Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 30: Nhớ em




Kẽo kẹt ——

Cánh tay đang của người đàn ông vẫn đang nắm lấy ở phía sau đầu.

Nhưng tại sao, tôi lại có cảm giác như xe vẫn trượt về phía sau?

Thế giới dường như đang lùi lại phía sau.

Bởi vì chúng tôi đang hôn nhau.

Lòng bàn tay anh áp vào eo tôi.

Bàn tay to lớn của anh ấy tóm lấy cổ tôi.

Sống mũi cao thẳng của anh ấy áp sâu vào làn da trên má tôi.

Lời nói, môi, lưỡi của chúng tôi đều hòa quyện vào nhau…

Tôi nhận ra rằng mình thật không có tiền đồ.

Rõ ràng là tôi đã đến rất nhiều nơi.

Rõ ràng gặp qua trăm ngàn loại phong cảnh.

Rõ ràng đều đã trôi qua lâu như vậy.

Tôi cư nhiên vẫn……

Cứ thích anh ấy như vậy….

Chỉ đơn giản là thích, cũng không hề có chút đạo lý nào…

—Khi anh ấy đến gần tôi, trái tim tôi rung động.

Khi anh hôn tôi, tôi hạnh phúc.

Lúc không có anh, tôi cũng rất vui vẻ——Đó là khi tôi ở adrenalin nhảy dù điên cuồng qua thung lũng.

Là khi tôi ở dopamine liên tục phóng thích lặn sâu xuống lòng đại dương…

Cảm giác hài lòng của tôi cũng được lấp đầy bởi đứa trẻ ở vùng cao Tây Tạng.

——Nhưng những niềm vui này cộng lại cũng không mãnh liệt bằng khoảnh khắc tôi có lại anh.

Đây là người đàn ông mà chỉ cần liếc mắt một cái tôi lập tức yêu thích.

Chính gen của tôi đã chọn anh ấy.

Anh ấy là khát vọng bản năng tiềm ẩn của tôi.

Tôi sẽ vì anh ấy mà tan chảy.

Trán, phía sau lưng, hốc mắt cùng những nơi khác đều bị hơi nước làm cho tan chảy.

Khi nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, bốn cánh môi đang hợp nhất đột nhiên phát ra một tiếng “baa” rồi tách ra.

Khả năng tự chủ của anh ấy vẫn rất tốt, phóng thích cùng thu liễm rất linh hoạt.

Vòng eo bị một bàn tay to lớn ôm chặt lấy.

Người đàn ông trực tiếp nhấc tôi ra khỏi ghế lái kéo về ghế phụ.

“Đến đây, ngồi ở đây.”

Giọng anh như bị bỏng,khàn đến cực điểm, giống như đang bị ho khan.

Dục vọng trong đáy mắt cũng cuồn cuộn sôi trào.

Ánh mắt nhìn đến mức khiến lưng tôi tê cứng, eo chân chợt mềm nhũn…

Tôi xoay người một cách khó khăn. ngồi lên ghế phụ.

Người đàn ông bắt chéo đôi chân dài vượt qua đổi chỗ cho tôi.

Anh buông phanh tay vừa kéo xuống, đạp ga rồi lái chiếc xe địa hình lao thẳng vào khu dân cư.

Khu biệt thự mới xây nên rất sạch sẽ, sang trọng trang nhã.

Tôi không có thời gian thưởng thức nó.

Chỉ kịp nhìn thiết kế của nó, có một khu vườn và một hồ nước nhân tạo rộng lớn.

Chiếc xe Việt dã của tôi dừng lại trước một tòa nhà bên hồ cạnh.

Nhà ở dành cho hộ gia đình cao ba đến bốn tầng.

Cửa gara tầng một tự động nâng lên, chiếc xe Việt dã màu đen của tôi lao vào gara. 

Lần này không cần anh nhắc nhở, tôi nhanh nhẹn mà gạt phanh tay, nhanh nhẹn mà ngồi vào ghế lái.

—— Cũng ngồi lên đùi người đàn ông.

Anh ấy cũng rất ăn ý mà hôn tôi.

Thậm chí còn dùng sức mạnh hơn trước.

“ Muốn lên lầu không?” anh ấy hổn hển hỏi tôi.

Tôi không nói gì, một bên hôn đáp lại anh, một bên lấy hành động trả lời ——

Cùm cụp.

Yên xe được gập phẳng.

Không gian rộng rãi ở hàng ghế sau mà anh khen đã thay đổi.

Nó trở thành một nơi bí mật có thể nằm ngửa cổ.

Tôi không hề cố kỵ mà ngã người ra sau, không quên dùng hai tay kéo cổ áo người đàn ông đó.

Kéo anh và tôi cùng nhau trầm luân.

Trong nơi tối tăm, bí mật này, chỉ có hai chúng tôi…

Tôi dường như lại quay trở lại tầng hầm của quán bar đó.

Giống như quay trở lại mùa hè nóng bức kia.

Hoặc có lẽ, từ trước đến nay tôi chưa từng rời đi.

Tôi vẫn luôn đúng tại chỗ khô cạn, chờ đợi thủy triều một lần nữa mãnh liệt mà đến.

Đến…

Cuối cùng…

Thấm vào từng tấc da thịt trên người tôi.

Bao vây lấy tôi…

Nuốt chửng tôi…

Khiến tôi  phải kêu cứu, khiến tôi hét lên sợ hãi..

Khi thủy triều rút đi, ánh trăng ló dạng.

Tôi không thể nhìn thấy ánh trăng, nhưng tôi biết đã rất muộn rồi.

Anh chính là như vậy.

Không tồn tại cái gọi là một vừa hai phải, chuyển biến tốt liền dừng lại.

Rồi lại tiếp tục muốn ngày nối tiếp đêm.

Tôi vẫn giống như cũ không theo kịp tiết tấu của anh ấy.

Ước chừng là xưa nay chưa từng có, từ trong ra ngoài, từ đầu đến ngón chân đều thoải mái, tuy rằng thể lực kiệt quệ, tinh thần tôi lại càng thêm tràn đầy sức sống hơn.

Khi cuộc chiến dừng lại, người đàn ông từ trong cốp xe lấy ra chai nước khoáng, mở nắp chai đưa đến bên miệng tôi.

Cổ họng khàn khàn được dòng nước ươn ướt có chút dễ chịu hơn, một lần nữa phát ra âm thanh: “Trong mấy năm qua…”

Tôi hỏi anh: “Anh có người phụ nữ khác không?”

“Không có.” Anh ấy dứt khoát lưu loát đáp, lời nói chém xuống như đinh chặt sắt.

Tôi nhẹ “Thiết” ra một tiếng: “Không tin.”

Anh ngẩng cổ uống hết chỗ nước còn lại, sau đó lấy áo khoác, quấn quanh người tôi lại rồi lại ôm tôi vào lòng.

Tôi tránh né, mếu máo: “Chẳng lẽ không có người phụ nữ nào tấn công anh?”

“Có.” Trả lời vẫn rất nhanh nhẹn.

“……”

Đôi mắt đen sâu kín của người đàn ông liếc nhìn tôi một cái.

“ Em trai anh không đồng ý”.

“ Em trai nào?”

Anh cầm lấy cổ tay của tôi kéo qua: “Cái này ——”

Sau khi kịp phản ứng, tôi rút tay lại, “ bang” một tiếng đánh vào vai anh.

“Lưu manh!”

“Không còn cách nào khác, anh quả thật chính là lưu manh”.

Đàn ông có phải đều là cái đức hạnh như thế này hay không?

Tại sao anh ấy lại vui vẻ như vậy sau khi bị đánh?

Anh cười, bên môi mang ra vài phần biểu tình mà tôi rất quen thuộc, vừa lưu manh vừa hư hỏng: “ Người phụ nữ khác tấn công, nó vẫn không nhúc nhích, vừa nghĩ đến em, nó lập tức chào”.

“ Đây là em trai anh đã nhận chủ của nó rồi”.

Tôi trừng mắt liếc anh ấy một cái, bên môi lộ ra ý cười.

“ Lừa đảo, em mới không tin đâu”.

“ Không tin thì em tự đến xem xem”. Anh túm lấy gáy tôi ấn xuống.

“ Có phải đang cùng em chào hỏi hay không, hửm?”.

“Anh ——” tôi thoát khỏi tay anh, lại đánh anh một cái, “Anh hiện tại tại sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy!” 

Người đàn ông bị đánh một lần nữa cười đến thõa mãn, lại một lần nữa đem tôi kéo vào lồng ngực.

“ Em cũng không tìm người đàn ông khác sao?”

Tôi chậm rãi cụp mắt.

“ Nếu em nói có thì sao?”

“Không tin.”

“Này.” Tôi ngước mắt liếc nhìn anh, “Ông chủ Triều tự tin như vậy sao?”.

“ Chủ yếu là do, Hạ lão sư không giống dáng vẻ được ‘ ăn no’.” Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Còn chưa bắt đầu động, em cũng đã ——”

Tay tôi kịp thời che miệng anh lại, ngăn cản những lời nói thô tục trắng trợn hơn phát ra.

Anh không nói nữa, nắm lấy tay tôi kéo qua, ở trên bàn tay khẽ hôn hôn.

Hàng mi tôi run run, cũng đem bàn tay to ở eo tôi kéo qua.

Lần đầu tiên nó chạm vào tôi, bàn tay này đã tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ tay.

Nhưng vết sẹo không thể xóa được.

Nhẹ nhàng xoay cổ tay, tôi hơi cúi đầu xuống một chút.

Ở vết sẹo gần khóe bàn tay in lên một nụ hôn.

Ngón tay người đàn ông đột nhiện cuộn tròn lại, ng·ay sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước: “Hôn cho tốt một chút đi.”

“ Em không ở đây, toàn phải dựa vào nó”.

“……”

Tôi ném cánh tay anh ra, phun ra mấy chữ: “Anh đáng ghét……”

Bàn tay bị ghét bỏ đặt lại vị trí cũ, vỗ nhẹ hai cái:

“ Thật sao?”.

“Chẳng lẽ em không có?”

Anh hôn lên lông mi của tôi.

“Không nghĩ đến anh?”

“……”

Nhớ anh?

Thời gian có thể bị công việc lấp đầy, đầu óc có thể bị lý trí thít chặt.

Những nỗi nhớ vẫn giống như khi đi học làm việc riêng, khi làm việc thì ngắm cá,thỉnh thoảng lại lén lút lẻn ra ngoài.

Anh ấy làm được.

Làm tôi cả đời đều không thể quên được.

Đặc biệt là vào những đêm hè ẩm ướt mưa nhiều.

Hoặc khi nội tiết tố trong cơ thể kịch liệt dao động theo chu kỳ ……

“ Em có một lần” Tôi ghét sát vào tai anh thì thầm: “ Đã mơ thấy anh”.

“Thật không. Mơ thấy anh làm gì?” Anh thấp thấp giọng hỏi lại, rõ ràng đã biết rõ câu trả lời của tôi.

“Anh?”

Bị một lời nói trúng đích, tôi thẹn quá hóa giận mà véo cơ ngực anh.

Anh còn không chịu bỏ qua mà tiếp tục truy hỏi: “Có phải hay không?”

Tôi rũ mắt cắn môi, không tiếng động cam chịu.

“Sau đó đồng hồ báo thức trên di động vang lên, em liền tỉnh.” Tôi tiếp tục kể cho anh ấy nghe bí mật sâu kín nhất, “Em bị đánh thức, đều không có ——”

Tôi thể nào mặt dày giống như người đàn ông này được, giọng thật nhỏ mà phun ra hai chữ.

Bí mật cũng biến thành ủy khuất mà lên án: “Tỉnh lại lúc sau càng khó chịu. Anh thật chán ghét……”

Anh vui vẻ chấp nhận lời buộc tội vô lý này.

“ Hửm, trách anh sao?”

Sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống má và cơ thể tôi.

“Bây giờ bồi thường cho em được không?” 

“Tất cả đều cho em.”

“Đều cho em……”

……

Trăng có lẽ đã ngủ quên.

Nhưng chúng tôi vẫn chưa muốn ngủ.

Ngoại trừ việc tiếp tục ôm hôn, chúng tôi còn làm những việc mà trước đây chúng tôi chưa từng làm.

—— Trò chuyện với nhau.

Chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện thẳng thắn mà thành khẩn như vậy trước đây.

Hóa ra ngoài cơ thể, việc bộc lộ trái tim cũng có thể làm người ta vô cùng mê muội.

Hóa ra…

Đây chính là tình yêu.

Chúng tôi rốt cuộc cũng có thể, nghiêm túc mà yêu đương.

Ở trong một mối quan hệ yêu đương lâu dài.

“…Đường bên kia không tốt, xe của em lại bị hỏng. Một người Tây Tạng cho em mượn một chiếc ô tô. Đó là một chiếc xe tải nhỏ kiểu cũ dùng để kéo gia súc và cừu.”

“ Có dễ lái không?”.

“ Em không biết… chiếc xe đó có hộp số tay, em không lái được! Con trai út của ông ấy còn cười nhạo em”.Tôi tựa cằm vào ngực người đàn ông bĩu môi —— — ở trước mặt anh ấy, không cần thầy dạy tôi cũng có thể dễ dàng làm nũng, “ Anh ta cười nhạo em…”

Anh hôn lên đỉnh đầu tôi để an ủi.

“Vậy lần sau ra ngoài, em có muốn mang theo một tài xế có thể lái xe số tay không?”

“ Thuê không nổi a…”

“ Đưa không tiền cho em”. Anh ở bên tai tôi cười nhẹ, “ Cộng thêm phục vụ trên giường miễn phí”.

“…… Không cần!”

“ Vậy, nếu là vệ sĩ thì sao?” Anh tiếp tục không chút mặt mũi mà tự đẩy mạnh tiêu thụ chính mình, “Ai cười nhạo em, anh liền đánh hắn.”

“ Ông chủ Triều, Triều tổng ——”  Tôi dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực anh,“Anh đều đã là ‘ ông chủ ’ rồi, tại sao còn muốn lấy nắm đấm giải quyết vấn đề?”

Anh hừ cười: “ Nếu anh nói cả đời anh chỉ dùng nắm đấm hai lần, em có tin không?”.

“ Lần đầu là vì mẹ anh”.

Còn một lần nữa mà anh ấy không nói.

Nhưng chúng tôi đều biết rõ lần đó xảy ra chuyện gì.

Đầu ngón tay mơn trớn vết sẹo trên tay người đàn ông, tôi nghĩ nghĩ.

“ Em gái anh thì sao?”

“Lý nữ sĩ tự mình động thủ.”

Tôi cười lớn.

Anh ấy cũng mỉm cười.

Tôi giống như có chút không nhận ra anh.

Hoặc có lẽ, tôi chỉ mới bắt đầu làm quen với anh ấy.

Hóa ra, anh cũng rất thích cười.

Chỉ cần nhìn tôi, khóe môi anh ấy sẽ luôn nhếch lên.

Hóa ra anh cũng không phải lãnh đạm kiệm lời như vậy.

Còn có thể cùng tôi nói rất nhiều điều.

Chỉ nói cùng tôi.

Anh ấy kể với tôi rằng sau khi chúng tôi chia tay, có người đã đến cửa hàng của mẹ anh ấy trả giá rất cao để mua công thức gia truyền của bà ấy, nhưng bà ấy không bán…

Sau khi chuyển nhượng quán bar,anh nhanh chóng mở quán bán đồ ăn Hàn Quốc.

Không phải ở Hải Thành, mà là ở Bình Thành.

Tôi sửng sốt một chút: “Lúc đó anh đến Bình Thành sao? Anh ở đâu?”

Tim tôi rung chuyển dữ dội.

Vẫn là chỗ đó.

Vẫn luôn ở đại học A….

“ Mở được hai tháng”. Anh nói tiếp, lại ngước mắt nhìn tôi, “Cũng không gặp được em.”

“……”

“ Anh đến đó lúc nào?”. Tôi hỏi anh.

“ Trước tết Âm Lịch”.

Tôi trầm mặc một lát.

“ Lúc đó em đã từ chức ở đại học A rồi”.

“ Ừm. Sau này, anh có đến trường hỏi ”.

Tôi cụp mắt xuống, chợt nhớ đến lời anh ấy nói trước đó: “Anh nói ‘ mở được hai tháng  ‘… Sau này Cửa hàng đó không còn nữa à?”.

“ Ừm. Nghỉ bán”.

Anh cũng cụp đôi mắt một mí xuống.

“ Sau này, một người họ hàng của mẹ anh ở Đông Bắc nói, bạn của ông ấy có một nhà ăn nhỏ có thể nhận thầu, anh và mẹ liền đến đó”.

“……”

Anh bâng quơ nhẹ nhàng nói vài câu.

Nhưng tôi biết, đoạn thời gian đó chắc chắn không dễ dàng…

Giá thuê ở Bình Thành cao như vậy, mở một cửa hàng quả thật không dễ dàng—— có lẽ anh đã tiêu hết 200.000 NDT trong thẻ ngân hàng của mình, cộng với số tiền chuyển nhượng quán bar vào đó.

Nếu chỉ đơn giản là “ không bán nữa”, sao có thể dễ dàng vứt bỏ mọi thứ chạy đến Đông Bắc?

Hai tay ôm chặt eo người đàn ông, tôi ở trong lòng anh khẽ cọ cọ.

“Sau này, anh bắt đầu kinh doanh ở Đông Bắc sao?”.

“Ừm. Cũng là vận khí tốt, nhà ăn đó kiếm được tiền, còn lôi kéo được đầu tư.” 

Anh từ từ nhắm mắt lại, ký ức dâng trào trong đôi mắt đen láy.

“Bây giờ anh đã tin vào may mắn – trong hai năm đó, có lẽ anh đã gặp may mắn, làm cái gì cũng đều thuận lợi”.

“Có loại cảm giác, mọi mong ước đều có thể được như ý nguyện”.

Trong đầu tôi run nhẹ.

Một đoạn ký ức theo đó mà nhảy ra:

Chuyến xe đêm, mặt biển tối đen.

Bình minh ngày đầu năm, tia sáng từ ngọn hải đăng.

Cùng với ước nguyện đầu tiên của tôi.

Đoạn đường ấy là điểm khởi đầu để tôi lấy hết can đảm đi thật xa…

Chóp mũi tôi đau nhức.

Tôi vội cúi mặt xuống giấu đôi mắt nóng bừng. “Ừm, có lẽ lúc đó ông trời đang giúp anh.”

Cố nén giọt nước nơi khóe mắt, tôi hỏi lại: “Anh phát hiện em có tài khoản truyền thông khi nào?” 

Nào có cái gì là trùng hợp.

Cũng chỉ có anh, mới có thể coi tiền như rác như vậy, bỏ ra nhiều tiền tìm tôi hợp tác.

Khóe môi người đàn ông cong lên, anh không trả lời, duỗi tay mở khóa điện thoại,click mở Weibo.

Tài khoản weibo của anh ấy là một tài khoản trống, thậm chí không có ảnh đại diện, chỉ theo dõi một người. 

Không cần đoán, anh bấm vào tài khoản duy nhất mà anh theo dõi trên tài khoản của mình.

Là Weibo của tôi.

Bài đăng rất sớm rất sớm trước đây: Lần đầu tiên trở về từ vùng Tây Tạng, được chị gái nhà văn cổ vũ, tôi đã viết nhật ký hành trình đầu tiên.

Sớm như vậy sao?

Ngay khi tôi ở phương xa lẻ loi một mình, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, anh cũng ở phía sau chăm chú dõi theo tôi…… 

Tôi từ từ ngước đôi mắt lên nhìn anh…

“ Vậy tại sao anh không đến tìm em sớm hơn?”.

Người đàn ông im lặng một lúc lâu.

“ Em vui vẻ, nguyện vọng của anh đều thành hiện thực”.

“……”

Dường như từ rất sớm đã có một viên đạn bắn ra, thẳng đến lúc này mới bắn trúng điểm giữa lông mày tôi. 

Tôi thiếu chút nữa đã quên.

Rất lâu trước khi tôi học được cách hạnh phúc, rất lâu trước khi tôi tìm lại được chính mình. 

Có người đã vì tôi mà thành kính ước nguyện: Hy vọng Hạ Kiều, mỗi ngày vui vẻ.

……

Tôi lại rúc vào vòng tay anh, nhắm mắt lại và cố ngăn những giọt nước mắt tuôn ra. 

“Vậy sao bây giờ anh lại ở đây?”

Lồng ngực đang ôm chặt tôi phập phồng lên xuống.

Nhưng lời nói của anh lại rất nhẹ nhàng:

“Không thể quên được.”

Cơ thể tôi căng cứng, không nhìn rõ mặt anh. 

Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở ấm áp.

Cũng có cái gì đó thực nóng ấm rơi xuống.

“Hạ Kiều, anh rất nhớ em.”

“……”

Thật may mắn hiện tại chúng tôi còn có thể ôm nhau.

Ôm.

Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương nhưng lại không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. 

Cũng không nhìn thấy nước mắt của đối phương….

Tôi khụt khịt mũi, thanh âm rầu rĩ: “Không công bằng.”

“Anh vẫn luôn biết mấy năm nay em đang làm cái gì, đi qua nơi nào. Còn anh ở đâu em đều không biết “.

Tôi ở trên vai anh cắn một ngụm, tiếp tục lên án anh:

“Em còn tưởng rằng, anh đã sớm kết hôn.”

“Sớm đem em quên mất……”

Người đàn ông chấp nhận mọi lời buộc tội hợp lý và vô lý của tôi.

—Anh ấy vẫn có thể nắm bắt được mọi cảm xúc của tôi như trước. 

Không nói một lời, anh ấy duỗi tay vào túi áo vest của mình lấy ra một tấm danh thiếp. 

Giống như cái được đưa cho tôi ở cửa hàng ngày hôm nay. 

Hiện tại, tôi mới cẩn thận nhìn xem mặt trên viết cái gì:

Erfentian Catering Management Co.Ltd.(*)

(*) Erfentian: Phiên âm Hán Việt là ‘ Nhị Phân Thiên ’ (二分天)

Người sáng lập

CEO

Triều Thịnh

Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, dùng những ngón tay thô ráp vẽ một đường ngang trên lòng bàn tay, sau đó viết ra một chữ “Thiên( bầu trời)”.

Hai bên của chữ “ Thiên” được cắt ra, mỗi bên có thêm hai thanh dọc—— Đây là cách nó phân tách làm hai.

Trong đầu thong thả oanh ra một tiếng, hô hấp tôi cứng lại.

Nhị phân thiên ——

Kiều.

(*)Nguyên bản của chữ ‘ Nhị phân thiên’ là 二分天.    Chữ ‘ Thiên’ (天) tách hai thanh dọc hai bên ra, cộng thêm chữ nhị (二), sẽ tạo thành biến thể của chữ ‘ Kiều’ (乔)