môi Lâm Thiển vẫn nở nụ cười nhạt trào phúng. Đôi mắt đen láy của hắn ta hơi híp lại, tạo cho người ta cảm giác như hắn ta đang suy nghĩ ra mưu kế gì đó.

Tưởng chừng như cậu sẽ điên lên khi thấy Lâm Thiển đứng trước mặt mình. Nhưng không. Ngược lại, cậu càng bình tĩnh hơn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, nói, "Xem ra, ông trời thật sự không có mắt." Vì không có mắt, nên mới để Lâm Thiển sống lại.

Lúc này, trong đầu cậu ngổn ngang những câu hỏi. Và sau đó, một câu trả lời xuất hiện. 


Nụ cười trên môi Lâm Thiển từ đầu đến cuối đều chưa từng dập tắt, hắn ta không để ý đến ẩn ý trong lời nói của cậu, vươn tay ra hiệu mời cậu ngồi xuống, "Người bạn cũ à, ngồi xuống đây chơi với tôi nào."

Nghe tới hai từ "bạn cũ", đồng tử cậu khẽ co lại. Nắm tay thật chặt, Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng, "Đừng quên, người bạn cũ của tôi, là cậu, đã giết tôi đấy."

Lúc này, nụ cười của Lâm Thiển đã nhạt dần, rồi tắt ngấm. 

Hoàng Tuấn Khải tiến tới gần Lâm Thiển, cậu cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như muốn cắn nát người Lâm Thiển thành hàng trăm mảnh, không chừa một cơ hội sống sót nào. 

"Tôi không thể nào hiểu được. Tại sao cậu lại giết 30 người kia? Là do thí nghiệm sao?"

Lâm Thiển không né tránh tầm nhìn của cậu, hai người nhìn thẳng vào nhau. Trong nháy mắt, sát khí lan tỏa khắp nơi. Một cỗ nguy hiểm bùng mạnh trong không gian rộng lớn.

Lâm Thiển nói, "Tất nhiên là do thí nghiệm. Cậu nghĩ tôi còn nguyên nhân khác sao?"

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, giọng điệu đầy vẻ chế giễu, "Có. Có rất nhiều."

"... Cậu muốn giết người? Muốn trả thù? Muốn hủy hoại tất cả người của Lâm Gia?" Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu, khẽ nói, "... Hay cậu bị oan?"

Lâm Thiển khựng lại, đôi mắt đen kinh hãi trừng to, thân thể hắn ta cứng đờ lại, nặng nề vô cùng, "Cậu..."

Phản ứng này, chứng minh câu nói của cậu là đúng!

Hoàng Tuấn Khải tối sầm mặt, "Ai?"


Lâm Thiển không dám đối mặt với cậu. Tuấn Chung Quốc siết chặt cổ áo hắn, lực mạnh mẽ đến mức vang lên cả tiếng rắc rắc từ khớp ngón tay, "Là ai?! Ai đã giết bọn họ?!"

Khuôn mặt Lâm Thiển tái nhợt, hắn khó khăn nắm lấy tay cậu, cố gắng đẩy tay cậu ra. Nhưng lúc này Hoàng Tuấn Khải như mất kiểm soát, cậu hung hăng dùng thêm sức, gằn giọng, "Là ai?! Mẹ kiếp! Là ai hả?!"

Lâm Thiển thở ra từng hơi nặng nhọc, giọng nói ngắt quãng, "... Lưu... H... Hàn..."

Lưu Hàn?!!

Hoàng Tuấn Khải lùi lại mấy bước, cậu hoang mang lắc mạnh đầu cho mình tỉnh táo lại. Cậu nghe nhầm ư? Cậu nghe nhầm ư? Lâm Thiển kêu là Lưu Hàn... Cậu... cậu đang nghe nhầm đúng không?

Lâm Thiển lấy lại được hơi thở, gấp gáp thở mạnh mấy tiếng, đến khi điều hòa được hơi thở, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nói, "Là Lưu Hàn... đệ tử của cậu đó."

Hoàng Tuấn Khải ngã khuỵu xuống mặt đất lạnh lẽo, điên cuồng cười lên từng tiếng. Tiếng cười đầy chua xót, tuyệt vọng đến cùng cực.

Lưu Hàn... Lưu Hàn... Lưu Hàn... thật sự là nó sao?

Đứa trẻ năm ấy còn chưa cao tới ngực cậu, được cậu nuôi dạy cẩn thận. Cậu còn nghĩ rằng, à... có lẽ ông trời còn tốt bụng đưa cho cậu một đứa trẻ, một người bạn, một đồng đội. 

Không ngờ, thật sự không ngờ..... Biết bao nhiêu bi kịch, đều là từ đứa trẻ đó mà ra. 

Ba mươi mạng người, đều là do Lưu Hàn sao?

Hoàng Tuấn Khải khẽ hỏi, "Còn Mỹ Nhi và Hải An, là ai giết?" Cậu muốn biết... Chưa bao giờ cậu trông mong mọi lỗi lầm đều là do Lưu Hàn như lúc này. Là Lưu Hàn giết mà, đúng không?


Lâm Thiển cắn môi, đáp, "... Là tôi..."

Đến lúc này, Hoàng Tuấn Khải đã rơi nước mắt, cậu gục đầu vào bàn tay mình, tiếng nức nở vang lên. Đau đớn đến tột cùng. 

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

"Lưu Hàn này, em biết tại sao mọi thứ đều có đáy không?"

Đứa trẻ quay đầu lại, đôi mắt nâu đen to tròn lấp lánh sáng lên, ngây ngô hỏi, "Tại sao ạ?"

"... Bởi vì, ở trên đáy là Thiên Đàng."

... Nhưng ở dưới đáy, chính là Địa Ngục. 

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_