Hắc Ám Đại Nhân

Chương 110: cảm ơn, và xin lỗi






Năm giờ hai mươi phút sáng, bầu trời vậy mà vẫn tối đen, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi. Trong không khí, chợt lan toả một mùi hương thối rửa. Những con tang thi như đội mồ sống dậy, với dáng đi kì quái chậm chạp tiến tới gần Lâm Gia, khuôn mặt trắng bệch không đầy đủ ngũ quan khiến ai nhìn vào cũng sợ hãi.

Mọi người lạnh sống lưng, kinh hãi vô cùng. Lạc Ưng ngỡ ngàng nói, "Cậu... không phải là Hắc Ám Đại Nhân chứ?"

Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, không đáp.

Hải Khiêm nuốt một ngụm nước miếng, nói thầm, "Thật... thật à?"

Lạc Ưng lùi lại vài bước, cố gắng kìm chế bản thân lại, rồi thở dài một hơi, nói, "Chắc tôi chết lâm sàng thật quá."

Không ngờ, người đứng trước mặt họ, lại chính là Hắc Ám Đại Nhân \- kẻ đã gây ra chiến tranh Huyết Sát. Một kẻ máu lạnh tàn độc như vậy, thế mà cũng có ngày bọn họ chạm trán kẻ đó.

Hải An mím chặt môi, nước mắt rơi xuống, "Anh Khải..."

Lý Duệ lập tức nâng cằm Hải An, cau mày nói, "Em sao thế?"

Hoàng Tuấn Khải nhìn Hải An, nói, "Đại Ác Thi đấy."


Trong phút chốc, không khí như ngưng đọng. Ngoại trừ Trần Hạo Thiên và Lý Duệ, tất cả mọi người còn lại đều hãi hùng nhìn Hoàng Tuấn Khải và Hải An.

Trần Tứ Hùng nhíu chặt mày, "Con người có thể trọng sinh sao?"

Hoàng Tuấn Khải tán thưởng nhìn Trần Tứ Hùng. Quả thật là người tài, có thể nhanh chóng nói đúng trọng tâm như vậy. Mặc dù có vài khoảnh khắc y có chút ngu ngốc.

Cậu nắm chặt tay Trần Hạo Thiên, đôi mắt nâu cafe loé sáng, giọng nói cậu càng thêm lạnh lẽo, "Hạo Thiên, anh sẵn sàng thấy Địa Ngục chưa?"

Nếu anh dám từ chối, cậu sẽ giết tất cả mọi người ngay chỗ này, và tự thân mình đi vào Địa Ngục đó.

Nhưng nếu anh đồng ý....

"Anh sẽ đi cùng em." Trần Hạo Thiên kiên định đáp.

Bàn tay cậu khẽ siết chặt, cố gắng đè lại trái tim đang rung động của mình, cậu chậm rãi kéo tay anh, dắt anh theo mình. Mọi người nhìn nhau, cũng đi theo.

Trên đoạn đường đi, cậu không hề quay lại nhìn.

Bởi vì, phía sau cậu có Trần Hạo Thiên.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Trên chiến trường đẫm máu, Hoàng Tuấn Khải đứng trên cao nhìn xuống, bóng dáng ấy dù nhỏ bé nhưng lại rất vững chắc, tựa như không gì có thể lay chuyển được cậu.

Mọi người lúc này đều mang một cảm giác thật khó tả. Không ai hiểu nổi mình đang nghĩ cái gì, và mình đang thấy những gì.

Trần Hạo Thiên đứng gần cậu nhất, anh thấy rõ ràng nhất. Biểu cảm bình thản mà tang thương của cậu... chính là một cảm xúc chết lặng xuất hiện trên chiến trường.

Từng tang thi chạy vượt qua cậu và anh, tấn công những người khác.

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nhìn từng tang thi, nói, "Quay về cho ta!!"

Ngay lập tức, đàn tang thi dừng chân, giống như thời gian dừng lại, không ai dám động đậy.


Hoàng Tuấn Khải thở hắt ra nhìn khắp nơi đều lênh láng máu. Cậu nắm chặt tay.

Tới rồi... cuối cùng... cậu đã có thể đứng lại trên chiến trường này rồi...

Chính là Địa Ngục mà...

Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Anh thấy không?... Đó chính là Địa Ngục, một thế giới mà em từng trải qua. Bây giờ đứng tại đây, em cứ băn khoăn với suy nghĩ trong lòng. Phải chăng... em còn sức lực nào để vượt qua Địa Ngục này không?"

Giọng cậu trong trẻo mà lại rất đau buồn, mang theo vẻ lưu niệm khó quên. Trần Hạo Thiên im lặng, không đáp.

Ánh mắt cậu càng thêm xa xăm, như nhìn một nơi nào đó vô định ở phía trước, "Nói thật, em không trông mong gì tới Thiên Đàng. Nhưng, vượt qua cánh cửa Địa Ngục này... đã chính là Thiên Đàng rồi."

Trần Hạo Thiên nắm chặt tay cậu, nói, "Đừng quên. Ở trong Địa Ngục này, vẫn còn có anh."

Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, khẽ nở nụ cười, "Ừ, còn có anh."

Bất chợt, một tiếng hét đau đớn vang lên, "Lưu Hàn!!"

Thì ra, Lưu Hàn đã thay Lâm Thiển nhận những vết cắn của tang thi. Hắn ta nằm trên mặt đất, khắp thân máu chảy đầm đìa. Có vẻ nhận ra đây là kẻ đã giết chủ của mình nên tang thi cắn rất nặng.

Lâm Thiển sững sờ nhìn Lưu Hàn chết mà vẫn mở to mắt, để lại một câu nói cuối cùng, "Rời khỏi đây... nói với anh ấy, tôi... xin lỗi..."

Ngay sau đó, Hoàng Tuấn Khải đã chạy tới chỗ Lâm Thiển, dứt khoát lên đạn bắn một phát vào người hắn khiến hắn ngã xuống đất.

Lâm Thiển trừng mắt nhìn cậu, tay khẽ chạm lên vết thương ở hông. Một lúc sau, hắn cười khẽ, rồi từ từ tiếng cười dần to lên, cười đến mức vết thương bị lan ra, máu chảy thành một vũng lớn đáng sợ, giọng hắn run run, "Tuấn Khải, cậu giết tớ đi! Giết tớ đi!"

Hoàng Tuấn Khải chỉa súng vào thẳng đầu hắn, không nói một lời, chỉ là đôi chân cậu hơi run rẩy. Trần Hạo Thiên tiến tới ôm hông cậu, để cậu đứng vững lại.

Lâm Thiển nhìn thẳng vào mắt cậu, nói, "Lưu Hàn nói... nó xin lỗi cậu. Còn tớ... cảm ơn và..."

\*Pằng\*

".... xin... lỗi..."

Hai từ cuối còn chưa thoát ra khỏi miệng, Lâm Thiển đã bị những tang thi khác chạy tới vồ dập, từng miếng thịt của hắn bị cắn nát.


Thế mà, hắn vẫn điên cuồng hét lớn hai từ, "Xin lỗi! Xin lỗi.... xin lỗi.... xin lỗi..."

Lúc giết Tuấn Khải, Lưu Hàn không hề sợ hãi.

Nhưng lúc giết Lưu Hàn và Lâm Thiển, trái tim cậu co thắt lại, nước mắt không nhịn được khẽ rơi xuống.

Nói không ghét, là nói dối.

Nói không hận, là nói dối.

Nói không sợ, là nói dối.

Nói không đau lòng, là nói dối.

Nói không thương, cũng là nói dối.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Sáu giờ mười phút sáng, một khẩu súng rơi xuống mặt đất và vỡ tan.

Trên ngai vàng, vương miện nghiễm nhiên vững vàng đứng yên.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_