Hạ Triều - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 14: Bắt được




Tôi sụt sịt, nén tiếng nức nở: “Mèo của tôi bị lạc rồi.”

—— tôi biết, tôi không nên trả lời.

Đáng lẽ tôi không nên đi tìm anh ấy vào lúc này.

Chính là, khi giọng anh nhẹ nhàng trầm thấp kia vang lên trong điện thoại, những cảm xúc tan vỡ của tôi dường như được đặc xá.

Tôi thực sự cần một ai đó bắt lấy tôi ngay bây giờ.

Giống như cũng chỉ có anh mới có thể bắt được tôi…

“Mất ở đâu?” Người đàn ông tiếp tục hỏi, ngữ khí rất bình tĩnh, “Em bây giờ đang ở đâu?”

“ Tiểu khu của Trần Gia Dịch”.

“Được, mười phút nữa tôi sẽ đến.” anh không hề nói một câu vô nghĩa, nói xong trực tiếp cúp máy.

Tôi đi bộ từ bồn hoa đến cổng tiểu khu.

Tuyệt đối không đến mười phút sau, chiếc xe Pickup màu đen liền xuất hiện ở cửa.

Người đàn ông chân dài bước ra khỏi xe, còn chưa đi đến trước mặt tôi đã hỏi: “Con mèo bị lạc bao lâu rồi?”

Tôi nhìn thời gian trên điện thoại rồi nói: “Gần một tiếng rồi. ”

—— có chút may mắn vì anh không có vừa tới liền hỏi tôi ngọn nguồn câu chuyện.

Tôi càng cảm thấy may mắn hơn khi sự chú ý của anh ấy không tập trung vào khuôn mặt nhếch nhác và đôi mắt sưng đỏ của tôi.

“Nó tự mình chạy ra ngoài hay là em đưa nó ra ngoài?” Suy nghĩ của người đàn ông cũng rất rõ ràng và ổn định như cảm xúc của anh  “ Không thấy ở vị trí nào?”.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào cổng:” Chắc là khu vực xung quanh đây”.

Một lúc sau,  một chiếc xe tải màu sâm panh đậu bên đường. Cửa trước và cửa sau đồng thời mở ra, bốn năm thanh niên trẻ tuổi lao xuống.

—Một trong số họ là chủ cửa hàng thú cưng mà tôi đã gặp trước đây.

Triều Thịnh đi tới thấp giọng nói với họ cái gì đó. Mấy người đàn ông ngẫu nhiên nhìn về bên này liếc nhìn tôi một cái.

Tôi hơi quay đi, lấy trong túi ra một chiếc khăn ướt để lau nước mắt và mồ hôi trên mặt.

Trong vòng hai phút, họ giải tán  chia thành ba đường – ba người đi vào tiểu khu, hai người mở cốp xe.

Người còn lại quay lại với tôi,  màn hình điện thoại sáng lên – mặt trên là  bức ảnh Thất Thất lục lọi thùng rác dính đầy dầu mà tôi đã đăng trong vòng bạn bè của mình.

“Cho tôi thêm hai bức ảnh nữa,” anh nói.

Tôi mở khóa điện thoại gửi cho anh ấy tất cả những bức ảnh mèo gần đây trong album ảnh của tôi.

Người đàn ông đã chuyển tiếp nó đến nhóm WeChat.

“Trước đây họ đã giúp mọi người tìm mèo vài lần. Trước tiên cứ thử tìm xem. Thất Thất có lẽ không chạy ra khỏi tiểu khu.”

Môi tôi run run, vô thức muốn nói “cảm ơn”, lại không mở miệng được.

—— Anh ấy dường như không bao giờ quan tâm đến việc tôi có cảm ơn anh ấy hay không.

Nói cách khác, điều anh ấy muốn không phải là sự cảm kích của tôi…

Cuối cùng tôi chỉ cứng đờ gật đầu: “Ừm.”

Người đàn ông cất điện thoại ngước nhìn tôi.

Mỗi lần anh ấy trầm mặc chăm chú nhìn tôi một cách trực tiếp như vậy, anh ấy dường như có thể đọc được suy nghĩ của tôi qua ánh mắt.

“Trở về nghỉ ngơi một lát đi, có tin tức tôi sẽ báo cho em biết.”

Anh dừng lại, chậm rãi chớp mắt nói: “Đừng khóc”

Ánh mắt như vậy tôi thực sự không chịu nổi.

—— Hóa ra ánh mắt dịu dàng càng dễ thấm vào lòng người hơn.

Tôi cụp đôi mắt đỏ hoe xuống nói: “Tôi về lấy chút đồ ăn nhẹ cho Thất Thất.”

Có lẽ vì anh ấy luôn bình tĩnh,  khi ở bên một người như vậy cảm xúc và suy nghĩ của tôi cũng trở lại bình yên: ” Chúng ta đến chỗ quản lý khu nhà để xem camera giám sát đi.”

Người đàn ông gật đầu: “ Tôi qua đó trước chờ em”.

Sau khi chúng tôi tách ra, tôi đi đến thang máy mở khóa mật mã.

Căn phòng tối om.

Uống thuốc xong, Trần Gia Dịch ngủ đến trời đất tối tăm, tôi không có phát ra tiếng động, ôm lấy một gói đồ cho mèo chạy đến chỗ quản lý khu nhà.

Thanh tiến trình bị tạm dừng đột ngột.

Người đàn ông bên cạnh cau mày tiến lại gần màn hình, phóng to một góc màn hình – đó là một chiếc thắt lưng ngắn màu xanh lá cây.

“Anh có thấy Thất Thất không?” Tôi hỏi anh ấy.

Anh lắc đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi gõ nhanh mấy cái.

Tim tôi hơi chùng xuống, tôi lại kéo thanh tiến trình trở lại.

Tôi đã kiểm tra lại sự giám sát của tất cả các camera trên dòng thời gian đó, nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết của Thất Thất.

Sau khi nhìn một lúc lâu, nhân viên bảo vệ bắt đầu mất kiên nhẫn, điện thoại di động của người đàn ông reo lên.

Liếc nhìn màn hình điện thoại, anh đứng thẳng lên nói: “Đi thôi.”

“Họ nói ở bãi đậu xe dưới tầng hầm có một con mèo trắng, trông rất giống của em.”

Trái tim tôi như bị đập mạnh, tôi liền đi thẳng tới gara.

Đi xuống dốc, tôi liếc nhìn bụi cây thấp bên cạnh, đây là nơi giáo sư Hạ đã đỗ xe trước đó, cũng là nơi người đàn ông vừa phóng to để kiểm tra – hóa ra thứ anh đang nhìn không phải vành đai xanh mà là lối ra vào của bãi đậu xe.

Sau khi xuống xe, tôi nhanh chóng nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đang đứng cùng nhau ở một chỗ, tất cả đều nhìn lên ống xả khí trên nóc gara.

—Có thể mơ hồ nhìn thấy nhúm lông trắng xù xù mềm mại giữa những đường ống dày cùng bức tường.

Ông chủ tiệm thú cưng giơ cao cánh tay, trên một cánh tay có hoa văn của con mèo gây án để lại: “…… Con, đứa nhỏ này, sao tính tình lại lớn như vậy chứ? Ta nói con dơ con liền cào ta? Con xem con đi, gương mặt mèo to lớn đó của con không dơ sao? Mau, xuống dưới này, thúc thúc mang con đi tắm——” 

Quay đầu nhìn thấy chúng tôi, anh chỉ tay vào không trung:“Mẹ con bố con đều tới rồi, ta xem con còn dám so tài cùng ai nữa!”

Một nửa cái đầu mèo hiện ra từ phía sau ống khói, nó cười toe toét hà hơi về phía anh ta.

Tôi ngay lập tức nhìn thấy cặp mắt xanh lam và xanh lục mang tính biểu tượng.

“Thất Thất!” Tôi bước tới và hét lên, đầu óc tôi cuối cùng cũng ổn định sau khi lơ lửng cả đêm, “Nào, mau xuống đây ——”

“Tại sao nó lại chạy cao như vậy?” Người đàn ông phía sau tôi hỏi.

“Không biết a. Bưu tử nhìn thấy nó đầu tiên.” Ông chủ cửa hàng thú cưng trả lời. Anh ta khẽ “chậc ” một tiếng, “ con mèo nhỏ này còn rất hung dữ, càng nói nó sẽ ghét bỏ anh, anh động vào nó nó sẽ cào anh, tôi ở đây dỗ dành nó nửa ngày nó cũng không chịu xuống”.

Anh ấy nói không sai 

Nhìn thấy tôi tới, Thất Thất không còn khó chịu nữa, khuôn mặt mèo bẩn thỉu thò ra từ phía sau ống, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng lại không hề nhúc nhích.

Tôi nhón mũi chân, nỗ lực giơ tay đến gần nó hơn “Không sợ, mau tới đây——”

Con mèo trắng cuối cùng cũng tiến về phía trước duỗi một chân trước về phía tôi.

Sau đó ở trong không khí đấm tôi vài phát.

“……”

Nghịch tử.

“Đồ ăn vặt em lấy đâu?” Người đàn ông ở phía sau tôi thấp giọng nhắc nhở.

“À ——”Tôi nhanh chóng mở khóa túi, lấy ra một miếng thức ăn mèo, giơ cao về phía nó,“Ngoan, xuống dưới này ăn đi——”

Mũi Thất Thất giật giật, chậm rì rì đứng lên. Theo ống dẫn tiến xuống phía dưới một chút, cơ thể nó cong lại, vèo một cái lại rụt trở về.

Cái đuôi xù xù to tròn của nó lắc lư hai lần, nó nhìn tôi run rẩy “Meo” ra một tiếng.

Tôi biết tiếng kêu như vậy có ý nghĩa gì.

“Nó không thể tự mình xuống được.” Triều Thịnh mở miệng.

“Vậy làm sao nó lên được đó?” Một giọng nam xa lạ hỏi.

Chủ cửa hàng thú cưng nói: “Tôi đến phòng quản lý tài sản hỏi xem ở đó có thang không?”

” Làm sao có thang cao như vậy được? ” Hay là gọi cho sở cứu hỏa đi?”

Lông mi tôi run lên…,tôi quay lại  nhìn thấy những người đàn ông đang định giúp tôi cứu con mèo.

Cái nóng của đêm hè vẫn kéo dài không tiêu tan, gara ngầm càng thêm oi bức hơn, phía sau lưng bọn họ đều ướt đẫm.

Ánh mắt của tôi cuối cùng cũng dừng lại trên người người đàn ông bên cạnh tôi.

Anh nhìn chằm chằm vào con mèo từ trên cao, đôi lông mày rậm nhíu lại, thái dương ướt đẫm mồ hôi.

“Đừng gây rối với lính cứu hỏa.” Anh đi lên trước, giơ tay ở phía dưới thất thất dò xét độ cao ——  vẫn còn hơn một cánh tay.

“Tôi thử xem.” Vừa nói, anh vừa hất cằm về phía chủ cửa hàng thú cưng.

Đối phương hiểu ý, nhăn mặt: “Mẹ nó, trước kia ở trường tôi làm bàn đạp cho cậu còn chưa đủ sao?”

Trong miệng mắng, nhưng đối phương vẫn đi tới cúi đầu, khoanh tay chống đỡ ở phía dưới.

Triều Thịnh lôi kéo anh ta bước vài bước sang một bên, giữ khoảng cách giữa anh ta và con mèo trắng phía trên đầu anh.

Tôi chưa kịp nhìn rõ thì người đàn ông đã dẫm lên bàn tay đang chống đỡ kia rồi dùng một tay treo ống dẫn lên một cách vững vàng.

Động tác của anh ấy gọn gàng tao nhã, khiến tôi nhớ đến những màn kung fu uyển chuyển trong phim.

–Lại nhớ ra bản thân anh ấy đã tốt nghiệp một trường võ thuật.

May mắn thay, anh đã giữ khoảng cách với con mèo trước khi đi lên – Thất Thất đã thu mình vào góc, lông trên lưng dựng đứng lên, đôi mắt nó đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông một cách cảnh giác.

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi rồi đưa tay còn lại ra.

Tôi nhanh chóng lấy thêm hai miếng bánh mèo nữa rồi đưa cho anh ấy cùng với cái trên tay tôi.

Cánh tay khỏe mạnh của người đàn ông uốn cong, anh kéo một tay lên rồi nhẹ nhàng đặt một dải bánh mèo lên trên đường ống.

Tên nghịch tử tham ăn so với ngày thường chỉ do dự 2 giây, liền rón ra rón rén mà đi đến ăn.

Chờ nó ăn xong, Triều Thịnh giơ miếng bánh mèo còn dư lên, thử thăm dò tới gần con mèo.

Lần này Thất Thất không trốn tránh anh, chiếc mũi nhỏ hồng hồng co giật, chậm rãi ngửi cánh tay người đàn ông.

“Được rồi được rồi!” Chủ cửa hàng thú cưng hưng phấn nói: “A Thịnh, giữ lấy gáy con mèo —-”

Triều Thịnh đặt miếng bánh mèo xuống, tay không vòng qua sau lưng Thất Thất.

Nhẹ nhàng chạm vào đầu con mèo.

“Bắt lấy!” Người phía dưới vội vàng nói: “Nếu không lát nữa nó lại chạy!”

Người đàn ông vẫn không vòng qua cổ con mèo mà dùng tay kia treo lên ống dẫn. Viền áo phông đồng loạt vén lên, để lộ phần eo màu lúa mì.

Cánh tay duỗi thẳng, vòng eo săn chắc, bàn tay nổi gân xanh.

Chỉ có một cơ thể như vậy mới có thể thực hiện những hành động như thế này.

—Cái eo cùng các khối cơ bụng cuồn cuộn vén lên từng chút một. Anh móc chân vào ống rồi thả tay ra.

“A Thịnh!” Huynh đệ của anh thấp giọng mắng: “Chỉ khoe vòng eo thôi phải không?”

Tôi nhìn người đàn ông đó không chớp mắt, môi lẩm bẩm yếu ớt, chữ “cẩn thận” nghẹn lại trong cổ họng.

Người đàn ông treo ngược trên ống thẳng lưng, đưa hai tay lên trên ôm chặt Thất Thất —-

Người đàn ông bên dưới lập tức giơ tay bắt lấy con mèo. Sau khi đi qua một người khác, con mèo trắng kêu meo meo cuối cùng cũng quay trở lại vòng tay tôi.

—Trái tim tôi lại càng run rẩy hơn nữa.

Vì vui mừng cùng sợ hãi khi tìm lại được thứ gì đó đã mất.

Cũng bởi vì vẫn còn có người lơ lửng trên không.

Không thể rời mắt, tôi nhìn người đàn ông đổi tay rồi móc vào ống lần nữa, đặt hai chân dài xuống rồi nhảy lên —-rơi mạnh xuống đất.

Anh ấy đi thẳng về phía tôi,tùy tiện phủi bụi bằng đôi bàn tay to lớn, không chút để ý đến hình tượng.

Giọng điệu cũng nhẹ nhàng: “Con mèo không bị thương phải không?”

Tôi ngước mắt bình tĩnh nhìn anh hai giây, động tác mở miệng có chút trì độn lại vụng về: “Nắm gáy con mèo sẽ không bị đau...”

—— tôi thật muốn cho cái gáy của chính mình  một cái tát.

Tôi đang nói về cái gì vậy?

Tại sao tôi lại nói vậy?

Tôi chẳng lẽ không nên quan tâm một chút việc anh có bị thương hay không sao?

Người đàn ông liếc nhìn con mèo trong lòng tôi, nhẹ giọng “ Ừm” một tiếng: “Tôi biết nó không đau.”

Anh dừng lại, nhướng mi nhìn tôi.

“Nhưng em sẽ đau lòng.”