Đánh giá: 9.3/10 từ 3 lượt
Tên truyện: Hạ Xưa (旧夏)
Tác giả: Sở Lưu Ảnh (楚流景)
Nhân vật chính: Tô Châu (苏州 - Su Zhou), Đỗ Như Mộng (杜如梦 - Du Ru Meng)
Nhân vật phụ: Lương Tiểu Nguyệt, Đường Kiệt, Viên Viên, John, Đỗ tiên sinh, Hình sư muội
Tags: Nguyên sang, bách hợp, cận đại, chính kịch
Số chương: 50 chương
Tóm tắt: Màn đấu trí đấu dũng của đại tiểu thư không biết xấu hổ
- -----------
Năm đó, khi cô diễn "Lương Chúc*", tạo hình của tiểu sinh* đã gây chấn động cả thành phố, nổi tiếng cả một góc trời Thượng Hải của Trung Hoa Dân Quốc.
*Lương Chúc: Vở kinh kịch được viết dựa trên truyền thuyết "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài" kể về Chúc Anh Đài giả trai để được đi học và phải lòng Lương Sơn Bá. Hai người bị cấm cản vì nhà họ Lương quá nghèo, Chúc Anh Đài bị gả cho Mã Văn Tài. Về sau, Lương Sơn Bá vì bạo bệnh mà chết, Chúc Anh Đài trên đường đưa dâu đã rời kiệu hoa đến mộ Lương Sơn Bá. Nàng tại đây khóc lóc thảm thiết, nguyện ý cùng người yêu sống chết không rời. Lúc này, phần mộ của Lương Sơn Bá có vết nứt, dần dần mở ra và Chúc Anh Đài đi vào đó. Cuối cùng, từ trong mộ xuất hiện một đôi hồ điệp quấn quýt bên nhau rồi bay đi.
*Tiểu sinh: vai nam trẻ trong hí khúc.
Ban đầu cô nghĩ, hai người Lương – Chúc trong vở kịch mến thương đối phương và diễn viên ngoài đời cũng vậy, thế nhưng Chúc Anh Đài của cô lại vì quyền thế mà vứt bỏ cô.
"Đường Kiệt không thật lòng với cậu..."
"Vậy thì có sao chứ? Thứ hắn ta có thể cho tôi, cậu không có."
Cô lao đầu vào vực thẳm thống khổ, nhưng bình minh mang tên "Đỗ Như Mộng" đã lặng lẽ rọi vào góc tối tận đáy lòng.
"Trongmỗi cảnh kịch, tôi đều nhìn thấy cô dưới khán đài." Tô Châu cởi trang phục.
"Chị không nhận ra em đang theo đuổi chị sao?" Đỗ đại tiểu thư nghiêm túc nói.
Nàng là đại tiểu thư Đỗ gia, du học sinh từ nước ngoài về, còn cô chỉ là một con hát.
"Mẹ đỡ đầu* của chị là mẹ ruột của em, chị em gái ngủ cùng nhau có vấn đề gì đâu?"
*过房娘: ý chỉ người phụ nữ có quan hệ đặc thù với Việt kịch (một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc). Họ thường là những người giàu có và rảnh rỗi, thu nhận những diễn viên chính trong đoàn kịch, cho tiền rồi dần dần kiểm soát đoàn kịch.
"Tôi sợ bị cô làm phiền." Tô Châu mím môi, một hồi lâu mới trả lời.
Nàng hết mình đối tốt với cô, không kìm nổi lòng.
"Tại sao?" Đỗ Như Mộng cau mày.
"Tôi thích ở một mình."
Đột nhiên một ngày nọ, cô phát hiện có lẽ bản thân thật sự đã yêu vị đại tiểu thư dũng cảm này.
"Phải chăng em là nam nhân thì tốt." Tô Châu dịu dàng nhìn Đỗ Như Mộng, nhẹ nhàng nói.
"Hả?" Đỗ Như Mộng nhướng mày, "Tại sao chị muốn em là nam nhân?"
"Tôi muốn sinh con trai cho em, Đỗ Mộng." Cô nhắm mắt lại.
Hạ chí năm 38 Dân Quốc, nhạc tàn người tan.
Bình luận truyện