Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 20: Được




Ngay khi người đàn ông chuẩn bị nghiến răng nói xong thì tiếng trống trên sân khấu bắt đầu vang lên.

Tim tôi còn đập mạnh hơn nhịp trống.

Toàn bộ máu dồn lên đầu, đại não ầm ầm vang lên tiếng nổ lớn.

Bàn tay đang cầm ống giấy khựng lại, tôi ngẩng mặt ngây người ngước nhìn anh.

Thật khó để biết đó là do lời nói thô tục gay gắt và thẳng thắn vừa rồi hay là do ánh mắt của anh ấy khiến tôi chấn động hơn.

—Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những ánh mắt như vậy:

Cố tình mà thử, dùng sức mà khiêu khích, ác liệt mà trêu đùa.

Còn có……

Còn có sự khó chịu khi bị chọc giận, hoặc là nói, bị đau đớn sau một loại phản công……

Những cảm xúc phong phú như vậy thực sự có thể xuất hiện trong đôi mắt thờ ơ thường ngày của anh.

Nhìn tôi.

Toàn bộ, đều mạnh mẽ nhìn về phía tôi…

“Alo? Ngài tới rồi đúng không? Được được, ngài chờ một lát. Kiều Kiều ——”

Giọng nói phía sau của Chu Tụng cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi, khiến tôi nhận ra tim mình đập rất nhanh.

Lời vừa rồi Triều Thịnh nói với tôi,anh ấy đều nghe được sao?

Vẻ mặt anh ta có vẻ bình thường, tay cầm điện thoại chỉ ra cửa ra hiệu cho tôi: “Tài xế đến rồi, chúng ta phải nhanh lên.”

Tôi lúng túng “ồ” một tiếng, bàn tay vô thức giật ống báo trên tay người đàn ông.

Vẫn không di chuyển.

Bàn tay của người đàn ông nắm chặt đầu bên kia, những ngón tay thon dài dày cộp véo tờ giấy thành những nếp gấp.

Ánh mắt thong thả di chuyển, tôi nhìn thấy được.

——Đôi mắt cùng bàn tay của anh đều truyền tải cùng một thông điệp:

Anh không muốn buông tay.

Là ống giấy.

Tôi cũng vậy…

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Chu Tụng nghi ngờ hỏi, điện thoại của tài xế lại reo lên thúc giục.

Tôi mím môi hít sâu một hơi.

“ Đến ngay”.

Không cần dùng thêm sức lực nào nữa, lực ở đầu bên kia của ống giấy được giải phóng.

Anh nhìn tôi thật lâu lần cuối.

Trước khi tôi có thể hiểu được ý nghĩa trong đôi mắt đen đó, bóng dáng cao lớn đã biến mất trong ánh đèn xa hoa truỵ lạc.

Hơi thở nín chặt được thả lỏng.

Nhưng vì cái gì, trái tim lại càng giống như thiếu oxy, đập mạnh liên hồi…

Tôi xoay người.

“Đi thôi.”

Một đường đi theo Chu Tụng đi đến chỗ dừng xe, trầm mặc mà nhìn hắn cùng người lái thay ngắn gọn nói qua vài câu, cuối cùng mở cửa sau giúp tôi lên xe.

Chiếc Audi màu đen lướt nhẹ ra khỏi phố quán bar. Đèn đường chợt sáng lên.

Không hiểu vì lý do gì, tôi chợt nhớ đến cảnh tượng đêm đó khi tôi đang ngồi trên chiếc xe pickup với người đàn ông đó hướng về phía bờ biển.

Đêm đó trên đường có rất ít đèn, nhưng tôi không cảm thấy tối…

Ka.

Nam bác sĩ mở khóa điện thoại bên cạnh.

“Có đói bụng không? Nếu không trước nhìn trước thực đơn đi?” Anh quay đầu hỏi tôi.

“Em thích ăn cay, chúng ta gọi món Tam Hương nửa phần cay nhé?”

“Đều được.”

Chu Tụng dừng bàn tay đang lướt điện thoại di dộng lại.

“Đó là cái gì vậy?”

Tôi quay đầu, phát hiện chính mình đang nhìn chằm chằm đồ vật trong tay——  ống báo đã bị tôi nắm chặt đến biến dạng.

“À, cái này ——” Tôi cẩn thận vuốt phẳng ống giấy, nhẹ giọng nói: “Là… có người nhờ ông chủ Triều đưa cho em.”

Mở túi dây xích bên cạnh, tôi ngập ngừng đặt đồ trong tay vào.— – không đủ sâu.

Tôi lấy ống giấy ra, lại cầm trong tay, bên trong túi dường như có phản chiếu ánh sáng mờ nhạt – một gói kim loại mềm hình hộp nhỏ lặng lẽ nằm ở đáy túi.

—Cái mà tôi lúc ý loạn tình mê đã lấy ra từ túi áo sơ mi của anh ấy.

Anh ấy bỏ nó vào túi của tôi khi nào?

“ Em cùng ông chủ kia, rất thân thiết sao?”Chu Tụng đột nhiên mở miệng.

Trong lòng tôi nhảy dựng, ngay sau đó lại có chút hoảng hốt.

Rất thân thiết sao.

Một người đàn ông vì tôi mà nấu ăn, cùng tôi chia sẻ một bát mì.

Một người đàn ông có thể ấn tôi vào xe mà hôn tôi đến môi sưng chân mềm.

Một người đàn ông có thể dễ dàng làm trái tim tôi không ngừng rạo rực.

Làm sao có thể nói là không thân thiết đây?

Nhưng tôi thực sự cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi rất xa.

–Hai quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác nhau cho thấy rõ ràng rằng chúng sẽ không giao nhau.

Bước vào “Triều” đêm đó, tôi giống như việc định vị không thành công, đánh bậy đánh bạ xông vào một ảo cảnh không chân thật ……

“ Xem như là vậy”.Tôi đóng túi lại nhẹ nhàng nói.

Chu Tụng nhẹ nhàng thở ra, ý tứ rất mơ hồ.

Tôi nhìn anh: “Sao vậy?”

Anh lắc đầu, không tỏ ý kiến: “ Cảm thấy có chút kỳ lạ, vòng tròn xã giao bạn bè bình thường của em không lớn lắm”.

Anh chăm chú nhìn tôi, ánh mắt sau gọng kính vàng dường như đang tìm kiếm thứ gì đó: “ Có chút ngạc nhiên… không nghĩ em sẽ cùng loại người này… giao tiếp ngoài xã hội”.

“……”

Tôi không có nói tiếp, ngón tay mơn trớn bên cạnh khóa kéo của túi xách.

“Chúng ta sắp đến Hải đại rồi.” Chu Tụng đổi chủ đề, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Anh nhớ hồi còn học đại học, em hay đến đây tìm bạn tốt chơi.”

” Gần đây có cái gì muốn ăn không?Chúng ta có thể thuận đường mua.”

“Không có gì muốn ăn.” Tôi trả lời, ánh mắt dừng lại khi đi ngang qua cửa hông của trường đại học.

Sau khi ra khỏi cửa, rẽ vào đi theo con đường đến cuối cùng,  sẽ tìm thấy quán bán đồ ăn Hàn Quốc…

Chu Tụng cũng tình cờ giơ tay chỉ vào cửa bên.

–Một quán trà sữa bên cạnh.

“Nếu không mua ly trà sữa mang theo đi ——”

“Xin lỗi.”

Tôi rũ mắt: “Em có chút không thoải mái.”

Cánh tay anh cứng đờ, từ từ khuỵu xuống.

Lông mi tôi run lên, tôi quay sang Chu Tụng: “Hôm khác chúng ta cùng ăn tối được không?”

Nam bác sĩ im lặng nhìn tôi một lúc rồi lo lắng nói: “Không thoải mái chỗ nào? Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?”

Tôi lắc đầu, mắt chớp chớp: “Không sao đâu, gần đây trời nóng, uống nhiều đá quá.”

“ Có phải là ở đây dạ dày không tốt, không ăn cay được không?”. Chu Tụng một bên hỏi, một bên nói với người lái thay thay đổi phương hướng. 

Hai mươi phút sau, chiếc xe (BMW) ngừng ở đường cái đối diện tiểu khu Trần Gia Dịch.

Chu Tụng mở cửa xuống xe, bước nhanh vào hiệu thuốc trên đường.

Một lúc sau, anh quay lại xe mang theo một túi nhựa đựng thuốc.

“Cái này —–” anh ấy lấy ra từng viên thuốc rồi nói với tôi: ” Sau khi ăn gì đó về hãy uống hai viên. Cái này, trước khi đi ngủ uống một viên, đừng nhầm lẫn.”

“ Nghỉ ngơi cho tốt. Nếu ngày mai vẫn cảm thấy không thoải mái thì nói cho anh biết”.

“…… Đã biết, cảm ơn.”

Tôi nhận lấy túi thuốc,không dám đối diện với ánh mắt sau gọng kính kia.

——Sợ lời nói dối của mình về việc giả vờ ốm sẽ bị bác sĩ phát hiện trong nháy mắt.

Sau khi xuống xe, tôi băng qua đường vào khu dân cư và trở về nhà Trần Gia Dịch trên con đường quen thuộc.  

Giám đốc Trần vẫn chưa về, tôi để thuốc và tranh trên tay ở sảnh vào mà không thay giày.

Sau khi đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào ban công tối tăm một lúc, tôi quay người bước ra ngoài.

—Tôi cũng không biết mình đang làm gì nữa.

Giống như tôi không hiểu tại sao mình lại xuống xe của Chu Tụng.

Chỉ cần nghĩ đến cửa hàng đồ ăn Hàn Quốc đó là tôi lại nhớ đến người đàn ông gắn bó mật thiết với nó —- cái nhìn sâu sắc cuối cùng anh ấy dành cho tôi trong quán bar lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Lần này, tôi thậm chí không thể hiểu được cái nhìn đó có ý nghĩa gì.

Nhưng có một điều cực kỳ chắc chắn.

—Đôi mắt đen của anh ấy dường như sẽ không bao giờ nhìn vào tôi nữa…

Giơ tay vẫy taxi, tôi nhanh chóng ngồi vào.

“Phố quán bar”

Hiện tại đến đó để làm gì?

Tôi tự hỏi chính mình.

Tôi định làm gì đây?

Nhảy vào giữa hai người đàn ông trong một đêm, Hạ Kiều, tại sao cô lại là một kẻ cặn bã như vậy?

Ngay khi lời lên án chính đáng vang lên, một giọng nói khác lập tức bênh vực tôi – tại sao tôi lại là kẻ cặn bã như vậy?

Làm sao điều này có thể được coi là cặn bã?

Nếu tôi thực sự là một kẻ cặn bã, đã sớm ở một bên cùng Triều Thịnh không ngừng lên giường, một bên lấy Chu Tụng để bịt miệng bố mẹ tôi thật tốt. 

—Tại sao tôi không thể cặn bã hơn nữa?!

Còn có anh.

Một hai phải đi khách sạn Hilton làm cái gì?

Quản cái gì có sạch sẽ hay không, sinh bệnh hay không?—— đàn ông không phải đều nên cảm thấy ở trên xe càng kích thích hơn sao?

Thật ra ở bờ biển lần đó cũng có thể —— đàn ông không phải đều thích trải nghiệm cảm giác không có ngăn cách sao?

Tại sao không tiếp tục dụ dỗ tôi, lừa gạt tôi một chút?

Anh không phải chỉ là một kẻ cặn bã thôi sao?

Khi đối xử với phụ nữ, anh có thể dễ dàng thoải mái tán tỉnh cô ấy.

Tôi luôn nghĩ anh là một kẻ cặn bã.

Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không thể nghiêm túc được…

“Cô xuống xe ở đây hay quay đầu xe phía trước?” Người tài xế taxi hỏi tôi.

Tôi lắc đầu như muốn nổ tung.

“ Ở đây đi”

Quét mã trả tiền xuống xe, bước chân đi về phía “Triều” của tôi cũng không dừng lại.

Tôi bước qua đám đông hỗn loạn đi thẳng đến quầy bar.

Không có người.

Không có người tôi muốn tìm.

Hồng Mao đang bưng mâm đi ngang qua tôi, ngạc nhiên dừng lại: “Hả? Chị Hạ? Không phải chị đã đi trước rồi sao…”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Ông chủ của anh đâu? Anh ấy không có ở đây sao?”

“Ở đâu a —— aizz?” Một đầu tóc đỏ của hắn quay khắp nơi nhìn xung quanh, “Trước đó anh ấy còn ở chỗ này mà, chị gửi một tin nhắn Wechat cho anh ấy đi.”

Tôi cụp mắt xuống.

“Ừm.”

Hồng Mao cầm đĩa rời đi.

Sau khi đứng đó hai phút, tôi bước ra ngoài.

Khi tôi bước đến cánh cửa thứ hai của quán bar, đôi giày cao gót của tôi bước ra khỏi khung cửa lao xuống con đường gập ghềnh, tôi lại rụt chân lại.

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Jo. Kiều: [Anh không ở quán bar à? 】

Ấn gửi tin nhắn.

Qua một lúc lâu, bên kia cũng không trả lời tin nhắn.

Nhìn lại cánh cửa gỗ của quán bar, ánh mắt tôi hướng về phía bên kia rồi thoáng thấy cầu thang ở giữa hành lang.

Đầu óc tôi như bị thôi miên, tôi mở túi ra mò mẫm tìm dưới đáy túi.

Lấy gói mềm ra ấn vào lòng bàn tay, tôi quay người đi về phía chiếc thang dẫn xuống tầng hầm.

Không biết là do tôi đi giày cao gót hay là do không có bàn tay to để đỡ eo mà tôi hơi khó khăn khi bước xuống chiếc thang gỗ này.

Sau khi đẩy lan can bụi bặm xuống cuối hành lang, hành lang vẫn tối tăm như cũ.

Nó có vẻ tối hơn.

Bật đèn pin trên điện thoại, tôi đi về phía sâu trong hành lang.

Dường như không có ai cả.

Đôi giày cao gót phát ra âm thanh trên sàn, không có cánh cửa nào ở hai bên mở ra đáp lại.

Khi đến cánh cửa trong cùng của hành lang, tôi dừng lại.

Có ánh sáng yếu ớt chiếu qua khe hở dưới chân cửa.

Tôi chộp lấy thứ trong tay giơ lên.

Cốc, Cốc, Cốc.

Không có người mở cửa.

Nhìn xuống ánh sáng trong khe cửa, tôi dùng đốt ngón tay gõ lên tấm cửa lần nữa.

Sau ba, năm giây, sau cửa có tiếng bước chân sột soạt.

Cánh cửa gỗ từ bên trong mở ra một nửa, thân hình cường tráng của người đàn ông xuất hiện ở cửa.

Anh mặc một chiếc quần đùi màu xanh quân đội, một chiếc khăn lông cũ quàng quanh cổ – vật che phủ duy nhất cho phần thân trên của anh.

Hơi ẩm từ bồn tắm chảy từ mái tóc đen vào các đường rãnh trên cơ bụng, khiến cơ thể trần trụi của anh trở nên tươi mát,ẩm ướt.

Hormone nam vốn đã mạnh mẽ lại càng hấp dẫn hơn.

Tôi nhất thời không nói nên lời, ánh mắt di chuyển từ đường nhân ngư trên cạp quần đến đôi mắt sâu thẳm.

Anh ấy cũng đang nhìn tôi, đôi mắt đen không gợn sóng.

“Không đi ăn khuya?”

Tôi lắc đầu, tiến lên một bước.

Giống như trước đây, duỗi tay ôm lấy vòng eo người đàn ông.

Cánh tay tràn quấn quanh vòng eo trần trụi, da thịt không có rào cản mà cận kề bên nhau.

Úp mặt vào lồng ngực có chút ẩm ướt, tôi lẩm bẩm: “Em muốn ăn cùng anh.”

Chỉ muốn ăn cùng anh.

Ăn cái gì cũng được.

Anh muốn ăn cái gì, cũng được.

Hormone hình người trước mặt không có phản ứng, hai cánh tay rắn chắc của anh buông thõng bên hông.

Tôi cắn môi nhét cái gói nhỏ trong tay vào lòng bàn tay anh.

Bàn tay dừng lại ở eo tôi, không nhẹ không nặng mà đem tôi ở trước người anh đẩy ra.

Tôi sững sờ một lúc, rồi chợt nhớ đến cảnh anh từ chối những cô gái theo đuổi mình …

Đôi chân dài sau chiếc quần đùi của anh lùi lại nửa bước, người đàn ông giữ khoảng cách giữa anh và tôi.

Anh ung dung đặt tay lên khung cửa, dường như không có ý định mời tôi vào phòng.

Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.

Đôi mắt anh nhìn tôi vẫn bình thản, bình thản đến mức thờ ơ – như thể những cảm xúc phức tạp và mạnh mẽ trước đây sẽ không bao giờ xuất hiện trong đôi mắt này nữa.

“ Em là lão sư đại học A?”

Tôi không ngờ lại nói đến chủ đề như vậy, hơi giật mình.

“Đúng vậy.”

Khóe miệng giật giật, tôi hỏi lại:” Anh không phải đã sớm biết em là lão sư sao?”

Còn dùng từ “Hạ lão sư” đứng đắn nhất để tán tỉnh tôi một cách không đứng đắn nhất.

“Anh biết em là lão sư, nhưng anh không biết em đến từ trường đại học A. Anh luôn tưởng em là lão sư trung học.”

Anh rũ mắt, đôi mắt một mí nhấc lên: “ Lần trước lúc bọn người tiểu Hách hỏi, tại sao em lại không nói?”.

Tôi cau mày nhớ lại. Tôi phải mất một lúc mới nhớ ra anh ấy đang nói về thời gian nào – khi tiểu Hách tổ chức sinh nhật cho anh ấy, chúng tôi đang chơi trò thật hay thách trong phòng bao, họ hỏi tôi đang làm công việc gì?

Anh cư nhiên còn nhớ rõ.

Tôi mỉm cười, có chút bối rối: “Ồ, không phải lúc đó đang chơi trò chơi, tùy tiện nhắc tới hai câu sao?”

“Cũng là lần đầu tiên tôi gặp họ, dù sao cũng không thân, không cần thiết phải nói nhiều như vậy…”

Anh cũng cười, giọng đầy giễu cợt.

“Ừm, đúng thật là không cần thiết phải nói”.

“Dù sao cũng không thân.” Người đàn ông gằn từng chữ một, mắt đen thẳng thắn nhìn tôi,xuyên thấu trái tim tôi.

“Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ giao lưu nào nữa, phải không?”

“……”

Trong đầu tôi chấn động, á khẩu không trả lời được.

Còn có thể nói cái gì đây?

Mảnh vải đen tôi dùng để che mắt để tự lừa dối mình dối người trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng bị anh xé nát từng chút một chỉ bằng một câu nói.

Khi mở mắt ra, tôi gần như rơi nước mắt trước hiện thực của màn đêm đen tối, phải thực sự nhìn lại chính mình.

—Người chơi ban đầu nghĩ rằng mình có thể tiến hoặc lùi tùy ý trong trò chơi tình yêu, giờ đây dường như chỉ là một kẻ ngốc đang bị đùa bỡn.

Không có cách nào khác.

Nhắm mắt lại không thể tiếp tục nữa…

Gói kế hoạch hóa gia đình nhỏ từ từ xoay tròn trong lòng bàn tay người đàn ông. Anh đặt lưỡi lên vòm miệng liếm nhẹ.

“Hải Thành và Bình Thành gần nhau như vậy, qua lại dễ dàng.”

Anh ấy nhìn tôi, dùng giọng nói bình thường: “Chờ khi nào trường đại học A khai giảng, anh đến gặp em, thế nào?”

Trần nhà trên đỉnh đầu rung chuyển dữ dội kèm theo vài tiếng cười cuồng hoan đổ xuống.

Tôi chậm rãi chớp mắt,rũ thấp tầm mắt.

“Nói sau đi.” 

Người đàn ông trầm giọng cười khẽ, có vẻ không mấy ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

“Ừm.”

Anh trầm giọng nặng nề gật đầu, giống như đáp lại lời tôi, lại giống như lặp lại lời tôi nói: “ Nói sau đi”.

“ Bang” một tiếng thực nhẹ, anh giơ tay, đem gói nhỏ chưa mở ném đến cạnh thùng rác.

Cửa phòng không nhẹ không nặng mà đóng lại trước mắt tôi.

Hành lang lại rơi vào bóng tối.

Tôi ngước nhìn cánh cửa đóng kín, từ từ quay người bước ra ngoài.

Không bật đèn pin, cứ như vậy sờ soạng đi trong bóng tối. 

Không bị té ngã, đi lại cũng không quá khó khăn nhưng mất thời gian rất lâu tôi mới leo lên cầu thang rời khỏi tầng hầm.

Khi tôi chậm chạp bước đến cổng, điện thoại trong túi rung nhẹ.

Hình đại diện vừa rồi không trả lời tin nhắn nhảy lên đầu danh sách.

ChaoS: 【 Em không nên đến trêu chọc anh. 】

Giữ những đầu ngón tay lạnh ngắt của mình, tôi bấm vào bàn phím.

Jo. Kiều: 【 Anh có thể không để ý tới em. 】

Người đàn ông trả lời chậm hơn bình thường.

ChaoS: [Anh không thể kiềm chế được. ]

Tôi kéo khóe miệng khô khốc.

Jo. Kiều: 【 Ừm, em cũng không kiềm chế được. 】

Trang trò chuyện ngừng chuyển động, tôi tiếp tục đi về phía trước.

Ngay lúc tôi tưởng anh sẽ không trả lời nữa thì điện thoại của tôi lại rung lên.

ChaoS: 【 dừng ở đây đi. 】

Tôi đi ra khỏi con hẻm cho đến khi quay đầu lại không còn nhìn thấy nó nữa, màn hình di động tôi lần nữa sáng lên.

Jo. Kiều: 【 Được. 】

_______________________

Editor có lời muốn nói: Có thể một số bạn sẽ không thích cách làm của Hạ Kiều. Nhưng theo mình, nhìn từ góc độ của cô ấy. Cô ấy đã 29 tuổi, là một người trưởng thành. Từ nhỏ, bất kể là ăn uống đi đứng học hành, tất cả mọi việc đều tuân theo sự sắp đặt của bố mẹ. Ngay cả việc nuôi một con mèo bố mẹ cô ấy cũng có phần không vừa ý. Cô ấy chưa một lần được làm theo ý mình. Cho nên cô ấy không thể bốc đồng bất chấp tất cả làm theo ý mình. Cho dù bố mẹ cô ấy có phần không đúng, cô ấy cũng không thể mặc kệ bố mẹ và gia đình mình được. Vì họ là người sinh thành và dưỡng dục cô ấy. Nhưng đã là con người thì cũng sẽ có lúc tình cảm đi lệch quỹ đạo của lý trí. Cô ấy cũng không ngoại lệ. Vậy nên, cô ấy cũng rất khổ sở. 

Triều Thịnh sớm ra đời, sống trong cảnh xa hoa trụy lạc nhưng anh không hề sa đọa. Đối với chuyện tình cảm anh vẫn luôn rất rõ ràng. Biết rõ mục đích ban đầu của Hạ Kiều, nhưng vẫn không kìm lòng được mà sa vào cô. 

Editor dịch mấy chương này có phần hơi thổn thức nên luyên thuyên dài dòng một chút.Hi vọng các mem không phiền.

Chúng ta cùng quay lại với câu chuyện của Kiều tỷ và Thịnh ca nhé!