An Tử đưa cho cậu một bức thư, nói, "Bây giờ anh dâu đưa bức thư này cho người giáo viên là có thể kiểm tra ngay."
Hoàng Tuấn Khải nhận lấy bức thư, nói, "Gọi Đại Nhân đi."
An Tử có chút ngạc nhiên không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn hô to, "Vâng Đại Nhân."
Hoàng Tuấn Khải mang bức thư tới chỗ báo danh, nói, "Nhập học."
Vương Nhị \- Người giáo viên thấy bức thư thì vô cùng kinh ngạc trừng mắt, "Bức thư của Trần Lão ư?"Trần Lão là một cách xưng hô khác của Trần Ngũ Thành.
Không thể trách Vương Nhị phản ứng quá rõ. Bởi Trần Ngũ Thành làm gì có chuyện tự mình gửi thư nhập học chứ, chỉ có một lần duy nhất cách đây 10 năm thôi, đó là với Trần Hạo Thiên. Không lẽ người này cũng yêu nghiệt giống Trần Hạo Thiên?
Vương Nhị uống một ít cà phê cho tỉnh táo, cau mày, hỏi, "Cậu tên gì?"
"Hắc Ám." Hoàng Tuấn Khải lãnh tĩnh đáp.
\*Phụt\* \*Khụ\* Vương Nhị sặc cà phê, ho khù khụ, một lúc sau, bình tĩnh lại hơi thở, y trừng mắt nói, "Tôi cần tên thật!"
Không để ý đến cơn giận của Vương Nhị, Hoàng Tuấn Khải nói, "Đây là tên thật." Mà cũng không chắc nữa. Quá lâu rồi, cậu không nhớ rõ về tên thật của mình lắm\(?\). Dù sao Hắc Ám cũng là cái tên đồng hành với cậu nửa đời. Có thể coi nó là tên thật của cậu đi.
Vương Nhị nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ ghi tên vào giấy rồi hỏi thêm vài câu nữa. May mắn, mấy câu sau cậu trả lời rất bình thường.
Chắc chắn rồi, lần này Trần Gia đã cử một yêu nghiệt khác tới. Thôi rồi, năm nay chắc chắn là một năm học mệt mỏi.
Chợt nhớ về 10 năm trước, khi hỏi tên, Trần Hạo Thiên cũng phán một câu, "Trần Thiếu."
Chậc, yêu nghiệt nào cũng bất thường như nhau. Đã vậy còn là người của Trần Gia nữa chứ. Toàn là biến thái.
Hoàng Tuấn Khải cầm giấy báo danh, đưa cho An Tử. An Tử đọc kĩ rồi đưa cậu tới khu kí túc xá.
Hoàng Tuấn Khải kéo vali theo, dáng người cao thẳng tắp, khuôn mặt xinh đẹp hướng thẳng về phía trước. Hơi thở lạnh lẽo tạo thành một tầng băng mỏng quanh người cậu, ngăn không cho ai tới gần. Đôi mắt nâu cafe sắc bén không che giấu vẻ tàn nhẫn. Cậu lúc này như một thợ săn đích thực. Săn tất cả những con mồi xui xẻo, và lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao.
Và, nhiều năm về sau, không một ai đã từng ở Natural quên được một yêu nghiệt khủng khiếp nhất trong vòng 350 năm thành lập Natural. Một người ác độc khát máu nhất, còn đáng sợ hơn cả Trần Thiếu. Không ai có thể quên được một người, người này chẳng khác nào kẻ đã phá hoại thành phố A, Hắc Ám Đại Nhân. Người này cũng được gọi là \- Hắc Ám Đại Nhân.
~.~.~.~.~.~.~.~
Kí túc xác của cậu ở dãy 9, mất 15 phút để đi tới đó. An Tử tới phòng 50, nằm tận cùng bên phải lầu 5. An Tử nói, "Đại Nhân sẽ ở phòng này. Nếu có chuyện gì thì gọi tôi, tôi sẽ thông báo cho Lão Đại... hay gọi trực tiếp cho Lão Đại luôn cũng được. Lão Đại nói Đại Nhân 20 giờ phải canh điện thoại nữa."
"Được."
An Tử quay lưng rời đi. Hoàng Tuấn Khải mở cửa phòng đi vào, căn phòng rất rộng, có 4 gian phòng rộng lớn ngăn cách nhau và một phòng vệ sinh lớn ở trong.
Nghe tiếng mở cửa, ba người đang nói chuyện vui đùa bên trong kinh ngạc nhìn ra. Hoàng Tuấn Khải tiến vào phòng.
Một người có thân hình mập mạp vui vẻ nói, "Xin chào người mới, tôi là Trác Quân."
Một người dùng ngón trỏ kéo kính lên, ánh mắt quay lại máy tính trên bàn, nói, "Mạnh Cường."
Người trong góc rụt rè nhìn xung quanh, tay không ngừng vò góc áo, nhỏ giọng nói, "T... tôi là Lý An..."
"Hắc Ám." Tuấn Chung Quốc đáp.
Trác Quân tò mò hỏi, "Sao cậu không dùng tên thật?" Ai nghe vào cũng biết đó là biệt danh.
Sao ai cũng hỏi cậu câu này hết vậy? Hoàng Tuấn Khải đáp, "Tên thật."
Nghe giọng điệu cậu có chút không kiên nhẫn, Trác Quân cười hì hì, chỉ vào phòng số 3, nói, "Phòng cậu nằm ở đó. 12 giờ đi ăn trưa đấy."
Hoàng Tuấn Khải đi vào phòng.
Mạnh Cường đang nhìn vào máy tính hơi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Cậu ta nguy hiểm đấy."
Trác Quân khó hiểu hỏi, "Tại sao chứ?" Y thấy Hắc Ám rất bình thường mà.
Lý An lắp bắp, "Sao... sao cậu biết?"
Mạnh Cường đẩy gọng kính, nói, "Hồ sơ của cậu ta là bí mật."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
ít người xem vs người theo dõi làm mik nãn vcl. \(⌣\_⌣”\)