Hạ Vi Chu Minh

Chương 4




“Liên ngốc, vậy ngươi vẽ lại cho ta một bức tranh khác đi.”

Chu Minh túm lấy ống tay áo Tư Liên, đôi mắt phượng mở to, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, gần như khiến cho hắn hồn bay phách lạc.

“Được không?” Giọng nói của Chu Minh lại một lần nữa êm ái vang lên.

“Được.”

Tư Liên theo bản năng gật đầu. Chờ đến lúc hồi thần lại mới ý thức được bản thân đã đồng ý chuyện gì, lúc này hắn mới xấu hổ không thôi, vừa cảm thấy chuyện bí mật khuê phòng thế này mình làm không hay lắm, mặt khác lại bất giác vui mừng trong lòng vì mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

Thấy Tư Liên gật đầu, Chu Minh vì sợ hắn đổi ý nên ngay tức khắc chớp lấy cơ hội vội nói: “Giờ vẽ luôn đi!”

Tư Liên định nói, nếu làm vậy thì có chút quá phận. Hắn định nói, hành lang trong đình gió lớn, không phải là nơi thích hợp để vẽ tranh. Hắn định nói, bản thân vừa khỏi bệnh phong hàn, không thể làm việc quá sức… Nhưng đến lúc thốt ra lại là: “… Ta lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị giấy bút!”

Sau này Tư Liên mới nhận ra, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Chu Minh thì hắn sẽ không thể từ chối bất kỳ yêu cầu gì của nàng.

Suốt cả cuộc đời.

Giấy bút nhanh chóng được chuẩn bị xong xuôi. Tư Liên vẫy tay bảo bọn họ lui xuống, bắt đầu suy nghĩ nên hạ bút như thế nào trên tờ giấy trắng phau này. Nhưng bộ dạng hắn nhấc bút suy nghĩ lại khiến cho Chu Minh hiểu lầm là hắn không biết nên vẽ gì, bèn thiện chí đưa ra lời đề nghị: “Vẽ ta nè, vẽ cả hoa sen nữa.”

Nàng giơ một ngón tay lên chỉ về phía hồ sen bên ngoài, sau đó mới chợt nhận ra hoa sen trong hồ vẫn còn chưa nở, vì thế nàng liền nghịch ngợm chớp mắt với Tư Liên: “Ngươi đợi chút đã.”

Nàng khẽ búng tay, một cơn gió Nam không biết từ đâu tới bắt đầu nổi lên, những tấm màn bằng sợi mây treo xung quanh bốn góc hành lang bị gió thổi tung lên tựa như đang nhảy múa. Ánh mắt Tư Liên xuyên qua những tấm gió màn bay phấp phới nhìn dáng người nàng nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, bàn chân nàng đạp lên lá sen, từng bước từng bước, xuyên qua các đóa sen vẫn còn e ấp mà tiến về giữa hồ.

Gió Nam bất ngờ thổi đến cuốn những tấm màn bay cao. Đám hạ nhân đứng xa xa phía sau lo lắng Nhị thiếu gia bên trong đình sẽ lại hứng phải gió lạnh nên vội vã tiến đến, cung kính dâng áo khoác ngoài lên, đồng thời ra sức thuyết phục: “Nhị thiếu gia, gió nổi lên rồi, chúng ta nên về phòng sớm chút thì hơn, đại phu nói người không được chịu lạnh nữa.”

Chu Minh đang chạy đến giữa hồ cũng nghe thấy những lời hạ nhân nói với Tư Liên, nàng lập tức quay người lại, nói với Tư Liên bên trong đình: “Ngươi lạnh à?”

Đôi lông mày của nàng nhăn nhó lại vì khó hiểu rồi lại nhanh chóng giãn ra, nàng không đợi Tư Liên trả lời nữa mà nói tiếp một câu không đầu không đuôi: “Xem như đây là quà cảm ơn về bức tranh nhé.”

Nàng kiễng chân, bắt đầu bước những bước nhanh hơn, xoay tròn trên những lá sen, đồng thời hai tay uyển chuyển chuyển động trong không khí, dường như nàng đang vẽ một vật tổ* gì đó trong hư không. Tay áo tung bay theo mỗi động tác giơ lên hạ xuống của nàng, tựa như những gợn sóng màu đỏ rực rỡ đang quay cuồng trên mặt hồ đầy ắp sen.

(*Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.)

Như muốn đáp lại những động tác của Chu Minh, đóa hoa sen gần nàng nhất dần dần hé mở, sau đó cả một hồ sen lấy bông ấy làm trung tâm, một bông hai bông bắt đầu nở rộ, hương thơm bung tỏa.

Những cơn gió Nam ập tới bất ngờ mãi chưa ngừng thổi, nếu là người kỹ tính chắc chắn sẽ nhận ra cơn gió này cứ mãi quanh quẩn bổn phía hành lang một cách kỳ quái.

Trong cơn gió không mang theo một chút cảm giác mát lạnh gì cả, ngược lại độ ấm trong không khí lại cao lên một cách dị thường, mang theo cái nóng nhẹ đầu Hạ cùng từng đợt hương sen ngào ngạt, người bình thường có thể sẽ cảm thấy quá nóng nhưng đối với người thể hàn như Tư Liên mà nói thì lại là vừa.

Tư Liên đang tập trung hạ bút, tất nhiên sẽ không phát hiện được những sự thay đổi rất nhỏ này trong không khí. Hắn múa bút vẽ sơ qua một dáng hình trên tờ giấy trắng phau, sau đó bắt đầu tỉ mỉ miêu tả dung mạo nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đang nhảy múa trên mặt nước, sau đó lại cúi đầu múa thêm vài nét bút lên trên.

Bên trong và bên ngoài bức tranh, đều là một người con gái quyến rũ đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đóa sen hé nở đầu mùa. Chỉ có mỗi mình Tư Liên nhìn thấy được những điều ấy, vũ điệu của Thần Mùa Hạ.

Chỉ có hắn nhìn thấy được.

Chỉ thuộc về riêng mình hắn.

*

Chờ đến lúc Tư Liên hạ xong nét bút cuối cùng, sau khi cảm thấy vừa lòng thỏa ý đặt bút xuống, thì lúc ngẩng đầu lên đã chẳng còn bóng dáng màu đỏ nhảy múa trên mặt hồ nữa rồi.

Trong lòng hắn hoảng hốt, theo bản năng tìm kiếm xung quanh, vậy mà vừa quay đầu, ánh mắt đã chạm phải một đôi mắt phượng mị hoặc.

Giống như lần trước, Chu Minh vẫn dán sát đầu mình vào cạnh hắn, nhưng vì lần này Tư Liên đứng thẳng người nên sự chênh lệch chiều cao giữa hai người  khiến cho đôi môi của hắn nhẹ sượt qua trán Chu Minh.

Hai người nhìn nhau mất vài giây, Tư Liên còn chưa kịp phản ứng lại thì ánh mắt của Chu Minh đã nhìn sang phía khác, nàng cúi đầu nhìn bức tranh vừa mới được hoàn thành. Nữ tử giữa bức tranh dáng người nhẹ nhàng, ống tay áo tung bay, ánh mắt quyến rũ xinh đẹp, cả một hồ sen dưới chân cũng phải nghiêng mình trước vẻ đẹp của nàng.

Cho dù trước đó đã tiếp xúc cực kỳ thân mật một lần, nhưng lúc này hai người đứng gần nhau như thế vẫn khiến Tư Liên cảm thấy hô hấp khó khăn, lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.

Trong lúc hắn liều mạng cố gắng hết sức thu lại cảm xúc trong lòng thì Chu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn từ bức tranh tới khuôn mặt hắn, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào hắn, bờ môi mấp máy: “Ta rất thích.”

Nhịp tim của Tư Liên đột nhiên đập nhanh không thể kiểm soát. Đương nhiên hắn biết từ thích trong câu nói của nàng là để chỉ tranh mình vẽ, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà nảy sinh rất nhiều suy nghĩ xa xôi.

Chu Minh vốn đã khuynh quốc khuynh thành, mặc dù không có ý dụ dỗ nhưng mỗi một động tác của nàng trời sinh đều quyến rũ, thêm cả lúc này khoảng cách giữa hai người quá gần, bốn mắt nhìn nhau khiến bầu không khí vô tình mang theo vài phần kiều diễm mập mờ.

Chu Minh cảm thấy trong không khí lúc này đang lênh đênh những khuôn bậc cảm xúc khó nói rõ, tựa như cảm giác trong bức tranh kia của Tư Liên mang đến cho nàng, không nói rõ được, từng chút từng chút vương vấn lòng nàng.

Nàng thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tư Liên đang ngày càng ửng hồng dưới ánh mắt chăm chú của mình, không biết tại sao đột nhiên nàng rất muốn gọi tên của hắn.

“Liên ngốc.”

Nàng đưa tay lên xoa mặt Tư Liên, nhưng hành động lần này không phải là muốn thử độ ấm, làn da đang ngày càng ửng hồng dưới tay nóng hệt như thân nhiệt của nàng, như sắp hòa tan vào nhau.

Chu Minh như bị ma xui quỷ khiến mà rũ mắt, hai chân kiễng lên nghiêng người về phía trước.

Tư Liên mở to hai mắt nhìn đôi môi anh đào từ từ dán sát tới, trong đầu trống rỗng, trong lòng vô cùng hỗn loạn nhưng lại mang theo một chút mong chờ khó có thể nói rõ. Khoảng cách hai người vốn đã quá gần, giờ lại gần sát hơn nữa. Theo đôi môi đang dần lại gần kia, hơi thở vốn đã quấn quýt vào nhau của hai người lại càng vấn vào nhau hơn.

“Đệ đệ!”

Ngay trước khi hai đôi môi dán vào nhau, một giọng nam bất ngờ xen ngang. Tư Liên nghe thấy theo bản năng quay đầu nhìn lại, bầu không khí ái muội chợt bị đánh tan, tất cả những suy nghĩ mộng mơ và hình bóng của Chu Minh đều biến mất.

Ngay sau khi Tư Mộ nghe thấy hạ nhân bẩm báo, nói Nhị thiếu gia ngồi hóng gió ở hồ sen không chịu quay về phòng thì rất lo lắng xồng xộc chạy tới đây, chạy tới đây rồi mới nhìn thấy đệ đệ mình mặt mày ửng hồng đứng đơ ra ở hành lang, ánh mắt nhìn về phía mình lại có chút hoảng loạn và có chút… oán trách?

Haha, Tư Mộ cảm thấy có khi mình phải đi tìm đại phu khám mắt mất thôi.

“Đệ đệ à, biểu cảm của đệ làm sao thế, nếu để người khác thấy được chắc chắn sẽ tưởng là đệ dục cầu bất mãn đấy.”

Tư Mộ buông lời trêu ghẹo một câu, nào ngờ lại trúng chân tướng đến một cách kỳ diệu: “Gió trong hành lang lớn, sao hôm nay lại muốn vẽ tranh ở đây vậy? Nếu đệ muốn vẽ sen, về phòng…”

Ánh mắt của Tư Mộ lơ đãng nhìn qua bức tranh đang trải rộng trên bàn đá, lời đang nói đột ngột sững lại. Trong tranh nào chỉ có sen, nhân vật chính trong tranh rõ ràng là một nữ tử tuyệt đẹp nở một nụ cười tuyệt trần đang nhảy múa.

Nhìn thấy Tư Liên cuống quít đi tới định giấu bức tranh đi, thêm cả sắc mặt nửa xanh nửa đỏ của hắn, trong lòng Tư Mộ cuồn cuộn sóng: Lẽ nào bị mình nói trúng rồi, đệ đệ nhà mình…

Tương tư rồi à?

*

Gần một tháng nay, Tư gia đã phải sửa lại thềm cửa tám lần rồi, toàn là bị các bà mối phá hỏng cả.

Kể từ khi Hạ về, Tư Phủ đã thông báo, có ý định bàn việc hôn nhân cho Nhị công tử là Tư Liên. Các bà mối có chút tiếng tăm trong vùng Giang Nam cũng bắt đầu rục rịch bận rộn.

Những nhà có cô nương tới tuổi cập kê đều nóng lòng không thôi, các phu nhân ở hậu viện không ai ngồi im được nữa, ai nấy đều phái bà mối tới Tư phủ hỏi thăm tình hình.

Tuy khắp cả Giang Nam đều biết Nhị công tử Tư gia là con ma ốm cả đời cũng không trị khỏi bệnh, nhưng chuyện hôn sự của hắn vẫn là miếng bánh ngon nóng hổi người người tranh đoạt.

Tư gia là bá chủ trong ngành buôn bán, là nhà giàu nứt đố đổ vách một phương, không bao giờ có thể thay đổi được địa vị đứng đầu của họ tại Giang Nam này, nếu có thể kết thân với họ cũng có nghĩa là đã có được một chỗ dựa khổng lồ.

Thêm nữa, bản thân Tư nhị công tử cũng là một công tử hiền lành, dung mạo tuấn tú, vừa dịu dàng vừa lễ phép, nghe nói còn rất giỏi về thư pháp và hội họa, ngoại trừ việc cơ thể hơi ốm yếu thì quả thật đúng là phu quân trong mơ cũng không có được của biết bao thiếu nữ đương tuổi thanh xuân.

Nhưng ốm thì sao? Dù sao Tư gia vẫn có tiền để nuôi.

Kể cả đưa ra giải thuyết tồi tệ nhất, sau khi cô nương đó gả đến hai năm mà Tư Liên rời khỏi thế gian này, dựa vào độ có tiền của Tư gia, tuyệt đối sẽ không bạc đãi vợ con của hắn, chắc chắn sẽ bảo đảm cho cuộc sống của họ giàu sang không lo âu.

Đối với nhiều người mà nói, đây chính là một cơ hội tốt, cớ gì lại không tranh thủ nắm chặt lấy?

Nhưng mà đối với bản thân Tư Liên mà nói thì không hề vui vẻ tí nào.

Kể từ lần trước sau khi Tư Mộ nhìn thấy bức tranh Chu Minh nhảy múa trên mặt nước, người trong nhà bắt đầu để tâm với việc hôn nhân của Tư Liên.

Từ nhỏ sức khoẻ hắn đã yếu, vì để điều dưỡng cơ thể mà luôn sống một cuộc đời bình lặng như nước, nhiều năm nay nhà họ Tư cũng đã quen rồi, thêm cả lúc trước hắn còn nhỏ nên chẳng ai nhớ tới chuyện thành thân cả.

Mãi đến khi bức tranh kia xuất hiện mới khiến cho Tư Mộ đột nhiên nhận ra, hình như đệ đệ cũng đã đến tuổi “chuyện nên biết thì phải biết” rồi.

Năm nay Tư Liên mười chín tuổi, Hạ Chí sang năm đã có thể tiến hành làm Quan Lễ*. Tư Mộ nghĩ lại bản thân và các công tử thiếu gia của những quý phủ khác, đến tuổi này cho dù chưa lập gia đình ắt hẳn cũng phải biết đến những “chuyện nên biết” đó, nhưng Tư Liên đến giờ còn chẳng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử nào.

(*Lễ đội mũ: Lễ trưởng thành)

Nghĩ đến bức tranh mỹ nhân ngày ấy đệ đệ đỏ mặt che che giấu giấu cất đi, lại nghĩ đến gần đây hạ nhân báo cáo nói Nhị thiếu gia lén lút trộm giấu tiết khố ở dưới gầm giường…

Đều là nam nhân cả, Tư Mộ cảm thấy quả thật bấy lâu nay bản thân đã đối xử không tốt với đệ đệ mình.

Hắn ẩn ý đề cập đến chuyện này với cha mẹ, hai ông bà lúc này mới giật mình nhận ra phận làm cha mẹ thật quá thiếu sót, vì thế ngay tức khắc tung tin ra, bắt đầu ngấm ngầm tìm cô nương tốt cho con trai mình.

Ban đầu Tư Liên còn không biết, mãi cho đến khi phát hiện đại ca của mình ngày nào cũng nghĩ đủ mọi kế tới hỏi mình thích cô gái thế nào, bất kể là trò chuyện về chủ đề gì đều vờ vô ý nhắc tới cái gì mà thiên kim Lý gia, cô nương Trần gia, tiểu thư Triệu gia…

Cho dù hắn ngờ nghệch đến đâu cũng sẽ nhận ra người trong nhà đang định làm gì, vì thế trong lòng cũng buồn bực không thôi.

“Đại ca, tạm thời đệ không có ý định thành gia lập thất.”

Tư Liên thấy Tư Mộ đã kéo đề tài câu chuyện về tài nữ giỏi nhất Giang Nam gì đó tới lần thứ sáu thì không khỏi đau đầu.

“Đệ đệ à, cô nương Lâm Tam này dịu dàng ngoan ngoãn, y như tính cách của đệ ấy, nghe nói còn rất có tài, tiếng đàn nghe thấu trời xanh, đệ lại thích thư pháp vẽ tranh, không phải rất xứng đôi vừa lứa sao?”

Thấy Tư Liên đã thẳng thắn đề cập tới vấn đề này, Tư Mộ cũng không ngại mà nói thẳng: “Hay là thiên kim Từ phủ nhé? Lần trước ở tiệc ngắm hoa mẹ đã gặp nàng ấy, mẹ nói là nàng đẹp lắm, còn đẹp hơn cả hoa.”

“Đại ca, đệ thật sự không có ý gì với các nàng ấy.”

Tư Liên cắt ngang lời Tư Mộ. Hắn thật sự rất sợ cha mẹ và đại ca hắn lén lút ngỏ ý với cô nương nhà nào đó cho hắn. Việc từ hôn ảnh hưởng quá lớn tới thanh danh một cô gái, một khi đã ngỏ ý cũng có nghĩa là hắn không còn cơ hội để phản đối.

Tư Mộ nghe vậy, lặng lẽ thở dài: “Đại ca nói này đệ đệ, nữ tử tài hoa đệ không thích, mỹ nhân xinh đẹp đệ không màng, rốt cuộc là đệ muốn chung lấy một nữ tử thế nào để sống đến đầu bạc răng long đây?”

Trong đầu Tư Liên lập tức xuất hiện một đôi mắt phượng xinh đẹp. Hắn nhớ tới ngày Lập Hạ hôm ấy, Chu Minh đã chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt này và nói, ta rất thích.

Đúng vậy, rất thích.

“… Đại ca, trái tim đệ đã thuộc về nơi khác.”