Ở nhà bức bách hơn nửa tháng, đại tiểu thư dường như rất kiên nhẫn ru rú trong thư phòng, cũng không hề ồn ào muốn ra ngoài. Nên đọc sách để tu dưỡng tâm tính thì nàng liền đọc sách, nhưng mỗi lần cầm cuốn "Lương Chúc" kia lên lại bỗng nhiên đỏ mặt, sau đó mơ mơ màng màng. Không biết đang nghĩ cái gì.
Ngân Hoa gõ cửa thư phòng nàng. Kể từ lần trước Kim Hoa bị đại tiểu thư trách mắng, Kim Hoa không dám tiến vào thư phòng nửa bước, thậm chí còn không có gan chạm vào cửa thư phòng. Ngân Hoa gọi đại tiểu thư xuống lầu dùng bữa.
Đại tiểu thư mở cửa, uể oải bước xuống lầu, ngồi vào bàn ăn.
Đỗ phu nhân múc một bát canh, đặt trước mặt nàng: "Tại sao dạo này không thấy con ra ngoài nữa? Một mực ở trong nhà. Không phải chân con khỏi rồi sao?"
Chân khỏi cũng không đi, điều này hoàn toàn không giống với tính cách của đại tiểu thư.
Đại tiểu thư một tay chống chiếc cằm mịn màng, một tay cầm đũa, vô cùng chán nản gắp cơm vào miệng, nghe Đỗ phu nhân hỏi vậy, cắn đũa, mơ hồ đáp: "Không có gì ạ. Cha bảo con ở nhà."
Đỗ phu nhân lườm nàng một cái, kỳ quái nói: "Mẹ không biết con từ lúc nào lại ngoan ngoãn nghe lời cha con như vậy đấy. Được rồi được rồi, mẹ biết con ở nhà cũng buồn chán, muốn đi tìm Châu nhi chơi thì cứ đi đi."
Đại tiểu thư nghe vậy liền vui mừng, nhưng nụ cười lại từ từ biến mất, yếu ớt nói: "Thôi ạ, không dễ giải thích với cha."
"Ấy, nhắc mới nhớ, sao gần đây không thấy Châu nhi tới vậy? Mấy ngày trước mẹ còn nghĩ, vào xuân rồi, nên may cho con bé mấy bộ quần áo đẹp. Ô, mẹ còn nhờ thím Lâm lấy cho hai chị em con mỗi người một cái vòng tay nữa, định đợi con bé đến thì đưa, nhưng tại sao mấy ngày nay lại không thấy con bé đâu? Con bé bận vậy à?" Đỗ phu nhân thấy thím Lâm múc canh cho mình, mới nhớ ra có chuyện này. Bà tưởng đoàn kịch của Tô Châu dạo này bận rộn nên không có thời gian đến gặp mình.
Hai mắt đại tiểu thư sáng lên: "Vòng tay gì ạ? Chúng con mỗi người một cái?"
"Đúng thế. Mẹ đến tìm vị cao tăng trong đền để khai quang*. Phải rồi, đền Nguyệt lão mấy ngày nay rất náo nhiệt, mấy vị phu nhân hẹn nhau đưa con gái đến xem. Nghe nói đền Nguyệt lão khá linh nghiệm, con trai Hạ phu nhân vẫn chưa kết hôn, các mẹ định đến đó cầu duyên. Như Mộng à, nếu con muốn ra ngoài thì đi cùng mẹ đi."
*Khai quang: "Khai mắt" cho linh vật, để linh vật đó nhận chủ nhân để gìn giữ bình an, của cải...
"Được ạ, thưa mẹ." Đại tiểu thư duyên dáng gật đầu, mím môi cười, trong lòng hân hoan đến nở hoa.
"Ăn cơm ăn cơm đi."
Ngân Hoa và Kim Hoa ở một bên nhìn nhau rồi rời đi mà không để lại dấu vết.
Viên Viên xuống sân khấu, cởi kịch phục, đi một vòng hậu trường nhưng không thấy Hình sư muội đâu. Cô ấy bèn kéo một người lại, thuận miệng hỏi: "Cô có thấy Hình sư muội không?"
Người kia lắc đầu nói: "Không thấy." Nghĩ một chút, gọi một người khác: "Có thấy Hình sư muội không?"
"Hình như vừa nãy mới ra ngoài với giám đốc Đường rồi!"
Viên Viên nghe vậy liền cau mày. Định thần lại, cười cười với bọn họ, "Cảm ơn." Trong lòng lại có chút lo lắng, không biết Đường Kiệt muốn làm gì.
Vội vội vàng vàng cởi bỏ trang phục, xỏ giày rồi vội chạy ra ngoài. Giày cao gót gõ trên nền đá, phát ra âm thanh chói tai.
Sau khi vòng quanh rạp hát và đi xuống tam cấp, lông mày của Viên Viên không những không giãn ra mà còn cau chặt hơn. Mí mắt cô giật giật, cảm thấy hơi hoảng sợ. Cô ấy luôn cảm thấy gần đây thực sự có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Vừa đến đường mòn, Hình sư muội đã cúi đầu xuất hiện. Viên Viên vui mừng khôn xiết, tăng tốc nhịp chân, đi đến trước mặt Hình sư muội, nhìn thấy sắc mặt hoảng loạn bối rối của Hình sư muội, lòng bỗng chùng xuống, ánh mắt cô ấy vô tình rơi vào chấm đỏ gần cổ và vai em, niềm vui trong mắt lập tức vụt tắt, thay vào đó là nghi hoặc sâu sắc.
"A tỷ." Hình sư muội quay đầu đi, né tránh ánh nhìn của Viên Viên.
Viên Viên sửng sốt một lát, sau đó tỉnh táo trở lại, xoa xoa đầu em, cười dịu dàng nói: "Đợi lâu rồi hả? Đi, chúng đi ăn cơm, sau đó chiều sẽ chơi cùng em."
Hình sư muội lại thoái nhường, đi đến bên cạnh Viên Viên, móc lấy cánh tay cô ấy, làm Viên Viên vuốt tóc em không thành, em cười hì hì: "Thật ạ?"
Viên Viên nhìn cánh tay mình khựng lại giữa không trung, rất lâu sau mới bỏ xuống. Vừa đi, vừa cười ôn nhu với em, nói: "Chị có bao giờ lừa em đâu chứ."
Cô ấy nhìn con đường trước mặt, quanh co khúc khuỷu, không thấy điểm kết thúc. Vẫn mỉm cười như thường lệ, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần muốn, chỉ cần trong khả năng của chị, làm sao chị có thể không trao cho em?"
Hình sư muội cười hi hi một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên nét giảo hoạt: "Là chị nói đấy nhé. Vậy em muốn ăn vịt bát bảo, súp toái ngọc, còn muốn ăn bánh quế hoa nữa!"
Hai người cười cười nói nói mà rời khỏi minh viên.
Tô Châu từ khi ra khỏi minh viên, cũng chưa bao giờ quay lại. Thứ nhất, người canh cửa theo cô không rời nửa bước, sợ cô xảy ra chuyện gì bất trắc mà phải chết để đền tội; thứ hai, trưởng đoàn kịch bảo cô đi, một phần nguyên nhân là mong Đường Kiệt không có cách nào làm khó cô, là vì bảo vệ cho cô, một phần khác là do Đường Kiệt toan tính đổ tội cho Tô Châu và đại tiểu thư mà đại tiểu thư không thể làm gì, đành để Tô Châu rời khỏi minh viên, coi như đây là lời giải thích.
Đại tiểu thư khẳng định cũng biết lý do cô rời khỏi minh viên nên mới sắp xếp những thứ này cho cô. Cô bị đuổi khỏi minh viên, đại tiểu thư mừng còn không hết, làm sao có thể thả cô về dễ dàng như vậy?
Cho nên Tô Châu an phận, sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc và tự tại. Cần trồng hoa thì trồng hoa, cần chăm cỏ thì chăm cỏ, hoàn toàn không quan tâm đ ến việc đời. Mấy người ở cửa không cho cô ra ngoài, cô muốn cái gì thì bọn họ sẽ mang tới cho cô sau.
Cuộc sống như vậy cũng khá tốt.
Không có đại tiểu thư năm lần bảy lượt làm phiền, cũng không có người nào bất hòa mà chế nhạo trào phúng. Chỉ một mình cô, yên yên tĩnh tĩnh, an an ổn ổn ở đây.
Tô Châu đổ nước nóng vào ấm rồi đun sôi, rửa tay, lấy một tấm vải trắng trên kệ, thấm nước trên tay. Sau đó bước đến bàn trà phía sau lưng, dùng thìa nhỏ múc một ít lá trà vào bình sứ thanh hoa. Sau đó lấy nước từ chiếc ấm đang bốc khói trên bếp nhỏ để pha trà.
Những là trà xoay tròn, từ từ nổi lên khi đổ nước vào. Áng chừng được chín phần nước thì đậy nắp lại. Đặt ấm trà trở lại trên bếp nhỏ.
Một lát sau, đổ hết nước trà ra, giữ lại lá trà, ủ lại một lần nữa.
Lúc này, liền nghe thấy âm thanh của John ở ngoài cổng, bước chân nghiêm túc mạnh mẽ, còn kèm theo tiếng nói chuyện nhẹ nhàng. Tô Châu không nghe rõ hắn nói gì, rất nhanh sau, âm thanh ấy đã dừng lại.
Tô Châu mở cửa, đúng lúc John đang cởi mũ, thấy cô, John cười nói: "Tô, tôi đến muộn sao?"
Tô Châu mím môi cười: "Anh đến đúng giờ, tôi vừa pha xong một bình trà." Tránh sang một bên, cùng John đi vào phòng, lần lượt ngồi vào bàn trà.
"Ưm." John bưng trà lên, nhấp một ngụm, gật gật đầu, khen ngợi, "Không ngờ trà này lại thơm đến vậy. Nhắc mới nhớ, đây hẳn là lần đầu tiên tôi uống trà do cô pha." Đặt tách xuống, mặt hắn đắc ý, nhe răng nói, "Rose hẳn là còn chưa được uống, nếu cô ấy biết, nhất định sẽ ghen tị với tôi."
Bàn tay đang rót nước cho mình của Tô Châu khựng lại, ngẩng đầu nhìn John, lại tiếp tục rót đầy, nói: "Cô ấy ghen tị cái gì chứ. Anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
John gật gật đầu, không biết lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ đâu, đưa cho Tô Châu. Tô Châu nhướng mày, nhận lấy, mở ra thì thấy vẫn là một trái lê và một tờ giấy.
Đại tiểu thư mỗi ngày đều đưa cô lê và một tờ giấy, đã hơn nửa năm rồi mà chưa từng dừng lại. Cô không xem trên giấy viết gì mà đóng hộp lại.
John kì quái nói: "Từ khi cô ấy bị nhốt hơn nửa tháng nay, ngày nào tôi cũng giúp cô ấy giao đồ, nhưng mỗi lần đều là đưa lê, Tô rất thích lê hay sao?"
"Tôi chưa bao giờ thích lê cả." Tô Châu lắc đầu, cong môi cười, cất chiếc hộp đi, "Đại tiểu thư vốn là người giàu có, ngày nào cô ấy cũng cho tôi lê, bất kể đầu hạ, thu, đông đều vậy, mặc kệ tôi từ chối, cô ấy vẫn không nghe."
"Đúng vậy. Rose từ trước đến giờ vẫn là người kiên trì như vậy." John cũng hiểu rõ đại tiểu thư, hắn cũng không muốn đi sâu hơn vào việc này. Đề tài thay đổi, hắn nói, "Rose nói vài ngày nữa sẽ cùng Đỗ phu nhân đến đền Nguyệt lão, khi đó sẽ về tìm cô."
Vẻ mặt Tô Châu không thay đổi, bình tĩnh nói: "Tôi biết vì sao cô ấy bị nhốt, bây giờ cô ấy muốn "vượt ngục" ư? Cô ấy sẽ chọc giận cha Đỗ đấy." Đó là kiểu lời nói khẳng định, giống như liệu định vậy.
"Chuyện cô ấy muốn làm, Thượng đế cũng không thể ngăn cản." John cười nói.
Tô Châu gật đầu, rơi vào trầm tư.
Hai người nhất thời không nói gì, bầu không khí vắng lặng, chỉ có ấm trà trên bếp đang bốc khói.
Rất lâu sau, Tô Châu đột nhiên mở miệng hỏi: "Tôi có một câu hỏi muốn nhờ anh chỉ giúp."
"Mời cô nói."
"Gần đây tôi tình cờ nhìn thấy một câu tiếng Anh trong sách, tôi không biết nghĩa là gì... Chỉ đành nhờ anh giúp một chút." Tô Châu đứng dậy, đi đến bên án thư dành riêng cho đại tiểu thư, lấy ra một tờ giấy viết thư, trên đó là một dòng chữ tiếng Anh tỏa ra mùi mực.
Cô đưa cho John, lại ngồi xuống. "Đại tiểu thư dạy tôi, đọc là I love you.."
John nhận lấy giấy, nụ cười dần biến mất. Hắn nhìn chằm chằm mấy chữ cái tiếng Anh, tâm trí giống như lang thang, lại giống như bị thu hút bởi những dòng chữ rồng bay phượng múa.
Tô Châu nhìn biểu tình của John, cũng lâm vào trầm tư.
"Em muốn dạy chị một câu, chị phải học, cái này rất quan trọng."
"Ừ."
"I love you. Câu này có nghĩa là, tôi không thích bạn. Nào, chị học đi. I—— love—— you"
"I love you."
"Sau này em bị chị từ chối, nhất định sẽ rất mất mặt, để em không mất mặt, khi nào muốn từ chối thì nói câu này, rõ chưa?"
"..."
"Chị có thích em không?"
"..."
"Chị gái, chị có thích em không?"
"I love you."
John hoàn hồn lại trước, hắn thở dài một hơi, cười khổ nói: "Ý nghĩa của câu này là Tôi yêu bạn. Tô, cô ấy không cho cô biết nghĩa câu này sao?"
Tô Châu bỗng bừng tỉnh, nhìn về hướng John, đối diện với nụ cười tựa hồ có chút thoải mái của John, sắc mặt cô tái nhợt, sau đó từ từ nhuốm màu hồng đào. Cô muốn nói gì đó, cổ họng lại khản đặc, rất khó phát ra tiếng.
Cuối cùng, cô chỉ cười cười, nói: "Chỉ là một câu tìm thấy trong sách thôi, không có gì cả." Nhưng ánh mắt lại âm u, lơ đãng nhìn xuống hơi nước bốc lên.
"Này, Tô, lần trước sư muội Viên và Hình đến tìm cô, tôi nghe vệ binh nói, sau khi Viên và Hình ra về, bọn họ thấy Đường tiên sinh của minh viên bám theo hai cô ấy, tôi nghĩ Đường tiên sinh có ý xấu với hai vị tiểu thư." John thấy cô lại im lặng, bèn tùy ý tìm một chủ đề.
Tô Châu không ngừng nghĩ gì đó, nhưng chỉ ngước mắt nhìn John, khóe miệng cong lên, miễn cưỡng lấy lệ: "Giám đốc Đường bám theo Viên Viên và Hình sư muội? Viên Viên thông minh như vậy nhất định sẽ bảo vệ Hình sư muội cẩn thận, dù sao cũng đều là người trong đoàn kịch, Viên Viên rất yêu quý Hình sư muội, cũng không thể trở mặt với giám đốc Đường, nếu không Hình sư muội và Viên Viên sẽ không có chỗ dừng chân."
"Viên đích thực là một cô gái rất mạnh mẽ." John nghĩ lại liền thấy thích thú, nói: "Trừ cô ra, cô ấy là người tôi thấy thông minh nhất trong đoàn, cô ấy vậy mà có thể bảo vệ Hình sư muội khỏi kẻ xấu, khó có thể tưởng tượng phụ nữ Trung Quốc lại có thể dũng cảm đến vậy."
Tô Châu phục hồi tinh thần, gật gật đầu: "Viên Viên không phải cô gái bình thường, người Trung Quốc tôi có câu Nhất ngộ phong vân tiện hóa long*. Tôi có cảm giác, Viên sẽ tiến xa hơn tôi, sẽ nổi tiếng hơn tôi, tên tuổi của em ấy sẽ trở nên nổi tiếng không chỉ ở Thượng Hải mà có lẽ còn khắp Trung Quốc.
*Nhất ngộ phong vân tiện hóa long: Khi gặp gió bão sẽ trở thành rồng
"Ngược lại Hình lại có chút bình thường, giọng hát của em ấy rất hay, nhưng tính tình nóng nảy không có lợi cho sự phát triển của em ấy." Tô Châu nghĩ ngợi, "Nếu em ấy không quá cố chấp, có lẽ em ấy cũng sẽ thành danh, nổi tiếng khắp thiên hạ."
"Thế nhưng, Tô, cô chắc chắn là diễn viên kịch ưu tú nhất, cô sẽ là nghệ sĩ Việt kịch xuất chúng nhất Trung Quốc." John chân thành ca ngợi cô, "Cô là hoàng đế Việt kịch."
Tô Châu không khỏi cười khi nghĩ đến phản ứng của John khi họ gặp nhau lần đầu. Cô châm thêm nước vào tách của John, nhẹ nhõm nói: "Tôi không phải người ưu tú nhất, cũng không phải nghệ sĩ xuất chúng gì cả, càng không phải cái gọi là hoàng đế Việt kịch. Tôi là Tô Châu, tôi chỉ là một người phụ nữ yêu hát kịch mà thôi."
Tòa soạn.
Bảo Quốc Tín đang tán gẫu cùng đồng nghiệp, trong lúc trò chuyện một người lỡ miệng: "Nè, tôi nói nghe, ông chủ bảo chúng ta bám theo đại tiểu thư Đỗ gia, nhưng đã lâu lắm rồi Đỗ đại tiểu thư chẳng bước chân ra khỏi nhà, ông chủ Triệu mắng chửi chúng tôi xối xả."
Bảo Quốc Tín ngây người, không quá chắc mình vừa nghe thấy gì, cau mày nói: "Đại tiểu thư Đỗ gia? Là con gái của Đỗ tam gia sao? Ông chủ bảo các anh bám theo Đỗ đại tiểu là muốn làm gì?"
Người kia ngậm miệng, cười hì hì rồi lại ha ha ậm ờ: "Không có không có, cậu nghe nhầm rồi."
"Tan làm tôi mời các huynh đệ ăn khuya!" Bảo Quốc Tín vỗ bả vai hắn, hạ thấp giọng mà cười.
Người kia cười hì hì, nhìn quanh tứ phía. Xung quanh không có ai, ông chủ Triệu cũng đã ra ngoài, hắn mới an tâm nói nhỏ: "Tôi nói anh biết, anh đừng có mà đi truyền ra ngoài đấy!"
"Yên tâm! Tôi nào phải loại người đó."
"Tôi nói nè, cô Đỗ đại tiểu thư này và ông chủ của chúng ta có thù ở Paramount. Đỗ đại tiểu thư cậy mình là con gái của Đỗ tam gia, làm nhục ông chủ chúng ta, ông chủ bị làm bẽ mặt trước mắt biết bao người, bèn muốn tuồn tin của Đỗ đại tiểu thư ra, khiến Đỗ tam gia cũng mất mặt! Vậy nên, ông chủ muốn tôi cùng một người khác thay phiên nhau bám theo Đỗ đại tiểu thư, tốt nhất là chụp được mấy bức ảnh đời tư không sạch sẽ của cô ta, sau đó đăng lên báo, hầy, thể diện của Đỗ tam gia sắp bị Đỗ đại tiểu thư chà đạp cả rồi! Cậu nghĩ mà xem, Thượng Hải này ai cũng biết Đỗ tam gia coi trọng mặt mũi, nếu xảy ra chuyện, Đỗ đại tiểu thư mà không..."
Bảo Quốc Tín bán tín bán nghi, giả vờ khó chịu nói: "Đây chẳng phải là nói xằng nói bậy hay sao! Nếu tòa soạn thật sự chụp được ảnh ọt gì đó, ông chủ cũng chẳng dám đăng đâu. Tôi muốn mời anh đêm nay ăn khuya vậy mà còn lừa tôi!"
Người nọ lập tức nôn nóng: "Sao tôi lại lừa cậu được?" Hắn hừ một tiếng, xem thường nói, "Khỏi phải nói, ông chủ dám đấy. Cậu biết chủ tịch Ngô của Thương hội Thượng Hải không? Chủ tịch Ngô và người Nhật có quan hệ gì? Chủ tịch Ngô còn là kẻ thù không đội trời chung của Đỗ tam gia, ai ai cũng biết chủ tịch Ngô muốn lật đổ Đỗ tam gia để thống trị Thượng Hải. Sau lưng ông chủ có chủ tịch Ngô, còn hợp tác với giám đốc rạp hát Đường, còn lâu mới sợ không dám tung ra bê bối của Đỗ đại tiểu thư!"
Bảo Quốc Tín gật đầu hiểu ý, nhưng lại trêu chọc người kia: "Không phải các anh muốn chụp Đỗ đại tiểu thư sao? Chụp được chưa?"
"Đừng nói nữa, trước đây bám theo Đỗ đại tiểu thư một lần, suýt nữa bị vệ sĩ bên cạnh cô ta phát hiện. Ông chủ muốn chúng tôi trước tiên án binh bất động một thời gian, mấy ngày nữa Đỗ đại tiểu thư sẽ cùng Đỗ phu nhân ra ngoài, đến đền Nguyệt lão thắp hương, chúng tôi chuẩn bị sẽ bám theo lúc đó." Người kia ủ rũ nói.
Bảo Quốc Tín nói: "Các anh lấy tin tức từ đâu ra? Đáng tin không? Đừng làm loạn nữa, nếu không ông chủ lại nổi nóng, chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu."
"Ấy, giúp việc trong nhà Đỗ tam gia đã tiết lộ cho tòa soạn chúng ta, làm sao mà không đáng tin? Nhắc mới nhớ, hai cô hầu đó trông không tệ đâu, tên cũng dễ nghe, cái gì mà Kim Hoa, Ngân Hoa... Được rồi được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa. Tan làm về nhớ đãi tôi ăn khuya, tôi đi đây."
"Ừ." Bảo Quốc Tín cười cười. Người kia đi rồi, hắn mới trở về chỗ ngồi của mình, lấy bản thảo đã viết suốt đêm ra, đi đến văn phòng chủ nhiệm.
Đại tiểu thư che chiếc ô nhỏ, mặc sườn xám màu đỏ hoa hồng, đi giày cao gót đỏ, bước đến bên xe Đỗ phu nhân, nhìn Đỗ phu nhân từ trên xe kéo đi xuống.
Đỗ phu nhân bước qua cán xe, nhìn về phía sau, Mã phu nhân, Trương phu nhân, Hạ phu nhân đều đã xuống xe, vây quanh bà. Đại tiểu thư thân mật quấn lấy cánh tay bà, bà vỗ nhẹ tay đại tiểu thư, nói với mấy vị phu nhân: "Chúng ta đi vào thôi, xem kia, có khá nhiều người đấy. A Đoan, anh dẫn thêm vài người đến bảo vệ các phu nhân cho thật tốt."
Đại tiểu thư nói: "Thế này đi, mẹ và mấy vị phu nhân đều muốn đi cầu nhân duyên, một mình con gái như con đi theo không phù hợp cho lắm, con với A Tứ đi dạo xung quanh vậy."
Hạ phu nhân là người chủ chua ngoa, khi nói chuyện cũng không quan tâm đại tiểu thư là con gái dễ ngại: "Chẳng phải đại tiểu thư vẫn chưa có người tình hay sao? Vậy thì thế này, cùng chúng ta đi cầu duyên cho mình, đảm bảo sẽ được gả cho nam nhân khôi ngô."
Đại tiểu thư cúi đầu làm nũng, nhỏ giọng, giống như một cô gái e thẹn: "Con..." Còn giậm giậm chân, quở trách liếc nhìn Hạ phu nhân, sau đó bỏ chạy, "Mẹ, con đi chỗ khác chơi đây! A Tứ, theo tôi!"
Mấy vị phu nhân cười rộ lên, Đỗ phu nhân chỉ về Hạ phu nhân mà cười khổ: "Như Mộng nhà tôi còn nhỏ mà! Bà chẳng tôn trọng con trẻ gì cả. Cẩn thận cái miệng của bà đi, nếu không ai dám làm vợ con trai bà chứ!"
Nói xong, mấy người lại rộ lên một tràng cười. Sau đó nắm tay nhau đi vào đền.
Đại tiểu thư chạy không xa, tránh được tầm nhìn của mấy người Đỗ phu nhân mới thở phào, đứng đó đợi A Tứ bắt kịp.
A Tứ chạy tới, thấy sắc mặt đại tiểu thư đã khôi phục, không khỏi nhớ đến vẻ mặt ngượng ngùng vừa rồi của nàng, rùng mình, cảm thán nói: "Đại tiểu thư, diễn xuất vừa nãy của cô, thật sự rất tuyệt."
"Hừ, bổn đại tiểu thư làm gì mà không giống thật chứ? Được rồi được rồi, đừng làm lỡ tôi đi tìm chị tôi." Đại tiểu thư không nhịn được vui vẻ mà hất cằm, sai khiến A Tứ, "Xe đâu?"
A Tứ buồn rầu nhìn đại tiểu lật mặt nhanh như cắt, chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa.
Đại tiểu thư lườm hắn một cái, nhướn mày: "Ngây ra làm gì? Mau lái xe tới đi!"
"Vâng." A Tứ vội vàng chạy tới chỗ xe, mở cửa, bước vào, nổ máy rồi lái đến trước mặt đại tiểu thư. Xuống xe mở cửa cho đại tiểu thư, đợi đại tiểu thư ngồi ngay ngắn, quay lại ghế lái rồi bắt đầu vững vàng lái xe.
Hai người cầm máy ảnh từ trong góc đi ra, hướng về chiếc xe đang dần biến mất, nhìn nhau, lên xe đuổi theo.
- --------------------------------------------------------------
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*∀*)