Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 25: Đinh tai nhức óc




Sự im lặng đến chói tai.

Chắc là đã rất muộn rồi.

Cuộc vui ở quán bar trên lầu đã dừng lại.

Mọi thứ lại bình tĩnh trở lại.

Bao gồm cả người đàn ông phía sau tôi.

Sau khi mất đi sự điên cuồng, cơ thể thú tính của anh ấy lặng lẽ ôm lấy tôi.

Ngoại trừ trái tim đang đập nhanh, mọi thứ đều rất bình tĩnh.

Một nụ hôn cực kì dịu dàng rơi xuống trên trán tôi.

“Còn khó chịu sao?”

“……”

Chắc là não đã ngừng hoạt động sau khi bị kích thích liên tục. Tôi không tìm được từ nào để diễn tả bản thân mình lúc này.

Khó chịu?

Thoả mãn?

Nhiệt tình?

Kiệt sức?

Tất cả.

Lại giống như, đều không phải.

Hết thảy mọi việc đều là xưa nay chưa từng có.

Chưa có ai tấn công tôi một cách trắng trợn như vậy.

Cố gắng hết sức trong khả năng, để đánh dấu tôi bằng những dấu ấn của riêng anh: bằng dấu hôn, dấu vân tay, mồ hôi khi tiếp xúc gần, hơn thế nữa là những dấu vết không thể diễn tả được bằng lời.

Ngay cả vết răng trên mắt cá chân tôi cũng thể hiện tính chiếm hữu của anh ấy.

Xưa nay chưa từng bị chiếm giữ mạnh mẽ như vậy. Cũng chưa từng có mâu thuẫn như vậy:

Tôi vừa đau đớn, lại vừa vui sướng.

Hóa ra nỗi đau tột cùng lại là niềm hạnh phúc cực hạn.

Hóa ra, khi phát tiết ra hận ý, yêu cũng sẽ trở nên nồng đậm, khắc sâu.

Hóa ra khi lòng tôi đã quyết định rời xa, thân thể lại còn quyến luyến muốn ở lại, như cũ không muốn buông tha.

Anh làm được.

Tôi nghĩ, tôi sẽ không thể nào quên được……

Bàn tay to lớn trên eo tôi cử động, vuốt ve từ bờ vai đến sống lưng tôi, xoay người tôi lại đối mặt với anh.

Cơ thể đau nhức của tôi căng ra, tôi cau mày phát ra một tiếng “rít” nhẹ.

Những nếp nhăn giữa lông mày được nụ hôn của người đàn ông làm phẳng đi.

“Em có muốn đi tắm không?” anh hỏi tôi bằng giọng nói trầm khàn.

Tôi muốn trả lời “một lúc nữa”, nhưng khi môi tôi cử động chỉ phát ra vài âm tiết thều thào vô nghĩa.

Người đàn ông không hỏi thêm nữa, anh nắm lấy chiếc chăn mỏng ở cuối giường, dùng đôi bàn tay to lớn che cho tôi, đứng dậy rời khỏi giường.

Anh ta không đi về hướng phòng tắm, cơ thể trần trụi cúi xuống nhặt chiếc quần trên sàn nhà lên.

Anh lục túi, lấy ra thứ gì đó rồi đưa cho tôi.

Đó là một thẻ ngân hàng.

Lông mi tôi rung rung ngước lên nhìn anh.

“…Anh đang làm gì vậy?”

Người đàn ông không trả lời. Anh nắm lấy một cánh tay của tôi từ trong chăn rồi nhét thẻ ngân hàng vào tay tôi.

Cảm giác như một củ khoai tây nóng hổi, ​​tôi cuộn tròn các ngón tay lại.

” Bây giờ đưa cho em cái này….Cảm giác giống cái gì anh biết không?”

“ Biết”.

Anh mím môi nhìn tôi bằng đôi mắt đen sâu không đáy.

“ Cảm giác ông đây là một con vịt đực, muốn lừa lọc lên giường miễn phí”.

Dừng một chút, người đàn ông chỉ về phía thẻ ngân hàng.

“Anh chỉ có tấm thẻ này, trong đó có khoảng 200.000 nhân dân tệ.”

“…”

Tôi chậm rãi quấn chăn ngồi dậy, đặt thẻ ngân hàng lên ghế cạnh giường.

Đôi mắt của người đàn ông dõi theo chuyển động của tôi rồi tập trung vào tôi.

“Không cần?”

Tôi rũ mắt không nhìn vào mắt anh: “anh kiếm tiền không dễ dàng, giữ lại đi.”

Anh thu lại thẻ, chậm rãi cụp mi xuống, nhìn chằm chằm mặt đất mờ mịt.

“ Anh bán quán bar rồi”.

Tôi sửng sốt.

“Cái gì?”

Anh đem nơi này bán đi?

Vì cái gì?

Chuyện khi nào?

Mấy ngày hôm trước sao?

Nhưng mấy ngày hôm trước chúng tôi không phải……

Ngừng suy nghĩ, tôi cưỡng chế chính mình không đi tìm tòi nghiên cứu.

Tôi nuốt khan, nhỏ giọng nói:  “Vậy anh về sau…… Làm sao bây giờ?”

Người đàn ông trầm mặc một lát.

“Cho anh chút thời gian.”

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen rực sáng còn hơn lúc đang tình ý nồng nàn vừa rồi.

“Những gì người đàn ông khác có thể cho em, anh cũng có thể.”

Đầu ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi nhìn xuống mép chăn bông.

Không đối diện ánh mắt của anh, cũng không đối diện lời nói của anh.

Người đàn ông ngồi trên giường đến gần tôi.

“Hạ Kiều—”

Tôi lập tức giơ tay lên che lấy môi anh.

Đừng nói nữa.

Cầu xin anh.

Nhiều thêm một câu, tôi e là mình sẽ thuận theo lời nói ấy.

Người đàn ông ngừng nói, nhìn tôi thật sâu bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

Chậm rãi, một nụ hôn ướt át rơi xuống lòng bàn tay tôi.

Giọng anh hỗn loạn:

“Em rốt cuộc……”

Tôi rút tay ra lập tức vòng tay qua cổ người đàn ông.

Bằng một nụ hôn, ngăn chặn đi mọi thắc mắc cùng lời tỏ tình của anh ấy.

Lần đầu tiên anh không nhắm mắt khi hôn tôi.

Ánh mắt cực kỳ gần mà chăm chú nhìn tôi —— tức giận, không cam lòng.

Tuyệt vọng.

Tôi chậm rãi nhắm mắt, vội vàng mà tàn nhẫn cắt đứt đi ánh nhìn chăm chú kia.

Môi lưỡi đan xen lại càng kịch liệt hơn.

Hầu kết trầm trọng lăn xuống âm thanh nặng nề,vang lên thành một tiếng rên rỉ thỏa hiệp như bị bóp nghẹt.

Anh bóp chặt eo tôi, xoay người áp xuống.

Sa vào đi.

Chúng tôi, những người không muốn tỉnh táo trở lại.

******

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, xung quanh tôi là bóng tối.

Đèn phòng tắm đã tắt, nguồn sáng duy nhất trong tầng hầm ở cạnh tôi – màn hình điện thoại di động của người đàn ông.

Tôi dụi dụi mắt, giọng khàn khàn nói: “Mấy giờ rồi?”

“Gần năm giờ rồi.” Giọng anh cũng hơi khàn.

“Trời còn chưa sáng sao?”

Người đàn ông im lặng hai giây, màn hình điện thoại di động tối đen.

“Buổi chiều.”

“……”

Tôi hít một hơi thật chậm chống đỡ cơ thể sưng tấy và đau nhức của mình.

Tôi đưa tay qua lại quanh giường hai lần phát hiện ra chiếc điện thoại di động đã tắt nguồn.

Khi tôi khởi động lại điện thoại, đủ loại tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ tràn về.

Hầu hết là từ nhà.

Và của Chu Tụng.

Sau khi cúp máy hai cuộc điện thoại không phù hợp tối qua, anh không gọi lại nữa, chỉ gửi mấy tin nhắn WeChat:

【 đang bận sao? 】

[Kiều Kiều, những gì anh nói vào ngày sinh nhật không phải nói đùa. Có hiệu lực bất cứ lúc nào nếu em muốn. ]

[Đừng lo lắng, bố mẹ chúng ta sẽ không can dự cho đến khi em suy nghĩ thấu đáo. ]

Sau khi nhìn chằm chằm vào ba bong bóng gọn gàng một lúc lâu, tôi không trả lời mà quay lại danh sách tin nhắn.

Trần Gia Dịch đã gửi hai tin nhắn dài hai giờ trước:

【 Chú Hạ giữa trưa cho gọi điện thoại tớ, nói di động của cậu gọi không được. Tớ nói với ông ấy, hai chúng ta giữa trưa cùng đi ăn cơm, di động của cậu bị người ta trộm mất.Chúng ta đã mất rất nhiều thời gian để định vị nó, gọi cảnh sát, xem video giám sát, v.v…cũng chưa kịp cùng bọn họ nói một tiếng. Lát nữa, cậu gọi điện thoại cho bố cậu nhớ đem mấy lời này nói lại, đừng để bị lộ ra! 】

【 thế nào! Tỷ muội như tớ phản ứng nhanh không! Có phải tất cả đều liền mạch không! Ngày nào đó tớ không làm bảo hiểm sẽ đi viết tiểu thuyết, ha ha ha ha 】

Khóe miệng tôi cũng nhếch lên.

Sau khi âm thầm cười vài giây, nó lại rơi xuống từng chút một.

Cô ấy không hỏi tôi ở đâu.

Không hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Không hỏi tôi vì cái gì lại như vậy, vô duyên vô cớ mà gây phiền phức cho người ta ……

Tôi bấm vào ảnh đại diện của bố mẹ tôi trả lời từng tin nhắn của họ.

Vừa nhấn nút gửi, tôi chợt có cảm giác như mình sắp phải nổi lên mặt nước.

Đúng vậy, vẫn phải trồi lên.

Tôi đang chìm dần trong cơn sốt dưới lòng đất này, khi hết oxy, tôi phải thò đầu ra ngoài.

—Tôi ngay lập tức bị kéo trở lại thế giới được gọi bằng cái tên “hiện thực”.

Những chuyện đã xảy ra này, đều là do tôi tùy hứng, ấu trĩ, cùng ích kỷ……

Có một tiếng “bang” nhẹ vang lên, bóng đèn trên đầu tôi bật sáng.  

Tôi vô thức đưa tay lên che mặt.

Sau khi mắt đã quen với ánh sáng, mở mắt ra một lần nữa. Người đàn ông nửa người trần trụi bước tới ngồi ở mép giường.

“ Lại đây”.

Anh dịu dàng nói, mở nắp chai rồi đưa miệng rồi đưa đến môi tôi.

Tôi cầm tay anh, một hơi uống cạn nửa chai.

Đưa tay lau đi vết nước trên môi, tôi ngước mắt nhìn anh.

Nhìn rất lâu.

“Em đói bụng.”

“Trong bếp có đồ ăn, anh sẽ làm.” Người đàn ông giơ nửa chai nước còn lại lên.

Tôi im lặng hai giây.

“Ra ngoài mua chút gì đi.”

Anh ngừng uống nước, chậm rãi hạ tay xuống.

Cúi đầu nhìn xuống đất,anh đột nhiên, trầm giọng khẽ cười.

“Được.”

Sau khi đóng nắp chai lại đặt cạnh giường, người đàn ông đứng dậy lấy ra một chiếc áo phông đen từ tủ quần áo cũ.

Sau khi thay quần áo, anh lặng lẽ bước đến chỗ tôi.

Cúi xuống hôn lên đỉnh đầu tôi, cuối cùng anh chạm vào mái tóc rối bù của tôi rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đóng lại, tôi ngồi bất động trên giường như bị hóa đá.

Không biết qua bao lâu, điện thoại vang lên thông báo WeChat.

Không kiểm tra tin nhắn, tôi vén chăn ra khỏi giường.

Tôi không còn có thể mặc đồ lót nữa. Tôi lấy chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng chiếc quần jean ở sau ghế rồi mặc vội vào.

Mở tủ quần áo cũ nơi người đàn ông vừa lấy quần áo ra, trong đó có rất ít quần áo.

Ngoại trừ chiếc áo cộc tay màu đen, đó là chiếc áo sơ mi đen chúng tôi cùng nhau mua.

Tôi mặc áo vào, xắn cổ tay áo lên, nhét áo vào quần, rút ​​một góc áo ra che đi chiếc cúc bị đứt.

Mở khóa túi, lấy cồn khử trùng, thuốc chống viêm cùng băng gạc ra rồi đặt ngay ngắn các chai lọ lên đầu giường.

Cuối cùng, tôi mở khóa điện thoại của mình tìm thấy hình đại diện màu xanh đen trong WeChat.

Nhấn để xóa liên hệ.

Làm xong việc này, tôi đóng cửa lại rồi bước vào hành lang tối tăm.

Tôi không nhớ anh ấy đưa tôi vào đâu nên tôi bước lên chiếc cầu thang gỗ quen thuộc để đến cửa quán bar.

Bầu trời bên ngoài trở nên sáng hơn.

Nhìn lại cửa quán bar, tôi bước ra ngoài —-

“Chị Hạ.”

Theo âm thanh, bước chân tôi dừng lại.

Hồng Mao bước đến gần tôi mà không hề nói lời mở đầu, chỉ giơ chìa khóa xe lên.

“ Của chị phải không?”.

Tôi ngẩn người: “ Ừm”.

Hắn đem chìa khóa xe đưa cho tôi.

Ngước lên bắt gặp ánh mắt do dự của tôi, anh chớp mắt: “À——” 

“ Giữa trưa có người mang qua đây, Thịnh ca không có ở đây nên tôi nhận trước”.

Đầu ngón tay mơn trớn mặt ngoài chìa khóa, tôi cười một cái.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Anh ta vẫy tay về phía tôi, “Sau này có thời gian thì thường xuyên đến chơi nhé!”

Tôi mỉm cười.

“Tạm biệt.”

Bước ra khỏi cửa quán, ánh nắng chiều kéo dài bóng tôi nghiêng nghiêng trên mặt đất. Mùa thu đang đến gần, nhiệt độ không còn như mùa hè nữa. Nhưng tại sao mặt trời vẫn chói chang đến vậy? 

—Mắt tôi đỏ hoe. 

Rời phố Bar, tôi đến bãi đậu xe ngầm nơi tôi đã ở tối qua. Lần này, tôi không phải đến khu bảo vệ.

Chiếc Cooper màu trắng đậu ở nơi dễ thấy nhất ở lối vào. 

Những dấu vết của chiếc xe bị tôi cố tình làm hỏng đã được sửa chữa, không có dấu hiệu bị thương nào cả.

—Như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhấn chìa khóa để mở khóa xe ngồi vào ghế lái.

Cửa xe bị kéo nửa chừng, chuyển động đột ngột dừng lại. Có ba chiếc túi treo trên gương bên trái phía trước xe. 

Trong đầu chấn động một chút, tôi quay đầu tìm kím khắp nơi.

Tháo đồ trên gương chiếu hậu xuống, hai túi đựng quần áo còn nguyên mác. Cả trong lẫn ngoài. 

Cái còn lại còn nóng hầm hập, tản ra mùi thơm của gạo.

Không có mở ra nhìn kỹ, tôi thở sâu, mở cửa lên xe,đem đồ trong tay đặt vào ghế phụ.

Xoay chìa khóa xe khởi động, xe bắt đầu di chuyển về phía trước.

Mở chiếc xe anh đã sửa chữa thật tốt, rời khỏi anh.

Chiếc xe quay đầu hướng về phía lối ra thì một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong gương chiếu hậu.

——Làm sao một người cao lớn đến vậy lại có thể thu nhỏ thành một tấm gương nhỏ như vậy? 

Anh không phát ra âm thanh hay cử động nào, đôi mắt đen nhìn chiếc xe đang lao tới từ xa. 

Đột nhiên, anh giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng về phía mình, nắm tay rồi duỗi ngón út ra. 

Ngón út ấn xuống, ngón trỏ cùng ngón cái lại duỗi ra.

Cuối cùng, xòe ngón út cùng ngón cái lên trên.

–là ngôn ngữ ký hiệu mà tôi quen thuộc nhất.

Không có âm thanh nào, nhưng lại đinh tai nhức óc.

Khi xe tới lối ra, hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu dần mờ đi.

Cho đến khi biến mất.

Tôi đưa tay lên lau đôi má ướt đẫm rồi đạp chân ga.

_________

(*) Ngôn ngữ ký hiệu của Thịnh ca có nghĩa là: Anh yêu em