Sau khi thay một bộ đồ mới, Hoàng Tuấn Kha đưa cậu về Hoàng Gia. Lúc này, căn biệt thự khá vắng vẻ. Hoàng Tuấn Khải hỏi, "Người hầu đâu?"
Hoàng Tuấn Kha giải thích, "Tám giờ bọn họ mới qua. Mỹ Phương không muốn cho mọi người thấy dáng vẻ của em ấy lúc sáng sớm."
Cậu khựng lại, giọng nói có chút phức tạp, "Em ấy đâu?"
"Ở sau nhà."
Hoàng Tuấn Khải đi ra sau nhà. Phía sau Hoàng Gia là một khu đất trồng đầy hoa hồng, mùi hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Ngay trước vườn hoa là một bộ bàn ghế trắng, có một người con gái mặc cái váy màu trắng đầy thuần khiết.
Một màu trắng nổi bật giữa vườn hoa màu đỏ rực.
"Mỹ Phương." Cậu kêu tên cô.
Hoàng Mỹ Phương giật mình, quay đầu theo hướng có tiếng gọi, "Anh Tuấn Khải?"
Cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, chỉ ừ một tiếng, sau đó không nói một lời nào nữa, im lặng nhìn vườn hoa xinh đẹp kia.
Hoàng Mỹ Phương cười mỉm, khuôn mặt cô như bừng sáng lên. Nếu đôi mắt ấy cũng sáng rực lên như vậy, cô sẽ tựa như một thiên thần.
Một lúc sau, Hoàng Tuấn Khải quay sang nhìn cô, nói, "Hát lại bài đó được không?"
Hoàng Mỹ Phương hơi nghiêng đầu, rồi cô gật một cái, khoé môi khẽ nhếch lên, vừa cười vừa hát.
\( ˘ ɜ˘\) ♬♪♫
"Một bầu trời hiện ra sau cơn mưa.
Một mặt trăng biến mất sau bình minh.
Một mặt trời xuất hiện trên bầu trời.
Một căn nhà xinh xắn, một tổ ấm hạnh phúc.
Sau chiến tranh, tôi vẫn còn mọi thứ
Vẫn còn anh trai thân mến, vẫn còn tổ ấm thân yêu.
Sau chiến tranh, tôi vẫn còn đứng đây
Vẫn đứng trên mảnh đất này, vẫn đứng bằng chân mình.
Sau chiến tranh, tôi vẫn nắm chặt tay
Tự hào hô to rằng, "Vẫn chưa kết thúc đâu!"
Sau chiến tranh, tôi vẫn thấy tất cả
Thấy bầu trời xinh đẹp, thấy nụ cười của anh..."
Hoàng Tuấn Khải nở nụ cười, cậu chậm rãi hát tiếp, giọng có chút lóng ngóng vụng về.
"Tôi là một đứa trẻ.
Sẽ nở nụ cười khi vui vẻ.
Sẽ khóc khi đau buồn.
Sẽ hạnh phúc khi thấy anh.
Anh chiến đấu vì Tổ Quốc.
Nhưng anh có thể chiến đấu vì tôi?
Chiến tranh liệu sẽ cướp anh khỏi tôi?
Không sao, không sao cả.
Tôi sẽ nắm chặt tay anh, tự hào hô to rằng, "Vẫn chưa kết thúc đâu!"
Sau chiến tranh, tôi vẫn thấy tất cả.
Thấy giọt nước long lanh nơi khoé mắt.
Thấy nụ cười hạnh phúc nơi khoé môi.
Thấy những lời nói cuối cùng của anh.
♪~\(´ε` \)
"Cảm ơn em."
Hoàng Tuấn Khải ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em."
Hoàng Mỹ Phương ngạc nhiên vô cùng, bàn tay cứng đờ không biết làm sao.
Cậu vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm nhận được sự mềm mại mượt mà của mái tóc dài. Giống như công chúa của cậu vậy.
"Cảm ơn em, vì đã có thể trải qua được. Cảm ơn em, vì đã chịu đựng được tất thảy. Cảm ơn em, vì đã không tuyệt vọng. Cảm ơn em, vì đã dũng cảm như vậy." Giọng cậu hơi nghẹn lại, "Cảm ơn em, dù có tới tận một nghìn câu cảm ơn, tôi vẫn... cảm ơn em."
Cảm ơn em, vì đã cho tôi thấy lại hình ảnh nàng công chúa của tôi, vào lúc nàng xinh đẹp nhất.
Hoàng Mỹ Phương cười thật tươi, nụ cười trong sáng ngây thơ vô cùng, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái, "Cảm ơn anh, vì đã ở bên em. Cảm ơn anh, vì đã bảo vệ em. Cảm ơn anh, vì đã yêu thương em. Cảm ơn anh, em yêu anh, những người anh trai yêu dấu của em."
Bàn tay Hoàng Tuấn Khải hơi run lên, nước mắt chậm rãi rơi xuống, "Chiến tranh, kết thúc thật rồi."
Hoàng Mỹ Phương gật đầu, "Chiến tranh đã kết thúc. Chỉ tiếc, em không thể thấy nụ cười của anh."
Hoàng Tuấn Khải buông cô ra, nhìn nụ cười xinh đẹp trên môi cô, cậu kiên định nói, "Sẽ có ngày, em có thể nhìn thấy nụ cười của tôi, và của Tuấn Kha."
Tôi dùng cả sinh mạng của mình ra thề rằng, tôi sẽ không thất hứa lần nữa đâu. Tôi sẽ bảo vệ em, bảo vệ người anh trai của em, bảo vệ gia đình của em. Và, bảo vệ người tôi yêu thương nhất.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Kha nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, anh cười một tiếng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Trước đây, anh đã từng thấy cảnh tượng này. Anh đã khóc, khóc vì đau lòng trước sự mạnh mẽ của em gái mình. Khóc vì cuộc đời đau khổ của anh. Khóc vì sự yếu đuối của bản thân.
Hiện tại, anh vẫn khóc. Chỉ là, khóc vì hạnh phúc. Khóc vì anh nhận ra rằng, em trai của anh đã thay đổi. Khóc vì hai người anh yêu thương nhất. Khóc vì gia đình anh, đã quay trở lại.
~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~
Thời gian trôi qua, mang lại một sự thay đổi. Có thể nhỏ nhặt, cũng có thể lớn lao, hay có thể thay đổi cả một cuộc đời. Nhưng chung quy, sự chuyển động của thời gian khiến ta trở nên trưởng thành hơn.
Có lẽ sẽ gặp đau khổ, hay sẽ tuyệt vọng đến muốn bản thân biến mất khỏi thế gian này.
Vì vậy, hãy cố gắng mạnh mẽ hơn để đấu tranh. Hãy tìm một mục tiêu sống, và sống vì nó.
Có lẽ sẽ vui vẻ hạnh phúc, hay sẽ ước ao mạng sống mình kéo dài thật lâu để tận hưởng cuộc sống này.
Vì vậy, nếu có thể, hãy tận hưởng những giây phút đó. Đến khi còn có thể.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_