Hạ Tuế Thiên 2013

Chương 23: Cơn Mưa Lớn




"Nếu chú không tin, thì chuyện chúng ta gặp phải đây biết giải thích thế nào?" Tôi nói. Số ốc bùn còn sống trong cỗ quan tài đó, cái bóng ma dưới làn nước suối, thứ nào cũng quỷ quái cả, nếu không phải do ma quỷ lộng hành thì tôi thực sự không nghĩ ra được cách giải thích nào khác nữa.

"Bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, mấy thứ quỷ thần chú không tin, nhưng nếu đã biết căn nguyên, thì ít nhất cũng nghĩ ra được phương hướng." Chú Hai nói: "Bất kể thế nào đi nữa, bây giờ chúng ta cũng không cần quá lo lắng số ốc bùn kia, còn có ba ngày nữa là chúng ta về Hàng Châu rồi, để chú suy nghĩ đã, xem tình hình thế nào. Nếu quả thực cái xác nữ kia là ác quỷ, thì mộ tổ đã dời đi như nào thì ta cứ táng lại cái xác nữ ấy cùng luôn, theo lý mà nói thì cũng chẳng có gì mà oan ức cả."

Chúng tôi cùng thở dài, xem ra lúc này cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Ông trẻ nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên, nói thế thì ông đi trước, để quay về xem bên kia đã xong việc hay chưa. Tôi, chú Hai và chú Ba thì về nghỉ ngơi.

Trên xe vẫn còn số dưa muối của Từ A Cầm, tôi hỏi biết làm gì với chúng bây giờ, cũng không thể mang chúng về thẳng Hàng Châu được đâu, làm thế tôi mà đi chuyển hàng cho người ta, người ta lại ngửi thấy đồ cổ ướp toàn mùi dưa muối, còn buôn với bán cái gì nữa chứ. Chú Ba nói, mày cứ tìm chỗ nào đấy mà cất trước, chú Ba mày thích ăn cái này lắm.

Trằn trọc một phen với nghỉ ngơi được, tôi cứ thấp thỏm trong lòng, nghĩ về cái xác nữ màu xanh tái trong lời kể kia mà thấy toàn thân cứ khó chịu, thế là tôi lại mò ra kiểm tra toàn bộ các đường cống thoát nước trong nhà. Tháp nước máy được đặt ở trên trấn, chắc là không có vấn đề gì, còn những chỗ thông nước khác tôi cũng chẳng nghĩ ra thêm gì được nữa, nên mới hơi hơi yên tâm.

Hôm nay phải dậy sớm, bao nhiêu mệt nhọc hôm qua cộng thêm một đêm không ngủ, rồi lại một ngày lái xe, tôi quả thực không chịu nổi nữa, mới tám giờ hơn đã lăn kềnh ra ngủ mất tiêu. Là giấc ngủ sau cơn mệt nhọc, nên chẳng mấy chốc đã ngủ rất say. Quả thực quá mệt mỏi, không mộng mị gì hết, đánh một giấc thẳng đến sáng.

Khi tôi thức dậy thì mới 5 giờ sáng, tinh thần đã hoàn toàn hồi phục, sảng khoái vô cùng. Thấy sắc trời vẫn còn tối, tôi khoác áo rồi đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Nghe tiếng động bên ngoài, tôi bỗng nhiên ngẩn ra, cảm thấy có gì đó không ổn.

Không biết từ lúc nào, trời đã mưa rồi.

Một dự cảm không lành dấy lên trong lòng tôi, tôi lập tức chạy vọt ra mái hiên bên ngoài gian phòng mình, mới thấy chú Hai và chú Ba đã đứng ở đó, mặt mũi tái xanh.

Tôi nhìn theo hướng nhìn của hai người họ, mới thấy giữa cơn mưa rào, có thứ gì đó đang đứng lù lù giữa sân nhà chúng tôi.