*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lớp vỏ bọc của sự bình yên hời hợt giữa tôi và gia đình đã mục nát hoàn toàn.
Vào buổi sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Giáo sư Hạ chạy vào phòng tôi chất vấn tôi vì cái gì muốn cùng đối tượng xem mắt đã được chọn lọc cẩn thận của ông ấy chia tay.
Ông ấy kéo rèm,xốc chăn bông của tôi lên, ném con mèo trên giường ngã trên mặt đất.
Tôi bị hoàn toàn chọc giận.
“Vì con không thể chấp nhận được!”
Tôi nhảy lên trong bộ đồ ngủ: “Con ghét bị anh ta chạm vào!”
Nghĩ tới cái miệng mồm mép lém lỉnh của đối tượng xem mắt đòi hôn tôi hôm qua, cộng thêm cái bụng béo đầy dầu mỡ cố ý động chạm vào tôi, tôi không nhịn được mà phát điên lên: “Con không muốn cùng anh ta lên giường! Không thể cùng anh ta sinh con!”
Giáo sư Hạ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, rõ ràng không dự đoán được con gái đỗ học vị tiến sĩ, đọc đủ thứ sách thánh hiền như tôi sẽ nói ra loại lời nói này.
Ông ấy mặt đỏ bừng bừng: “ Con..con cái đứa con gái này, sao có thể nói như vậy, con nói như vậy không thấy xấu hổ sao?”.
“Bố có xem con là con gái sao?”. Tôi lớn tiếng hỏi lại, “ Sáng sớm không gõ cửa liền vào phòng con gái, bố xấu hổ hay không xấu hổ?”
Giáo sư Hạ bảo tôi cút đi.
Cút thì cút.
Tôi không thu thập hành lý, mang theo túi đựng mèo trực tiếp ra cửa, nhấn thẳng chân ga phóng xe ra đường cao tốc.
Khi tôi hạ cửa sổ xe xuống, cơn gió mùa hè và niềm vui trốn thoát ùa vào thổi bay cơn giận của tôi. Còn một lý do khác khiến tâm tình tôi vui vẻ hơn nữa đó là vì: kỳ nghỉ hè đã đến rồi.
Lớp B của học kỳ này chỉ đến đây là kết thúc.
Năm nay là năm đầu tiên tôi lên giảng viên, kỳ vọng rất cao, nhưng lương gần như không thay đổi.
Lịch dạy của tôi bị sắp xếp rất rải rác, việc di chuyển rất bất tiện. Ngoài việc dạy học, tôi còn phải bận rộn với các hoạt động, hội nghị và công việc với sinh viên. Không còn cách nào khác, theo thâm niên thì tôi là người mới nhất.
Hải Thành tiếp giáp với Bình Thành, lái xe tới đó phải mất hai giờ. Trước buổi trưa, xe của tôi đậu ở tầng dưới công ty Trần Gia Dịch.
Cô ấy không rảnh để ý đến tôi, vội vàng đưa thẻ ra vào rồi tiếp tục làm việc.
Khuê mật của tôi không so đo điều này, tôi cũng sẽ không cùng cô ấy khách khí.Tôi lái xe thẳng tiến đến nhà cô, làm rỗng tủ lạnh của cô, đắp mặt nạ của bạn trai cũ của cô, rồi ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tôi tỉnh lại lần nữa, màn đêm đã buông xuống.
Những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn vừa rút khỏi cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại bóng tối.
Tôi ngồi trong bóng tối. Càng yên tĩnh, tôi càng cảm thấy sự đơn độc và trống rỗng.
Tôi chán ghét, cũng sợ hãi loại cảm giác như vậy.
May mắn thay, hội chứng emo ngủ trưa này đã nhanh chóng được xua tan nhờ tin nhắn WeChat. Trần Gia Dịch gửi cho tôi một địa chỉ và bảo tôi đi tìm cô ấy.
Tôi không mang theo hành lý gì, chỉ lấy một chiếc áo sơ mi và váy trong tủ của Trần Gia Dịch, mặc vào rồi đi ra ngoài mà không thèm trang điểm.
Chiều muộn, thời tiết vẫn nóng bức. Nhiệt độ ở đây gần giống như Bình Thành, nhưng không khí ven biển thì ẩm ướt và dính nhớp hơn.
Nước biển dâng lên vô hình trong đêm hè, sợi tóc sau tai, ngón tay trên vô lăng đều mơ hồ không rõ ràng.
Điểm đến là con phố Bar cạnh làng đại học. Tôi đỗ xe nhưng không tìm được cửa vào quán bar. Sau khi đi vòng quanh hai lần cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ, tôi tìm thấy lối vào.
So với các quán bar xung quanh, quán bar này trông trầm mặc và kín đáo: mặt tiền màu xám chỉ được trang trí bằng đèn neon, hai đoạn ống đèn xanh cao bằng nửa người bị chập điện, tạo thành chữ “triều”.
Sau khi đi qua hành lang trên sàn nhà cũ kỹ ọp ẹp và nhìn thấy cánh cửa thứ hai, tôi mới thật sự chắc chắn rằng mình đang ở trong một quán bar.
Mở cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên, mang theo mùi thuốc lá và mùi rượu.
Quán bar nhìn từ bên ngoài trông bình thường nhưng bên trong có khá nhiều người. Những đốm sáng đầy màu sắc chảy trên cơ thể, quần ma loạn vũ.
“Kiều nhi, Kiều Kiều!”
Tôi quay lại và thấy Trần Gia Dịch đang vẫy tay với tôi trên ghế dài. Cô ấy đang ngồi một mình trong một lô ghế lớn hình chữ U, trước mặt đều là bình rượu chén rượu, xem ra đã uống qua một vòng.
Tôi đi tới ngồi cạnh cô ấy: “Sao cậu không đi chơi?”
Cô ấy mệt mỏi lắc đầu: “Tuổi tác đã lớn, không nhảy nhót nổi nữa.”
Trần Gia Dịch là giám đốc kinh doanh tại một công ty bảo hiểm lâu đời. Hôm nay, cô ký được hợp đồng lớn và đưa cả đội đến quán bar để ăn mừng. Các nhân viên trẻ tuổi thích đi bar, nhưng cô thì không chơi được, dù sao thì chỉ cần dẫn dắt đội là coi như làm việc.
Làm việc mà không bị cuồng loạn thì không phải là làm việc thật sự, chỉ là cố gắng chịu đựng.
Cô ấy hỏi về đối tượng mai mối mà tôi đã từ chối tối qua: “Sao lại không được nữa? Trước đây không phải còn nói khá tốt sao?”
Khá tốt?
Ừ, điều kiện thì khá tốt.
Cha mẹ anh ta và cha mẹ tôi đều là giáo sư ở một trường đại học, bố anh ta và mẹ tôi đều làm về tên lửa. Trình độ học vấn, chức danh, thu nhập và nhà cửa của anh ta đều nhỉnh hơn một bậc so với tôi, là kiểu người mà các bậc trưởng bối và đồng nghiệp sẽ nói là xứng đôi vừa lứa.
Chẳng qua ——
“Thấy anh ta liền không có dục vọng thế tục.” Tôi khô cằn nói, “Thật sự không được.”
“Cậu vẫn không thể vượt qua bài kiểm tra ngoại hình.” Trần Gia Dịch nói, “Vậy thì lần tiếp theo.”
“Tớ không muốn hẹn hò nữa.” Tôi dựa lưng vào ghế sofa, “Không muốn phải gặp đàn ông nữa.”
Khi mười tám tuổi, trong các buổi trò chuyện riêng, chúng tôi thậm chí còn đỏ mặt khi thảo luận về tên của đối tượng.
29 tuổi, một cô gái trở thành một người phụ nữ trưởng thành, sớm đã chay mặn đều không kiêng kỵ.
Tôi nhìn chằm chằm vào chùm ánh sáng rực rỡ phía trên đầu mình, được bịt kín bằng bê tông.
“Cậu nói xem, tớ có phải đã trở thành người không còn cảm xúc không, chưa đến ba mươi tuổi đã trở nên lãnh cảm rồi.”
“Lãnh đạm cái rắm.” Trần Gia Dịch xoay quả ô liu trong ly rượu “Tớ xem cậu chính là quá lâu không có đàn ông.”
Cô ấy ghé vào tai tôi: “Bây giờ cậu cần một soái ca, sức khỏe tốt, sau đó cậu có thể ‘ làm’ và ‘làm’”
Tôi cười: “Soái ca ở đâu?”
Trần Gia Dịch liếc nhìn sàn nhảy, cong môi nói: “Không được, cơ bản quá tệ.”
“Nhận thức hiện thực đi, chị em, bây giờ là, những người có điều kiện tương xứng với cậu chắc chắn sẽ có điểm yếu ở mặt khác. Mỹ nữ như cậu, rất khó tìm được người đẹp như mình.”
Cô ấy nhả hạt oliu ra, nói lắp bắp: “Cậu chỉ có thể tìm thấy Hà đồng. Có câu nói là thế nào nhỉ — À, mỗi người đẹp đều có Hà đồng của riêng mình.”
(*) Hà Đồng(Yêu quái nước) ( Còn gọi là Kappa): một sinh vật nước hình người cỡ trẻ em trong văn hóa dân gian Nhật Bản.
“…”
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, crush của cậu thì sao? Cái anh chàng đẹp trai từ tổng công ty ở Cảng Thành chuyển đến ấy, trước đây cậu không phải rất mê anh ta sao?”
“Đừng nhắc đến nữa.” Trần Gia Dịch bỏ ly rượu xuống, động tác và giọng điệu đều đầy sự tức giận, “Anh ta là một thỏi MAC.”
“Cái gì Mac?”
Trần Gia Dịch rất sâu sắc mà liếc mắt nhìn tôi một cái, lấy ra một thỏi son Mac đầu đạn từ trong túi bên cạnh, đặt trong lòng bàn tay tôi, rất ý vị mà nắm lại một chút:))))
Tôi nháy mắt đã hiểu: “Không thể nào ha ha, một người đàn ông 1m9 tập thể hình cũng như vậy sao?”
“Đẹp chứ không xài được đâu.” Trần Gia Dịch vẻ mặt hận sắt không thành thép, “Tớ đã bỏ trốn trong đêm”.
“Không có việc gì, nghĩ thoáng chút.”Tôi an ủi cô ấy, “Thực ra, anh ta nhìn cũng bình thường, chỉ có phong cách ăn mặc là tốt thôi.”
“Tớ cảm thấy anh ta rất tuấn tú.” Trần Gia Dịch buồn bã nói, “Chính là thẩm mỹ tớ có điểm không tốt. Thẩm mỹ là chủ quan. Trước kia, theo đuổi cái vị bác sĩ kia, tớ cảm thấy anh ta khá xinh đẹp a, khí chất thực văn nhã.”
“Thế à?.” Tôi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh ấy không phải là gu thẩm mỹ của tớ?”.
“Đúng vậy, cho nên tớ mới nói thẩm mỹ là chủ quan. Còn có một cách nói khác ——” Trần Gia Dịch mím đôi môi nhạt màu, “Người ta nói rằng một số đàn ông không đẹp trai theo nghĩa thẩm mỹ thông thường, nhưng cậu vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ rất có cảm giác.”
“Cảm giác này không phải là lý trí, cũng không phải là sự lựa chọn sau khi cân nhắc. Nó kích thích bản năng sinh học của cậu, là gen của cậu đã chọn họ.”
Tôi sững sờ trong giây lát.
“Cái gì mà gien lựa chọn, sao có thể mơ hồ như vậy.”
“Đây không phải nhất kiến chung tình sao. Nhất kiến chung tình, còn không phải là thấy sắc nảy lòng tham sao.”
“Có thể nói như thế.” Trần Gia Dịch nhún nhún vai, “Nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.”
Phía trên sàn nhảy có người hét lớn “Gia tỷ”, Trần Gia Dịch lấy cây Mac từ trong túi ra rồi nhanh chóng tô lại son môi.
“Tóm lại, thứ cậu cần bây giờ không phải là những người đàn ông ưu tú xứng đôi mà bố mẹ đã sắp đặt cho cậu.”
Cô ấy đóng nắp son lại một tiếng “cạch” rồi vỗ nhẹ vào khuôn mặt mộc của tôi: “Cậu cần một người có thể khiến gen của cậu rung động.”
Tôi vỗ nhẹ vào hông cô ấy: “Cậu động trước đi.”
Giám đốc ném cho tôi một ánh mắt quyến rũ, rồi uốn éo đi nhảy. Cả khu vực rộng lớn chỉ còn lại mình tôi.
Có lẽ vì bộ váy sơ mi giống như đồng phục của tôi không phù hợp với không khí của quán bar, cho nên ngồi một mình một lúc lâu cũng không ai đến nói chuyện với tôi.
Thực ra, tôi khá thích sự yên tĩnh này.
Một lúc sau, người phục vụ mang đến một chai cocktail. Tôi cầm khay rượu quay lại cảm ơn.
Ánh mắt lại không thể rời đi được.
Khung cảnh trước mắt dường như bị rượu và khói làm chậm lại, tập trung vào người đàn ông bên cạnh quầy bar.
Trang phục của anh ấy thậm chí còn tùy ý hơn của tôi: một chiếc áo cộc tay màu đen và một chiếc quần túi hộp cũ kỹ.
Trang phục tùy tiện, thậm chí có phần đơn giản như vậy cũng thực sự bộc lộ đường nét cùng dáng người của người đàn ông: bờ vai và cánh tay rộng khỏe khoắn, phía dưới lộ ra cơ ngực cùng eo bụng săn chắc và dẻo dai, không có một chút mỡ thừa.
Đôi chân bọc trong quần túi hộp cũng rắn chắc và đầy đặn. Chân dài và thân cao.
Anh đang di chuyển giỏ rượu. Ba hộp rượu chứa đầy chai thủy tinh xếp chồng lên nhau. Ở trong lòng ngực anh phảng phất như không có trọng lượng.
Tôi không biết tại sao, nhưng mỗi cử động của anh ấy đều được tôi mổ xẻ và phóng to trong từng khung hình:
Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy hộp rượu, cơ bắp và hormone nam tính trào dâng; đặt hộp rượu xuống, sợi dây bạc trên cổ va chạm nhẹ vào xương quai xanh, lúc khom lưng đứng dậy, đường rãnh sâu trên lưng lộ ra hình dáng khuôn ngực qua chiếc áo cộc tay…
Tôi chớp chớp mắt dời tầm mắt đi nơi khác, mới nhận ra tim mình đập nhanh đến mức lòng bàn tay cầm chai rượu cũng đang ấm lên.
Khi tôi quay lại một lần nữa, trước mặt có nhiều thêm một cô gái, cô ấy có mái tóc dài, đôi môi đỏ, trang điểm mắt lấp lánh, mặc quần short và một chiếc áo ba lỗ nhỏ nhắn. Là một cô gái rất xinh đẹp và nóng bỏng.
Anh đưa lưng về phía tôi, đôi vai rộng hơi rũ xuống gần như bao bọc hoàn toàn cô gái nhỏ nhắn, hoàn toàn là một bộ dáng lười biếng.
Người đàn ông hẳn là nói câu gì đó, cô gái hơi khoa trương mà cười rộ lên, giơ tay hờn dỗi đánh vào ngực anh——sau khi vỗ nhẹ, cánh tay cô vẫn không hạ xuống, nhẹ nhàng treo trên ngực người đàn ông, cả người cô tựa như mất trọng tâm mà nhào vào trong vòng tay anh. Tựa như một chú chim nhỏ nép vào người.
Anh ta không từ chối, cũng không có vẻ chiều chuộng, chỉ rút tay từ trong túi ra, từ từ đặt lên hông cô gái.
Một bàn tay to lớn dễ dàng vòng qua phần lưng cô gái.
Đầu ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào eo cô gái, cô ấy như một con rối bị kéo thẳng lên, lùi lại nửa bước.
Tay còn lại của người đàn ông đặt trên quầy bar cầm chai rượu lên, gõ nhẹ vào mép quầy.
Nắp chai lặng lẽ rơi xuống.
Rượu sủi bọt được đẩy vào tay cô gái, tạo ra một rào cản giữa họ.
Một loạt thao tác liền mạch như nước chảy mây trôi, phong lưu lại lão luyện.
Ánh mắt long lanh của cô gái ảm đạm dần, môi cũng mím chặt lại.
Không biết anh lại nói câu gì, cô lập tức nổi cơn tức giận, đuôi mắt trừng lên liếc nhìn người đàn ông một cái, cầm lấy rượu rời đi.
Mỗi bước đi đều lưu luyến.
Mà anh, anh chẳng có một chút để ý nào, cả người uể oải tựa vào quầy bar.
Bàn tay to khỏe lấy từ trong hộp mềm phẳng ra một điếu thuốc rồi nghiêng nghiêng cắn vào trong miệng.
Tôi nhìn anh cúi đầu, chắp tay, bật lửa, ngọn lửa bùng lên.
Khi ánh sáng chiếu vào cằm anh ta, bên cạnh mặt anh ta hơi hõm xuống, sau đó từ từ thở ra một làn khói thuốc.
Làn khói vẫn chưa tan, anh ta đã bước dài ra khỏi quầy bar, vài bước rồi quay người biến mất.
Tôi vẫn còn đờ đẫn.
Nhìn làn khói trắng ngày càng mờ, đột nhiên, bốn phía quanh tôi bắt đầu nổi lên một cơn gió lớn.
Cơn bão vô danh này thổi về phía tôi một cách không tiếng động, không ngừng nghỉ, dán chặt nhiệt độ và độ ẩm đặc trưng của đêm hè lên phủ lên làn da và trái tim tôi.
Tôi nghe thấy được.
–Nó xao động, kêu gào, muốn bị phóng thích, được bao bọc, được hòa tan.
——– Đó là bản năng gen nằm sâu trong cơ thể tôi..