Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 35: Chương bổ sung 2: Góc nhìn của nam chính (Hòan toàn văn)




Hải Thành, mùa thu.

Những cơn nắng nóng của mùa hè đã bị xua tan bởi một cơn mưa mùa thu.

Cuộc sống dường như trở lại bình lặng khi nhiệt độ giảm xuống.

Chỉ là không thể quay lại như trước.

“Con có dự định gì?” Người phụ nữ gầy gò ra hiệu bằng ngôn ngữ tay phía sau bàn ăn.

Bà vất vả cả một đời, không có một ngày nghỉ ngơi, mắt thấy con trai đang kinh doanh quán bar tốt như vậy lại không tiếp tục làm,bà còn lo lắng hơn cả anh. 

“Tiền từ quán bar đã đến chưa?” Bà hướng về phía người đàn ông khua tay,“Như thế này —— Con đi mua phòng đi.”

Động tác cầm đũa gắp thức ăn của Triều Thịnh dừng lại, đôi mắt một mí chậm rãi ngẩng lên.

“Mẹ đã ăn no chưa?”

Anh còn chưa nói xong đã bị vỗ mạnh vào vai.

“Mua nhà!”. Mẹ anh đanh mặt lại, nặng nề khoa tay lần nữa.

“Nếu bây giờ không mua thì sau này con phải làm sao? Đợi đến khi con kết hôn, Chẳng lẽ con lại để vợ mình sống cùng chúng ta sao? Không có cô gái nào sẽ nguyện ý!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn trên bàn, trầm mặc mấy giây.

“Chuyện đó nói sau đi. Có kết hôn hay không là hai chuyện khác nhau”.

Mẹ anh vẫn im lặng, nhìn chiếc cằm râu ria lún phún chưa cạo của con trai, bà chậm rãi giơ tay lên. 

“Quán bar, tại sao không làm nữa?”

Ngôn ngữ ký hiệu dừng lại, bà tiếp tục ngập ngừng hỏi: “Có phải vì cô ấy không thích nên con mới ——”

“Không phải”. Người đàn ông lập tức nói.

Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ yêu cầu anh bất cứ điều gì.

Là anh muốn cho cô. 

Muốn trao cho cô tất cả những gì anh có.

Nhưng cho dù có cho đi tất cả những gì mình có, anh cũng không thể lấp đầy khoảng cách vô hình giữa họ.

Giống như, dù tìm được chiếc thang dài nhất thế giới, anh vẫn không thể hái được mặt trăng trên trời…

Người đàn ông cụp mi rồi bưng bát cơm lên.

“Không liên quan gì đến cô ấy.”

Nhìn con trai ăn cơm, người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy, từ trong túi áo trên móc treo lấy ra một tấm thẻ.

Tấm danh thiếp được đẩy tới trước mắt người đàn ông, mí mắt anh cử động.

“Đây là cái gì?”

“Hôm qua, có một ông chủ lớn đến cửa hàng,nói rằng ông ấy cũng muốn mở một cửa hàng đồ ăn Hàn Quốc. Muốn mẹ bán công thức gia truyền cho ông ấy.Ông ấy đưa ra số tiền này ——”. Người phụ nữ đột nhiên mở rộng năm ngón tay, trên mặt hiếm hoi lộ ra chút đắc ý lại hưng phấn cười.

“ Chờ đến khi bán công thức rồi, mẹ vẫn có thể ở lại trong cửa hàng. Có thể tiếp tục làm việc rồi nhận chút tiền công.” Bà lại lấy một cái thẻ ngân hàng đưa đến trước mặt Triều Thịnh. “ Chờ có tiền rồi, con lập tức đi mua nhà đi, bán quán bar làm gì—— Không bằng lại mua về đi”.

Người đàn ông không nói gì, đôi mắt đen cụp xuống nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trước mặt.

Một lúc lâu sau, anh mới đẩy thẻ ngân hàng lại cho mẹ.

“Đừng bán công thức.”

“Cửa hàng sẽ tiếp tục mở cửa.”

Người phụ nữ không thể nói được sửng sốt, hai tay đánh ra ba âm thanh.

“Tại sao? Bán đi sẽ có rất nhiều tiền a!”

Cơ bắp thịt của người đàn ông phồng lên một bên má, sau đó anh ngước mắt lên, ánh mắt thẳng tắp kiên định.

“Con muốn tự mình mở cửa hàng.”

“Đi Bình Thành.”

Người phụ nữ ngẩn người.

Sau khi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt một lúc, bà đột nhiên mỉm cười, mang theo một chút hiểu rõ cùng bất đắc dĩ.

Không dùng ngôn ngữ tay, bà chậm chạp mà dùng sức gật đầu.

Được.

Đôi mắt Triều Thịnh đột nhiên rũ xuống, hầu kết anh nặng nề rơi xuống.

“Đi thôi.” Mẹ anh giơ tay lên vẫy tay.

“Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần cố gắng hết sức, đời này dù sao cũng phải liều mạng một lần.”

Đôi tay rắn chắc của người đàn ông cử động, anh nắm lấy tấm danh thiếp trên bàn.

Tấm thẻ hơi mỏng tuỳ tiện bị vò ra vết nhăn.

Bản thân anh cũng được sinh ra như tấm thẻ đầy nếp nhăn này.

Luôn phải đem toàn bộ sức lực giãn ra, mới có thể miễn cưỡng giữ được phẩm giá của mình.

Liều đi.

Vậy thì lại liều một lần đi.

Vì chính mình.

Cũng vì cô ấy.

Vào ngày đầu đông, Triều Thịnh đến Bình Thành.

Sống ở Bình Thành không hề dễ dàng.

Làm kinh doanh còn khó hơn.

Một số cửa hàng anh đã tìm hiểu trước không phù hợp nên anh không vội về nhà. Anh mở bản đồ trên điện thoại di động để xem các tuyến đường trước khi chuyển sang tàu điện ngầm.

Vừa ra khỏi lối ra tàu điện ngầm là trường Đại học A.

Gần cổng trường có rất nhiều quán đồ uống, anh gọi một tách cà phê rồi ngồi một mình trên chiếc bàn nhựa trống bên ngoài.

Tách cà phê đã cạn, nhiệt độ giảm xuống mấy độ, nhiều điếu thuốc đã được châm.

Người đàn ông một mực ngồi đó từ xế chiều đến tối.

Thẳng đến khi quán cà phê đóng cửa, anh mới đứng dậy rời đi.

Đôi mắt anh thoáng nhìn thấy cửa hàng lớn nhất đối diện trường, trên cánh cửa kính đóng kín có dán dòng chữ đen đen trên nền trắng: Cho thuê lại.

Quả thật có chút xúc động.

Mặt tiền cửa hàng quá lớn, tiền thuê có chút vượt qua dự toán.

Nhưng anh vẫn ký nó.

Anh nghĩ rằng có lẽ đây là một sự trùng hợp khác.

Cũng giống như quán bar trước đây mà anh đã ký hợp đồng.

Giống như, kỳ tích xảy ra trước đây, anh đã gặp lại cô ở đó…

Cửa hàng mới sắp khai trương.

Công việc kinh doanh lúc đầu thực sự khá tốt.

Dù sao thì đồ ăn quả thật rất ngon, so với những tiệm ăn xung quanh, tuyệt đối là giá rẻ chất lượng lại cao.

Anh làm quen được với nhiều học sinh sinh viên tại đây.Chẳng bao lâu, mọi người ở khu đại học A đều biết “ Cửa tiệm mới ở đối diện trường học có một ông chủ rất đẹp trai”, thậm chí học sinh ở khu vực lân cận cũng tò mò đến xem.

Nhưng thật tiếc, nó thu hút nhiều thứ hơn chỉ là thực khách.

Mãi cho đến khi ba ngày liên tiếp đều có khách đến tiệm gây rối, anh mới phát giác ra.

Họ là những người ngoài tỉnh, không có căn cơ,không có quan hệ, đột nhiên đến chạm vào miếng pho mát của người khác,xung đột là điều không thể tránh khỏi.

Triều Thịnh không có mặt ở cửa hàng vào ngày xung đột nổ ra.

Lúc từ Hải Thành chạy đến, trong tiệm anh có rất đông nhân viên y tế, cảnh sát, thậm chí có cả lính cứu hỏa.

Những người đó vốn dĩ chỉ muốn đến để gây sự, không nghĩ đến một thanh niên trong cửa hàng quá nóng giận đã trực tiếp đâm một dao khiến người phải vào bệnh viện.

Mặt tiền cửa hàng bị đập tan thành từng mảnh, thậm chí nhà bếp còn bốc cháy.

Người bị thương đã phải trải qua hai cuộc phẫu thuật trong bệnh viện mới có thể giữ được mạng sống. Sau khi giải quyết các khoản bồi thường và tiền phạt khác nhau, móc sạch tiền của ông chủ cũng không đủ để bù đắp.

Vì vậy, chiếc thẻ ngân hàng bị đẩy về tay mẹ anh trên bàn ăn đã quay trở lại tay anh.

Số dư bên trong đã tăng lên gấp ba lần.

“ Mẹ đã bán nhà”. Người phụ nữ gầy gò nhỏ nhắn ra hiệu cho anh.

“Số tiền này đủ chưa?”

Anh véo tấm thẻ mỏng trong tay, nhìn người mẹ thấp hơn mình rất nhiều, không nói được một lời.

Không còn lại gì cả.

Nhà cũng bán.

Mọi thứ anh liều mạng đổi lấy trong nhiều năm, ngôi nhà của anh, đã biến mất.

Nhà không còn nữa nhưng may mắn thay, người thân vẫn ở đó.

“Không sao, không sao, không sao cả.” Mẹ anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh, “Mẹ có một đứa em trai ở quê, con nhớ không? Cậu ấy nhận thầu một quán ăn ở trường học, muốn mẹ quay lại giúp đỡ.”

Ngôn ngữ tay của bà có phần nhanh hơn: “ Ở đó mọi thứ đều rẻ hơn ở đây, sinh sống cũng dễ dàng hơn. Chúng ta ở đó mở quán ăn, rất nhanh sẽ lại kiếm được tiền!”.

“Trở về đi. Khi nào có tiền thì quay lại.”

Triều Thịnh nhìn bà mấy giây, dùng sức gật đầu.

Giống như khi bà ủng hộ anh đi Bình Thành vậy.

Đôi môi mấp máy, nhưng người đàn ông không nói được lời nào.

Lòng bàn tay to lớn chậm chạp nâng lên, chậm rãi khoa tay hai lần.

Thực xin lỗi.

Mẹ.

Mẹ anh mỉm cười.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Bà dùng ‘tiếng nói’ của riêng bà nói cho anh biết, “Người một nhà, không cần phải nói xin lỗi.”

Bàn tay phải của bà dùng sức nắm lại, hướng về phía người đàn ông:”Cố lên!”.

“ Mọi thứ rồi sẽ tốt lên!”.

Tết vừa qua ở Hải Thành, gia đình họ dành thời gian ở cửa hàng. 

Vé ngày mùng 2 Tết đi về hướng Đông Bắc.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, Triều Thịnh một mình đến Bình Thành.

Người nước ngoài phân tán hết trong thành phố lớn, không có ý nghĩa gì về Tết, thậm chí còn vắng vẻ hơn bình thường.

Tàu điện ngầm vắng tanh một cách bất thường, anh ngồi suốt quãng đường đến trạm dừng Đại học A.

Tất cả các cửa hàng trước trường đều đang đóng cửa. Anh đứng bên kia đường, giống như anh đã ngồi trong cửa hàng trước đó, nhìn về phía cổng trường Đại học A cách đó không xa.

Ánh nắng buổi trưa thật trong lành, khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

Trong lòng cũng bình tĩnh mà thoải mái.

Không biết cô ấy có cảm thấy giống như vậy vào ngày cô ấy từ chức không…

Sau khi đốt hết một điếu thuốc, người đàn ông quay lại nhìn vào cửa hàng cũ của mình.

Biển hiệu cho thuê lại được treo lên, một lớp bụi dày đã rơi xuống cánh cửa kính đóng kín.

Anh giơ tay lên dùng đầu ngón tay vẽ hai vòng cung trên kính.

Cánh tay anh buông xuống, nhìn chằm chằm vào vầng trăng lưỡi liềm trong bụi đất rất lâu.

Anh chợt mỉm cười.

Tạm biệt, mặt trăng của tôi.

*******

Diên Cát, đầu xuân.

Mùa xuân dường như đã quên mất mảnh đất này, mùa côn trùng ngủ đông đã qua mà hơi thở nơi đây vẫn đông cứng.

Lòng người so với nhiệt độ không khí còn muốn lạnh hơn.

Thời gian ăn nhờ ở đậu quả thật không dễ chịu.

Mẹ anh đã xa nhà hơn 20 năm, người thân từ lâu đã sớm không còn xem bà là người thân – một cô gái câm, giá trị lớn nhất trong nhà là để đổi lấy một ít tiền sính lễ để may quần áo cho em trai.

Vợ chồng em trai bà đã quen với thói lười biếng, sau khi bị sa thải, họ nhờ vào mối quan hệ để thuê một căn tin nhỏ ở trường học. Họ không thể chịu đựng được khó khăn, lúc này mới nhớ ra rằng họ có một người chị gái.

Bảo bà trở về, đơn giản là muốn lấy tình cảm gia đình ra ngụy trang, tiếp tục hút máu mà thôi.

Công việc bẩn thỉu mệt nhọc trong phòng ăn đều là do hai mẹ con anh làm,nhưng số tiền họ nhận được không xứng đáng với số tiền họ bỏ ra.

Nhưng trong thời gian ngắn quả thật không tìm được công việc nào có tiền nhanh như vậy, anh đành chịu đựng một mắt nhắm một mắt mở mà tiếp tục làm.

Mãi cho đến khi con trai bọn họ cùng em gái Triều Thịnh đánh nhau.

Tiểu tử kia bị em gái anh đánh đến sưng tấy cả trán.

Khi Triều Thịnh đi ngang qua, anh nhìn thấy cặp vợ chồng kia chỉ vào em gái mình chưa đầy sáu tuổi mà mắng nhiếc.

Mắng cô bé là kẻ trộm.

Mắng cô bé là người không có giáo dục.

Mắng cô bé có mẹ mà không có cha…

Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông đứng chắn trước mặt cô bé,bọn họ mới ngậm miệng lại.

Hai vợ chồng bọn họ nói Lý Bảo Thiền ăn vụng khoai tây chiên của con trai bọn họ bị phát hiện, hai đứa bé mới đánh nhau.

Cô bé nhìn anh trai mình với đôi mắt đỏ hoe nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

“Tôi không có!” Cô bé lớn tiếng nói: “Cậu ta mắng mẹ và anh tôi trước nên tôi mới đánh cậu ta!”

Đêm đó, Triều Thịnh kéo hành lý mang theo mẹ cùng em gái rời khỏi nơi đó.

Số tiền trong tay chỉ đủ để thuê một căn phòng nhỏ.

Trong thời gian ngắn cũng không thể tìm thấy phòng ở nào tốt hơn,nhưng may mắn chính là, bọn hắn gặp được chủ thuê nhà rất tốt.

Cũng coi là người quen.

Chủ nhà là một người làm ăn. Con gái duy nhất của ông đang theo học tại Đại học Hải Thành. Cặp vợ chồng này mỗi năm đều bay đến Hải Thành để thăm con gái.

Lần nào cũng đến ăn ở quán đồ ăn Hàn Quốc ở cạnh trường.

Có thể nhận ra tay nghề lão luyện của bà chủ quán một cách nhanh chóng.

Chủ thuê nhà cùng Triều Thịnh trò chuyện ở quán đồ nướng tới nửa đêm, cuối cùng ông ấy nói, ông ấy có thể cho người đàn ông một khoản tiền, để bọn họ ở Diên Cát có thể tiếp tục mở cửa hàng.

Có lời thì chia nhau, thua thì trả lại, ký hợp đồng xong có thể bắt đầu làm việc.

Đêm đó, sau khi chủ nhà rời đi, Triều Thịnh ngồi một mình cho đến khi bình minh ló dạng.

Giống như được tái sinh.

Lần này anh không dám liều lĩnh.

Nhưng so với trước kia còn có phần điên cuồng hơn.

Làm lại từ đầu, cái gì cũng không có.

Không có nguồn cung cấp, anh liền tự mình đi tìm. Không có quan hệ, anh liền tự mình đi lôi kéo. Nhân lực không đủ, anh liền tự mình làm.

Một người làm tám công việc, anh vừa làm ông chủ, vừa là nhân viên, vừa là đầu bếp, cũng là một người bán hàng rong. Đoạn thời gian đó anh làm việc liên tục suốt cả ngày lẫn đêm, năm ngày ngủ không đến tám tiếng.

Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã phải đi nhập hàng. Từ quán ăn đến chợ phải đi qua mấy đoạn dốc thẳng đứng. Xe ba bánh đi đi về về, lưng người đàn ông đều ướt sũng.Những giọt mồ hôi trên tay cũng ngưng tụ thành sương trên tay lái.  

Loay hoay không có thời gian ăn cơm, tối còn phải tổ chức tiệc. Dạ dày trống rỗng không kịp ăn lập tức chứa đầy rượu, cảm giác nóng rát thiêu đốt đến mức khiến anh gần như muốn nôn ra.

Nôn ra càng khó chịu hơn.

Lúc buồn ngủ quá, muốn hút một điếu thuốc để vực dậy tinh thần, khi mở hộp thuốc lá ra nhìn một chút, lại khép miệng hộp lại.

Tính toán, thuốc chỉ còn có hai cây,còn phải giữ lại để ngày mai nói chuyện làm ăn.

Liều mạng.  

Trước kia anh một mực cảm thấy mình rất liều mạng.

Bây giờ mới biết, mạo hiểm mạng sống của mình mới gọi là liều mạng.

Thời gian về nhà ít đi rất nhiều, thỉnh thoảng rảnh rỗi về nhà một chuyến, người trong nhà cũng đã sớm đi ngủ.

Họ cũng sẽ để lại cho anh một ngọn đèn ở tiền sảnh.

Cũng sẽ còn một bát đồ ăn khuya nguội lạnh trong phòng bếp.

Anh không biết lò vi sóng bị hỏng từ khi nào nên đã đổ hết đồ ăn khuya vào nồi rồi hâm nóng.

Dựa vào mép bếp, vừa nhắm mắt lại anh đã ngủ thiếp đi.

Chẳng bao lâu lại bị đánh thức bởi một tiếng động lớn khác.

Triều Thịnh mở mắt, nhìn thấy nồi sắt cùng cơm đều bị đổ trên mặt đất.

Bên cạnh anh là em gái tay chân luống cuống, cả người đều bị canh nóng làm ướt.

Anh nhanh chóng kéo cô bé đến dưới vòi nước.

Cánh tay của cô bé bị bỏng đỏ bừng nhưng cô bé vẫn luôn lắc đầu nói không đau.

Sau khi nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cô bé đột nhiên bật khóc.

“Đừng làm như vậy, anh sẽ chết!”

Cô bé nhào vào trong ngực anh: “Anh chết, em sẽ không có anh trai!”

Triều Thịnh bật cười: “Lại nghe ai nói nhảm với em rồi? Làm sao dễ chết như vậy được ”

Tiểu cô nương khóc nửa ngày mới buông anh ra, vừa khịt mũi thút tha thút thít nhỏ giọng hỏi: “ Anh rất mệt mỏi có phải không?”.

Ánh mắt Triều Thịnh khẽ dao động, anh lắc đầu

Đứa trẻ chỉ nhỏ chứ không ngốc.

Đôi mắt cô bé lại đỏ hoe, cô bé thì thầm: “Anh có thể đừng mệt mỏi như vậy có được không?”

Người đàn ông mỉm cười, giọng hơi khàn: “Được,nhanh đi ngủ đi”.

Tiểu cô nương không trả lời, chân trần xoay người chạy về phòng ngủ.

Một lúc sau cô bé lại chạy trở về, trên tay cầm theo chiếc đồng hồ điện tử.

Màn hình nhỏ vuông vức đưa đến trước mặt người đàn ông, đôi mắt người đàn ông rũ xuống nhìn thấy giao diện trên Weibo,sắc mặt lập tức trầm xuống.

“ Mua cái này là để cho em chơi à?”.

“Từ trước đến nay em đều không chơi trên lớp”. Cô gái nhỏ lập tức nói, sau đó dựng thẳng một ngón trỏ đặt trước miệng,” anh cũng đừng nói với mẹ nhé”.

Người đàn ông cầm lấy đồng hồ muốn ngắt kết nối mạng, vô thức liếc mắt nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình.

Anh khựng lại trong giây lát.

Một cô gái mặc trang phục Tây Tạng được vây quanh bởi một đám trẻ đôi má đỏ bừng. Cô đội những bông hoa màu vàng trên đầu, mỉm cười rạng rỡ.

Đó là cô ấy.

Đôi mắt vẫn còn đang bắt giữ những chi tiết trong tấm ảnh, muốn xác nhận thật giả.

Nhưng ý thức trước tiên đã thả lỏng, dường như mọi cảm giác bối rối cùng mệt mỏi đều biến mất ngay lập tức…

“Mẹ nói, em mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều không biết mệt”. Cô gái nhỏ ôm lấy cánh tay người đàn ông, đem đồng hồ trong tay nhét vào tay anh.

“ Anh ơi, lúc anh mệt mỏi, liền nhìn chị ấy một chút đi”.

****

Khi băng tuyết mùa đông tan hoàn toàn, nhà hàng phong cách Hàn Quốc Erfentian chính thức treo biển.

Nó đã đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn mệt mỏi như vậy.

Bất quá, Triều Thịnh đã tìm ra thuốc giải.

—— Ở trong điện thoại di động của anh.

Trong đêm khuya, khi mọi người đã ngủ yên,lúc gân cốt mệt mỏi kiệt sức, người đàn ông sẽ đeo tai nghe lên, tận hưởng liều thuốc giải độc của riêng mình.

Anh luôn có cảm giác như cô vẫn ở đây, vẫn ở bên anh.

Sự giao lưu của họ so với trước đây dường như còn thẳng thắn hơn, thân mật hơn.

Anh biết rõ ràng nơi cô ở.

Anh nhìn cô đi qua Tây Tạng, thảo nguyên, sa mạc cùng đại dương mênh mông.

Tốc độ cùng tâm trí ngày càng rộng mở hơn.

Cảm xúc của cô cũng trở nên sống động hơn.

Không còn giả vờ,không tiếp tục ẩn giấu.

Khi cô để mặt mộc mỉm cười rạng rỡ trước ống kính, anh sẽ luôn nghĩ đến cô gái đã khóc khi ăn ở một nhà hàng nhỏ nhiều năm trước…

Cô đã trở lại.

Lại giống như, cô vẫn luôn ở chỗ anh chưa từng rời đi.

Quãng thời gian gian nan nhất này, là cô cùng anh vượt qua.

Nhiều lần, anh đeo tai nghe, để video của cô phát liên tục cho đến tận bình minh, một lần rồi lại một lần cùng anh chìm vào giấc ngủ, lại một lần rồi lại một lần cùng anh tỉnh dậy.

Hóa ra, có người chỉ cần tồn tại, chỉ cần có thể nhìn thấy cô,hết thảy đều có ý nghĩa……

Một năm sau, Erfentian rời Cát Lâm.

Hai năm sau, Erfentian trở thành nhà hàng Hàn Quốc nổi tiếng nhất ba tỉnh Đông Bắc.

Khi các phương tiện truyền thông địa phương phỏng vấn ông chủ trẻ vốn là tân binh trong ngành phục vụ ăn uống này, ông ấy đã hỏi một cách tự nhiên về nguồn gốc của cái tên “Er Fentian ( Hai phần trời)”:

“Nó có phải được lấy từ ‘ Hai phần thiên hạ’ trong Tam Quốc không? Một giấc mộng đẹp mà Chu Du không kịp thực hiện.”

Người đàn ông mỉm cười, chỉ đáp: “Hai phần trời, cũng là mộng đẹp của tôi.”

Giấc mơ của anh đã thành hiện thực.

Trên màn hình khóa của điện thoại di động, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của người phụ nữ sáng bừng như ánh mặt trời.

—— Là dáng vẻ hạnh phúc thực sự.

Cuối cùng anh cũng hiểu.

Ai cũng không thể dùng tình yêu đem ánh trăng chiếm thành của riêng mình.

Mặt trăng treo cao trên bầu trời.

Chỉ khi đủ sáng tỏ, mới có thể chạm vào cô ấy.

******

Bình Thành, mùa xuân.

Nửa năm trước, Johaos khai trương ở Bình Thành.

Cửa hàng vẫn như cũ giống như ba năm trước, nhưng cũng lại không còn như xưa nữa.

Giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên mà cô đã quên từ lâu của nhiều năm trước, Triều Thịnh đứng ở nơi cô không thể nhìn thấy, chăm chú nhìn cô.

Anh nhìn cô bước vào cửa hàng, bước đi nhẹ nhàng, tự tin.

Khuôn mặt mộc so với trước đây còn xinh đẹp hơn.

Anh nhìn món bibimbap anh tự tay chuẩn bị được mang đến cho cô.

Tư thế cầm thìa vẫn như trước.

Nếm qua một muỗng, cô liền lập tức dừng lại, vội nhìn xung quanh.

Đôi mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.

Đôi mắt của Triều Thịnh nóng lên,anh mỉm cười.

Anh mở cửa tiến lên một bước, đi về phía cô.

Anh đã đi qua mùa đông dài giá lạnh và trở về bên em trước khi thủy triều mùa hè dâng cao. 

Xin chào, mặt trăng của anh.

TOÀN VĂN HOÀN