"Đây là Ngọc Hà, con gái giám đốc công ty mỹ phẩm SiPi và cũng là bạn..."
Vốn dĩ Trọng Lâm định nói rằng Ngọc Hà là bạn thân của mình nhưng cô gái danh giá ấy đã cướp lời hắn bằng một câu rành rọt:
"Tôi là người yêu anh ấy!"
Nụ cười trên môi Hạ Tuyết nhạt dần. Người yêu... nghĩa là gì?
"Nè, hai chúng ta chỉ quen nhau thôi chứ chưa trở thành người yêu thật sự."
"Anh nói vậy mà nghe được à? Hẹn nhau đi chơi, nắm tay và ôm hôn, thậm chí còn vào khách sạn mà anh bảo chỉ quen nhau ư?"
Tim Hạ Tuyết chợt hẫng một nhịp khi nghe cụm từ "thậm chí còn vào khách sạn" phát ra từ miệng Ngọc Hà. Khó chịu thật! Lòng cô tự dưng buồn bực lạ lùng. Vốn dĩ, Hạ Tuyết hiểu rõ trước đây tên đại ma đầu sẽ quen với rất nhiều cô gái nhưng khi đối diện với cái sự thật mình không phải là người đầu tiên của hắn thì cô vẫn thấy buồn một cách khó tả.
"Nào, chuyện đó đâu phải thế, đừng mang ra kể chứ." – Trọng Lâm lắc đầu.
"Là tại anh phủ nhận việc từng yêu em." – Ngọc Hà khoanh tay, làm căng.
"Đấy là quá khứ." – Trọng Lâm thở hắt – "Đáng lý em nên nói em là người yêu cũ thì tốt hơn đó vì lỡ như bạn gái anh hiểu lầm thì sao."
Khẽ liếc mắt nhìn sang Hạ Tuyết lặng thinh nãy giờ, Ngọc Hà bảo vẩn vơ:
"Cô ấy im re kìa, có phản ứng gì đâu."
"Tính Hạ Tuyết là vậy, rất rộng lượng và chân thành."
Thấy Trọng Lâm cứ siết chặt bờ vai Hạ Tuyết, Ngọc Hà nhìn chằm chằm kẻ tình địch xa lạ rồi kín đáo cười khỉnh. Chợt, cô nghe có người gọi mình.
"Bố gọi nên em phải đi, lát nữa em sẽ quay lại chỗ anh nói tiếp."
Trước khi rời khỏi, Ngọc Hà còn đảo mắt hết một lượt khắp người Hạ Tuyết xong đủng đỉnh quay lưng bước đi một cách quý phái.
Trọng Lâm dễ dàng nhận ra nét mặt Hạ Tuyết không tốt, bèn quay qua hỏi:
"Em sao thế? Đừng để ý những gì Ngọc Hà nói."
Lưỡng lự vài phút Hạ Tuyết chậm rãi bảo, mắt không nhìn đối phương:
"Cô ấy... là người đầu tiên của anh? Khách sạn ấy."
Hiểu nguyên do nét biểu cảm kỳ lạ trên mặt cô nàng nãy giờ, hắn phì cười:
"À hiểu lầm thôi, tối đó tôi say nên chẳng hề biết Ngọc Hà đưa mình vào khách sạn nhưng cả hai không xảy ra chuyện gì cả vì tôi ngủ như chết."
Khẽ đảo mắt, Hạ Tuyết từ từ quay mặt qua nhìn Trọng Lâm. Hiểu cô nghĩ gì nên hắn nói thật chậm rãi và rõ ràng: "Thật đó!"
Trông đôi mắt kiên quyết của đó, Hạ Tuyết thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
"Ừm, hiểu rồi."
Thình lình, Trọng Lâm ôm chầm lấy Hạ Tuyết làm cô giật mình đến suýt đánh rơi chiếc ví sang trọng đang cầm:
"Lại ghen nữa à, đáng yêu quá! Haizzz... Biết vậy tôi dẫn em đi gặp hai mươi bạn gái cũ trước đây của tôi để em ghen đến phát điên mới thôi."
Dẫu vô cùng khó chịu vì bị ôm chặt ấy vậy, Hạ Tuyết vẫn thốt lên kinh ngạc:
"Hai... hai mươi bạn gái?"
"Đùa ấy mà!" – Trọng Lâm nháy mắt, trông cực gian.
Nghe thế, Hạ Tuyết mới cười cười và để mặt tên đại ma đầu ghì siết lấy mình trong vòng tay. Vì mãi chìm đắm trong niềm vui nên hai người không hề biết Ngọc Hà đứng từ xa quan sát với gương mặt lạnh tanh...
Đang nói cười với nhau thì Hạ Tuyết và Trọng Lâm bỗng nghe có tiếng người đàn ông vang lên bên cạnh:
"Thưa cậu Trọng, cô chủ nhà tôi nói có chuyện riêng muốn gặp cậu ở trên boong tàu."
"Ừm, tôi hiểu." – Trọng Lâm gật đầu rồi nhìn lại Hạ Tuyết – "Tôi đi một chút, em ở đây chờ đừng đi lung tung. Nếu đói bụng cứ đến bàn buffet ăn."
"Tôi có phải con nít đâu mà anh sợ tôi đói."
"Tôi không lo em đói, chỉ sợ em buồn khi không có tôi bên cạnh."
"Tự tin thái quá! Thôi, anh mau đi đi kẻo Ngọc Hà chờ."
Miệng nói vậy nhưng lúc Trọng Lâm theo cùng người hầu của Ngọc Hà rời đi thì Hạ Tuyết thấy lòng buồn buồn, hụt hẫng chút gì đó. Ngoài ra cô cảm giác không an tâm lắm khi tên đại ma đầu gặp riêng cô gái xinh đẹp kiêu kỳ ấy. Mong rằng, giữa họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vừa trông bóng dáng Trọng Lâm đi lên boong tàu là Ngọc Hà đã reo lên mừng rỡ: "Nghe em gọi thì anh đến ngay, còn thương em vậy hả?"
"Em muốn nói chuyện gì, sao không ở trong thuyền nói?"
"Trong đấy ồn lắm, ra đây yên tĩnh hơn. Vả lại, lâu lắm rồi chúng ta không trò chuyện riêng với nhau. Anh đến gần đây xem nào, sợ em ăn thịt à?"
Khẽ thở dài, Trọng Lâm chậm chạp tiến đến gần chỗ Ngọc Hà đang giang rộng vòng tay như chờ đón.
Ngồi đợi Trọng Lâm khoảng hơn mười phút thì Hạ Tuyết lại thấy người hầu ban nãy của Ngọc Hà đi về phía mình, cúi người:
"Xin hỏi, quý cô đây là Hạ Tuyết? Cô chủ tôi với cậu Trọng mời cô lên boong tàu có chuyện cần nói rõ."
Đối diện, Hạ Tuyết nhíu mày khó hiểu.
... Bước từ từ trên hành lang sáng đèn, Hạ Tuyết vừa đi vừa ngó nghiêng cốt để tìm xem đường ra boong tàu. Và may mắn thay, lúc đến cua quẹo thứ tư sau một hồi tìm mệt phờ, cô cũng thấy cái lối nhỏ dẫn lên trên boong. Nhanh chóng, Hạ Tuyết sải những bước dài về phía đó. Ngay lúc đi ra bên ngoài thì cô lập tức sững người, toàn thân bất động khi hình ảnh đập vào đôi mắt mở to bần thần là cảnh Trọng Lâm đang cùng Ngọc Hà hôn nhau! Vì đứng xoay lưng nên có lẽ hắn không thấy sự xuất hiện của người thứ ba. Còn Hạ Tuyết, dù chỉ thấy tấm lưng của người con trai ấy thôi nhưng bản thân biết rõ, đó là anh chàng họ Trọng chứ không ai khác. Lặng người trong mấy giây, Hạ Tuyết liền quay mặt rời khỏi cửa boong. Cô chạy hối hả trên hành lang với một trái tim đau nhói. Nhưng khi Hạ Tuyết vừa xoay lưng bỏ đi thì trên boong tàu, Trọng Lâm đã mau chóng đẩy nhẹ Ngọc Hà ra với vẻ ngạc nhiên:
"Em làm gì vậy?"
"Em yêu anh! Trọng Lâm, em luôn yêu anh! Quay lại với em, được không?"
Trông ánh mắt nồng nàn tha thiết cùng cái nắm tay thật chặt mà Ngọc Hà dành cho mình, Trọng Lâm lắc đầu nói kiên quyết:
"Chuyện chúng ta kết thúc lâu rồi! Tình cảm đó đã trở thành quá khứ."
"Không đâu!" – Ngọc Hà cắt ngang – "Với anh là quá khứ nhưng với em thì không! Chẳng lẽ, anh không còn cảm giác gì với em ư?"
Nhìn Ngọc Hà hồi lâu, Trọng Lâm nhẹ nhàng tháo tay cô ra, trả lời bằng chất giọng trầm nhưng rõ: "Không!..."
Dứt lời, Trọng Lâm liền xoay lưng bỏ đi. Dõi theo bóng dáng người tình cũ khuất sau cửa boong, Ngọc Hà tự dưng nhếch mép cười. Hai tay hạ xuống nhanh chóng, cái dáng vẻ tràn đầy yêu thương ban nãy hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt đầy thoả mãn. Khi nãy biết Hạ Tuyết sắp lên đây nên cô gái mưu mô này đã ngay lập tức hôn Trọng Lâm trong lúc hắn vẫn còn bất ngờ. Tiếp theo, dù đang chìm đắm trong nụ hôn nhưng cô vẫn mở hí mắt để xem phản ứng của kẻ tình địch kia ra sao. Ngọc Hà vô cùng thích thú bởi thấy rõ dáng vẻ bần thần từ kẻ ấy.
"Quá khứ?" – Ngọc Hà cười nhạt nhẽo – "Trọng Lâm! Anh dám bỏ rơi em thì bây giờ em trả lại cho anh đấy!"
Xung quanh, màn đêm bao phủ nhưng lại làm nổi bật một nụ cười đắc ý.
... Ngạc nhiên vì không thấy Hạ Tuyết đứng ở vị trí cũ ban nãy, Trọng Lâm mới hỏi người phục vụ đứng gần đấy:
"Xin hỏi có thấy một cô gái cỡ 1m6, mặc chiếc váy màu hồng phấn, mái tóc quăn gợn sóng dài đến hông vừa đứng tại đây?"
"Thưa quý khách có. Nhưng vừa rồi quý cô đó đi theo một người lên boong tàu rồi mấy phút sau thì trở lại với đôi mắt rất đỏ. Tiếp, cô ấy bước ra ngoài đuôi tàu xong chẳng thấy quay lại nữa."
Lời kể của người phục vụ khiến Trọng Lâm bất động vì chẳng ngờ Hạ Tuyết vừa lên boong tàu...
***
Chiếc phà từ từ cập vào bến Bạch Đằng, Hạ Tuyết chậm rãi bước xuống khi đã trả tiền cho người lái phà. Lúc chứng kiến cảnh Trọng Lâm hôn Ngọc Hà trên boong tàu, cô đã quyết định trở lại bến. Đứng nhìn bóng dáng du thuyền sang trọng Queen ra xa dần bằng đôi mắt đỏ hoe, cô khẽ khàng xoay gót.
Gió đêm thổi lạnh cả người. Hạ Tuyết bước lững thững trên con đường dọc theo bờ sông. Đầu óc lúc này trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì. Chưa bao giờ, cô thấy lòng buồn như vậy. Cứ hễ nhớ đến cảnh hôn nhau thân mật của tên đại ma đầu với người yêu cũ, một tiểu thư danh giá, là tim Hạ Tuyết nhói đau. Cái xúc cảm này khó chịu vô cùng, đến nỗi cô ước giá như mình hãy bốc hơi tan biến để đừng tồn tại nữa! Đôi chân đi chậm dần, Hạ Tuyết tự hỏi vì sao lồng ngực không ngừng tưng tức, dường như có một xúc cảm uất ngẹn nào đấy sắp tuôn trào... Nghĩ về việc Trọng Lâm có thể quay về với Ngọc Hà khiến lòng cô đau hơn cả khi thấy Hải Luân tay trong tay với Trang Trang. Tại sao vậy? Rốt cuộc, điều tệ hại gì đang đến với mình? Hạ Tuyết lau đôi mắt ươn ướt và nhủ thầm với chính bản thân.
"Hey cô em, sao buồn thế? Có cần bọn anh giúp vui không?" – Tiếng một thằng con trai chợt vang lên bên cạnh đầy cợt nhã.
Khẽ quay mặt qua, Hạ Tuyết thấy một nhóm gồm ba, bốn thằng kiểu dân chơi đang hướng cái nhìn ham hố vào mình. Vẻ như bọn này muốn kiếm gái để chơi và khi thấy Hạ Tuyết trong bộ váy sang trọng thướt tha lại đi một mình buồn bã nên tất nhiên, chúng chẳng ngu gì bỏ qua cơ hội chọc ghẹo. Lặng thinh vài giây, Hạ Tuyết không nói không rằng, bỏ đi ngang qua đám người chỉ biết gây phiền hà cho con gái. Trước thái độ bỏ mặc kênh kiệu từ cô nàng, nhóm con trai ăn chơi kia nhìn nhau cười khỉnh. Tức thì, tên ban nãy liền nắm chặt lấy tay Hạ Tuyết kéo giật đồng thời cất giọng giễu cợt:
"Chảnh ghê ta, không thèm nhìn bọn anh luôn! Muốn qua đêm không?"
Nghe câu hỏi bệnh hoạn từ tên đó, Hạ Tuyết xoay lại, mặt lạnh băng vô cảm.
"Buông ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!"
"Trời! Woa! Đáng sợ thiệt!" – Tên nọ vẫn chưa buông tay Hạ Tuyết, nhoài người ra sau cười hô hố với lũ bạn xong nhìn trở lại cô gái – "Anh không bỏ đấy, cưng làm gì nào?"
BỐP! Âm thanh chát chúa vang lên cũng là lúc mấy tên kia há hốc mồm kinh ngạc khi thấy thằng bạn mình bị ăn cái tát nảy lửa. Chẳng để đối phương kịp hoàn hồn là Hạ Tuyết mau chóng đá vào chân hắn tiếp một cú khiến hắn phải bỏ tay ra bởi quá đau.
"Đấy, tôi làm rồi đó!" – Hạ Tuyết nghênh mặt thách thức.
"Cái con nhỏ này, mày chán sống rồi!" – Tên khác trong đám liền tức giận và giơ tay lên với ý định đánh cô nàng này một trận nên thân.
Đối diện, Hạ Tuyết còn chưa phản ứng thì một bàn tay khác đã giữ chặt tay tên nọ lại. Cái ghì siết mạnh đến nỗi gã phải nhăn mặt, miệng kêu lên: "Ối!"
"Đám khốn bọn mày cút ngay!"
Khi giọng nói lạnh lùng quen thuộc vừa cất lên cũng là lúc Hạ Tuyết thấy Trọng Lâm đứng phía sau đám thanh niên với vẻ đằng đằng sát khí. Lúc này thì trông hắn giống đại ma đầu thật rồi!... Chưa hết, hắn còn đánh vào mặt mỗi tên một cái đau vãi trời xanh khiến chúng lăn kềnh ra đất.
"CÚT!" – Giọng hắn gằn mạnh duy nhất một từ.
Đám thanh niên nọ vốn chỉ là mấy tên dân chơi xoàng và khi thấy Trọng Lâm thì hiểu bản thân gặp phải thứ dữ nên hiển nhiên, chúng lần lượt đứng dậy rồi kháo nhau bỏ đi. Chỉ chờ có thế, Trọng Lâm liền quay sang bên và phát hiện Hạ Tuyết đã bỏ đi một đoạn khá xa. Nhanh chóng đuổi kịp, hắn nắm lấy tay cô giữ lại, đồng thời gọi: "Hạ Tuyết! Chờ đã!"
Dĩ nhiên, hành động của Hạ Tuyết là giật tay ra, mặt chẳng hề xoay qua nhìn đối phương dù là một chút.
"Khoan đã, Hạ Tuyết! Nghe tôi nói! Cảnh em nhìn thấy trên boong tàu không như em nghĩ. Tôi sẽ giải thích rõ..." – Trọng Lâm vẫn giữ chặt tay cô.
"Bỏ tay ra đi!" – Tiếng Hạ Tuyết vô cảm.
Không kiềm chế được cơn nóng giận, Trọng Lâm đặt tay lên vai Hạ Tuyết và kéo hẳn cô xoay lại đối diện với mình.
"BUÔNG RA!" – Gần như thét lên, Hạ Tuyết gạt mạnh tay hắn khỏi vai.
Hơi bất ngờ trước phản ứng gay gắt từ đối phương, Trọng Lâm chỉ biết đứng im lặng nhìn cô chằm chằm. Về phía Hạ Tuyết, vẻ như hành động hét lớn ban nãy đã một phần giải phóng thứ cảm xúc đang đè nặng trong lòng nên ngay lúc này cô thấy mọi thứ nhẹ bớt đi. Thế nhưng sóng mũi vẫn cứ cay cay, mắt lại nhoè vì nước...
"Hạ Tuyết." – Trọng Lâm nói thật chậm rãi – "Vừa rồi ở boong tàu là Ngọc Hà chủ động hôn tôi chứ không phải do tự nguyện của hai bên."
"Nếu vậy thì sao anh không từ chối?" – Hạ Tuyết tưởng chừng như tim mình sắp vỡ đến nơi.
"Tôi có đẩy Ngọc Hà ra nhưng hẳn khi ấy em đã bỏ đi nên không thấy."
Chẳng hiểu sao Hạ Tuyết thấy lời giải thích đó của Trọng Lâm lại trẻ con đến thế chính vậy cô đã không tin! Lặng thinh, cô khẽ quay mặt sang hướng khác... Thấy dáng vẻ bỏ mặc từ Hạ Tuyết, giọng Trọng Lâm thật trầm:
"Lý nào, em nghĩ tôi là hạng người bắt cá hai tay, mới cũ đều muốn có?"
Dẫu rất nhanh nhưng rõ ràng Hạ Tuyết có khựng lại trong chốc lát. Đối diện vẫn không nghe Hạ Tuyết trả lời, Trọng Lâm tự dưng gật đầu cười khỉnh:
"Vốn dĩ trong lòng em từ trước đến giờ, tôi luôn là loại người như vậy!"
Dứt lời, Trọng Lâm chậm rãi quay đi... Lúc hắn cất bước thì Hạ Tuyết liền dõi mắt nhìn theo. Tấm lưng áo khoác đen lặng lẽ đó, thêm lần nữa, khiến lòng cô xuất hiện một cảm giác xốn xang khôn tả để rồi bất chợt bản thân thấy sợ hãi! Sợ vuột tay đánh mất người ấy... Thật vội vã, Hạ Tuyết tiến nhanh đến từ phía sau Trọng Lâm và một cách vô thức, tay đưa lên nắm lấy phần áo khoác kia giữ lại.
Vô cùng ngạc nhiên khi thình lình có người nắm áo mình, Trọng Lâm lập tức xoay lại. Cơ thể hắn bất động vì bắt gặp đôi mắt Hạ Tuyết đỏ hoe.
"Anh... là người đầu tiên hôn tôi, là người đầu tiên ôm tôi và cũng là người đầu tiên che nước mắt cho tôi... Phải, những việc đó có nghĩa anh là người duy nhất với tôi!" – Hạ Tuyết nấc khẽ – "Thế nhưng, tôi không phải là đầu tiên và duy nhất của anh...!"
Nghe câu nói hơi ngẹn ngào của Hạ Tuyết, Trọng Lâm đã sững người trong vài phút. Lát sau cái nhìn dịu lại, hắn chậm rãi thở ra rồi nhẹ nhàng đưa tay phải đặt lên mái đầu và dịu dàng áp sát cô vào lòng.
"Lại đây nào ngốc!" – Hôn khẽ lên mái tóc đen mềm mại kia, Trọng Lâm thì thầm – "Có thể em không phải là người đầu tiên tôi hôn hay ôm, thậm chí qua đêm nhưng... em lại là người đầu tiên tôi yêu! Và với tôi, điều đó quan trọng hơn tất cả!"
Áp đầu vào ngực Trọng Lâm, đôi mắt Hạ Tuyết mở to khi nghe thế. Tai ù đặc bởi gió đêm và bởi những từ ngữ diệu kỳ phát ra từ bờ môi tên đại ma đầu, cơ thể cô bỗng chốc run lên. Hạnh phúc. Rất nhanh, khẽ khàng nắm chặt tay áo hắn, cô bật khóc! Nghe tiếng khóc đứt quãng của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nhắm mắt đồng thời ôm chặt cô hơn dù chỉ bằng cánh tay phải. Hắn muốn người con gái mình yêu hãy lắng nghe thật rõ trái tim đang đập ấm áp của hắn. Đấy là những xúc cảm chân thành nhất.