Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu

Chương 9: Chẳng đợi ngắm hoa bay




Gió nổi mây mờ, ánh tà dương le lói qua tầng không, hắt xuống nhân gian thứ màu sắc âm u nhợt nhạt. Thế là mùa đông năm ấy đã đang tràn về, lạnh lẽo như vậy.

Hạ A Sửu ngả người nằm xuống chõng tre, hướng đôi mắt lờ đờ bao khắp sân viện.

Nơi này không phải Đào cư!

Ngày đó nàng truy sát Triệu Vũ Hi vốn kinh động rất nhiều người, lại không bị báo lên quan, phần vì nếu điều tra rõ ràng, chuyện hắn bày mưu hại người cũng sẽ phơi bày. Lại phần khác, công cuộc tranh chiếc mũ ô sai tam phẩm đang vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng, Triệu Vũ Hi phải giữ vững thanh danh, nên mới ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng dù vậy, hắn cũng chẳng để Hạ A Sửu quá an yên thanh thản. Sức khỏe nàng vừa dậy, liền bị đuổi khỏi Đào cư, giam lỏng trong một hậu viện không tên, là nơi xa xôi hẻo lánh nhất Triệu phủ.

Tiểu viện từ nhiều năm trước khi có vị thiếp thất nọ tự tử, liền dính lời đồn ma ám, bị bỏ phế bỏ hoang. Bởi vậy cảnh tượng trước mắt nàng giờ đây, là một bãi tha ma hoang tàn trần trụi. Quá lâu không được tu sửa, tường gạch bong chóc vữa vụn, mái ngói thủng lỗ chỗ, cỏ dại rêu nấm cũng càng mọc tràn lan.

Trong không khí luôn văng vẳng mùi ẩm mốc, màng nhện giăng nhiều như mắc cửi, và còn có thanh âm của chuột bọ đánh nhau chí chóe, tiếng ruồi muỗi vò vẽ, hay tiếng quạ quang quác gọi bầy.

Là âm thanh của thê lương chết chóc, hay chính là một mảnh phế tích trong số mệnh mọn hèn của thị thiếp nọ?

Nàng ta chết như thế nào?!

Vào một ngày đông?!

Giống như mùa đông đang lũ lượt vây quanh: gió cuồn cuộn thốc tận đáy lòng, mưa vần vũ tê tái tâm can... cũng như mùa đông đang bủa giăng trái tim nàng?!

Hạ A Sửu nghĩ, nàng ta hẳn phải chịu nhiều khổ sở lắm, mới buộc phải chọn cái chết thảm khốc như vậy!

Còn nàng?

Những giày vò đau đớn của nàng... liệu có một ngày sức cùng lực kiệt, dương tận khí tan? Liệu rằng có ngày... Hạ A Sửu lựa chọn như thế?!

Nàng càng nghĩ càng bật cười lặng lẽ, rúc người sâu xuống chõng tre. Cái chõng đã cũ kĩ mòn vẹt, chỉ vừa chạm vào liền kêu lên cót két, dường như trở thành thanh âm sống động duy nhất trong buổi chiều hoàng hôn.

Sống động đẹp đẽ hơn cả tâm hồn nàng...

"Cô nương..."

Cõi lòng còn chìm trong lãnh đạm âm u, bỗng bị đánh thức bởi tiếng nữ nhân lạnh nhạt.

Là Tiểu Thúy!

A Sửu không quay đầu cũng nhận ra được! Nô tỳ ấy được sai đến hầu hạ nàng, hoặc cũng có thể là giám sát trông coi?! Dù sao cũng chẳng quan trọng, nàng để mặc ả ta vừa phủ tấm chăn mỏng xuống người mình, vừa càm ràm oán trách:

"Bệnh của cô nương vẫn chưa trị dứt, phải cẩn thận tĩnh dưỡng chứ! Lại cứ thích ra gió hứng sương, chẳng may cảm lạnh ra đấy thì biết làm sao?!"

Chẳng sao cả!

A Sửu chậm chạp hướng mắt, ngơ ngẩn ngắm ráng chiều phía xa xa.

Từng trong trẻo tinh khôi, cũng từng rực rỡ nhiệt thành, vậy mà ánh sáng trước mắt nàng lúc này, chỉ là một đường chân trời mỏng mảnh âm u, khi tỏ khi mờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị màn đêm nuốt trọn!

Tuyệt vọng đến vậy...

A Sửu lại bật cười, càng chìm dần trong suy tư của chính mình, cũng không đáp lại mấy lời lải nhải của ả ta. Ả thấy mình hết lần này đến lần khác bị bơ, có chút bực bội, bèn xoay mạnh mặt nàng về phía ả, gằn giọng quát:

"Cô nương có nghe ta nói không đấy?!"

Gò má truyền đến cảm giác tê rát, thành công thu hút chú ý của A Sửu. Bấy giờ Tiểu Thúy mới có chút thả lỏng, bèn khẽ ho khan, lạnh lùng tiếp:

"Hồi cô nương mới tỉnh, thiếu gia đến thăm có từng dặn ta không cần bạc đãi cô! Cô xem cô hành thích ngài, còn suýt hại chết đại phu nhân ngài yêu thương nhất, vậy mà ngài vẫn bao dung... ngài như vậy, làm sao có thể là kẻ vong ân phụ nghĩa táng tận lương tâm như lời cô nói chứ?! Mà dù cho cô nói thật, cô thử banh tai ra mà nghe đi..."

Tiểu Thúy bỗng dừng lại, xoay mặt A Sửu phóng qua bờ tường, hướng về trung tâm Triệu phủ kia. Nơi ấy đình viện nguy nga, kết hoa treo đèn. Dù hậu viên của A Sửu xa xôi vô cùng, cũng có thể nghe được lờ mờ tiếng ca hát reo hò, ăn uống chúc tụng.

"Hôm nay..."

Tiểu Thúy liếc vẻ mặt đờ đẫn của A Sửu, hít sâu một hơi nghiến răng tiếp:

"Hôm nay... là ngày phủ ta mở tiệc! Thiếu gia đã được thăng chức Thị lang Bộ Hình, haha là một chuyện lớn! Mấy đời Triệu gia cũng chưa ai làm tới chức đó nữa kìa..."

"Quả.. nhiên..."

A Sửu bỗng thốt một câu, Tiểu Thúy vừa nghe thì trợn mắt kinh ngạc.

Phải biết hơn tháng trước từ lúc hôn mê tỉnh dậy, ngoại trừ ngày đầu lẩm bẩm mãi những lời vô nghĩa điên khùng, còn sau đó Hạ A Sửu bắt đầu ngậm họng cắn răng, Tiểu Thúy không bao giờ nghe được thanh âm của nàng nữa.

Nàng rõ ràng vẫn ăn, vẫn uống, ngủ nghỉ như thường, chỉ khác một điều: ánh mắt nhìn thế gian bỗng mờ mịt lờ đờ, dáng hình càng vật vờ tàn tạ.

Triệu Vũ Hi không đến thăm, A Sửu cũng chẳng buồn tìm hắn đòi giết đòi chém hay kêu than thù hận. Nàng chỉ lặng im, lặng im đến mức dọa người kinh hoảng, dường như đã biến thành cái xác di động, bị rút cạn toàn bộ linh hồn cảm xúc.

Hầu hạ người như thế, Tiểu Thúy thấy vô cùng áp lực. Tựa hồ cô nương đó có thể lăn ra chết bất cứ lúc nào, cho nên ả mới phải ngày ngày tìm chuyện chọc người, hết dịu dàng quan tâm đến mắng nhiếc giễu cợt.

Ả chỉ mong Hạ A Sửu có thể vực dậy tâm tình, sống cho ra sống!

Bởi vậy có trời mới biết hiện tại ả mừng đến mức nào!

"Cô nương cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi sao?!"

Ả trong lòng tươi cười, lời thoát ra lại bội phần căm ghét khinh khi:

"Giờ thì xem, thiếu gia ta đã là tam phẩm thiên triều do chính tay hoàng thượng ngự bút! Nghe nói ngoài vàng bạc châu báu, ngài còn được thưởng cho hai cao thủ đại nội... Cô nương, ta bảo cô này... Cho dù mối hận của cô là thật, với cái bản lĩnh đó, trước kia còn khó, huống hồ bây giờ bên cạnh thiếu gia có thêm hộ vệ phi phàm, lại còn cả tá gia nhân! Há há... cô mà còn nuôi cái vọng tưởng ngu ngốc đó, đừng nói đến gần, cách thiếu gia cả chục trượng, nghìn phần nghìn vẫn là chết mất xác thôi..."

Tiểu Thúy nói đến đây, thấy mặt A Sửu càng đần ra, bèn nắm vai nàng mạnh hơn, vừa không ngừng rung lắc vừa gắt giọng:

"Hạ cô nương, ngài ấy tha cô một lần chứ chẳng tha mãi, cô cứ cố chấp, là phải chết.. chết chắc thôi! Cô không bao giờ có thể giết thiếu gia đâu... không trả thù được... hay là buông bỏ?!"

"Buông... bỏ?"

"Ừm!"

Tiểu Thúy gật mạnh đầu, lại tiếp:

"Ta đã đi cầu Triệu lão gia, ông bảo chỉ cần cô nương bằng lòng quên đi thù hận, rời khỏi Đông kinh, lời hứa ba năm trước ông vẫn giữ! Sẽ cấp cho cô tiền bạc, về quê mua ruộng vườn sinh sống, kiếm một người tử tế hiền lương... cô không cần phải vất vưởng chờ chết ở nơi này, chẳng phải tốt hơn à?! Này... này... cô có nghe ta nói không đấy?!"

Tiểu Thúy nghiến răng, gầm gầm quát:

"Nói cho cô biết, ta chán phải chết dí ở đây hầu hạ cái loại như cô rồi! Điên điên khùng khùng nó vừa phải thôi! Cô như vậy, không thấy hổ thẹn với tỷ tỷ trên trời của cô à?!"

Hổ thẹn với a tỷ ư?

Hạ A Sửu khẽ bật cười, trong khoảnh khắc lại như thấy bóng lưng mảnh mai yểu điệu, tiếng đàn réo rắt ngân nga của tỷ tỷ.

Thực rõ ràng, mỗi giờ mỗi khắc đều bủa vây trái tim nàng! Thực bi thương, từng ngày từng đêm cào xé lòng nàng thành vạn mảnh, đến mức thân thể không còn chỗ nào lành lặn, chẳng thể chắp vá, cũng chẳng thể níu giữ nữa rồi!

"Cô nương? Này... này..."

Tiểu Thúy lại lay gọi, Hạ A Sửu bèn ngẩng đầu nhìn ả ta, đều đều đáp:

"Ở Đào cư, dưới gốc cây cao to tươi tốt nhất, mấy năm trước, ta từng chôn một vò rượu!"

"Hả?"

"Hôm nay thiếu gia ngươi thiết tiệc thăng quan mà! Ngươi giúp ta lấy rượu về, uống mừng hắn ta!"

"Cô... cô nương nói vậy... là nghĩ thông rồi sao?!"

Tiểu Thúy mở bừng mắt, khóe môi không kiềm chế được kéo một nụ cười đến tận mang tai, ôm chầm lấy nàng nghẹn ngào bảo:

"Nghĩ vậy là tốt! Nghĩ vậy là tốt! Được! Được... cô đợi chút... ta lập tức đi lấy rượu... ta uống với cô!"

"Cảm ơn!"

A Sửu bỗng nhiên mỉm cười, vỗ vỗ vai ả ta.

Có lẽ ả không biết ả diễn kịch vốn chẳng ra sao! Lời lẽ tàn ác, cử chỉ thô kệch, nhưng cái tâm của ả đã sớm bị người nhìn được!

Ả càng không biết mình đã khiến Hạ A Sửu cảm động biết ơn nhiều như vậy, chỉ tiếc rằng ả vui lầm rồi, khoảnh khắc ả quay lưng rời khỏi, vệt nắng cuối trời kia cũng vừa lúc lụi tàn, đêm đen nhẹ buông, đã nuốt trọn hoàn toàn dáng hình nữ tử.

***

Tiểu Thúy đi hồi lâu, quả nhiên mang về một vò rượu, và thêm vài món cơm canh thịt cá. Ả vừa nhiệt tình xới cơm gắp mắm, vừa đon đả bảo:

"Hơn tháng rồi toàn ăn rau dưa cháo loãng, mồm miệng nhạt thênh thếch! May thay hôm nay có tiệc, ta rát lưỡi xin xỏ cả buổi, mới đem về cho cô nhiều đồ thế này này! Mau ăn, ăn đi kẻo nguội!"

A Sửu cười cười, cũng không tiếp lấy bát từ tay ả mà với sang vò rượu, rót một ly.

Sắc hồng trong trẻo, hương thoảng mênh mang, rượu này được ủ từ những cánh hoa rực rỡ xinh đẹp nhất, vào lúc lòng người còn nhiệt thành chân thật. Vị rượu nồng ngọt, vốn là để đem đến suối đào ngàn năm, địa cửu thiên trường, mà hiện giờ lại chỉ một người thưởng thức.

Cũng không phải là bi thương đau đớn, A Sửu nghĩ, nàng lúc này uống cạn vò rượu ấy, chỉ bởi trong lòng chẳng còn luyến lưu.

Kể từ hôm đó, A Sửu không làm cái xác di động như trước kia, thi thoảng nàng sẽ đáp lại Tiểu Thúy một hai câu, thi thoảng lại khẽ cười. Cũng kể từ hôm đó, sức khỏe A Sửu dường như yếu dần, chẳng thể ăn uống được gì, còn thường xuyên nôn ra mật xanh dịch vàng, mỏi lưng đau nhức.

Tiểu Thúy muốn đi tìm Triệu lão gia, cầu xin người tìm đại phu đến khám, nhưng A Sửu lại ngăn cản dửng dưng. Nàng bảo nàng đã học y sáu năm, nàng biết đây không phải bệnh.

"Mà là.. oan nghiệt!"

"Hả?!"

"Không cần lo! Đợi thêm một thời gian... thêm thời gian... ta cần suy nghĩ!"

"Hả?!"

Tiểu Thúy trợn mắt, không hiểu được lời của nữ tử phía trước. Ả nghĩ A Sửu chắc là bệnh đến hỏng đầu rồi, cho nên mặc kệ, ả vẫn len lén đi cầu Triệu lão gia. Nhưng mà còn chưa đợi được đại phu của Triệu lão gia, ngay ngày hôm sau, Hạ A Sửu đã bị giải đến tiểu viện của đại phu nhân, chấm dứt cuộc sống bình bình thản thản.

Đại phu nhân Lý Phong Ca là một trong những nữ nhân may mắn nhất kinh thành. Sinh ra từ gia tộc quyền quý bậc nhất, được Lý tướng coi như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, đến khi xuất giá cũng gả cho nam nhân hết mực si tình, cưng mình như mạng...

Một nữ tử như vậy, khiến Hạ A Sửu có hơi kinh ngạc, khi thấy hiện giờ nàng ấy đang nằm vật vã trên giường, khóc lóc thảm thiết tựa lê hoa yên vũ. Triệu Vũ Hi ngồi bên cạnh nàng ấy, vừa dịu dàng nắm tay nàng ấy, vừa an ủi:

"Không sao... đừng khóc... còn có ta ở đây mà..."

"huhu... thiếp... thiếp phải làm sao... Vũ Hi, không sinh được con... thiếp giờ không sinh được con... chúng ta phải làm sao bây giờ?!"

"Đừng sợ! Sẽ ổn... sẽ ổn thôi!"

Hắn khẽ khàng lau đi nước mắt trên má nàng ta, liếc qua thấy Hạ A Sửu đang quỳ bên ngoài, liền lập tức lật mặt, lạnh lùng mắng:

"Hạ A Sửu, tiện nhân này, ngươi dám hại phu nhân ta?!"

"..."

"Nàng nhân hậu hiền lương, ngươi lại tâm địa rắn rết hết lần này lần khác tính kế hại nàng... Sao?! Trợn mắt cái gì? Còn giả vờ giả vịt, tưởng ta chưa biết ư?! Nàng đợt này vô tình cảm mạo, nhạc phụ ta mời thái y đến khám, không ngờ lại tra được nàng đã nhiễm phải xạ hương rồi..."

"Thiếu... thiếu gia có ý gì?"

Tiểu Thúy thấy Triệu Vũ Hi một bộ dạng muốn đánh người, bèn bất chấp chạy ra che trước A Sửu, run giọng nói:

"Hạ cô nương mưu hại phu nhân ư? Mấy tháng nay nô tỳ giám sát ả cực kì cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện đó chứ! Không bằng không chứng..."

"Xạ hương này là hạ từ mấy tháng trước chứ chẳng phải mới đây, đích thân thái y từ trong cung kiểm định, lại còn oan cho ả à?! Ả cũng bị vô sinh, nên mới muốn hại phu nhân ta cùng chung khổ! Hừ, trên đời này ngoài ả, liệu còn ai ác độc thế chứ!"

Dứt lời đứng dậy ghơ chân đá một cước, A Sửu ngã dúi vào góc viện, phun ra một ngụm máu tươi. Khóe mi Triệu Vũ Hi hơi run lên, nhưng vẫn nghiến chặt răng, ầm ầm rống hét:

"Ngày đó ta đã rộng lượng tha cho ngươi một mạng! Vậy mà ngươi không biết hối cải, giờ còn hại phu nhân ta... Ngươi... tiện nhân này... Đúng là loại lòng dạ ngoan độc, ăn cháo đá bát..."

"Không cần nhiều lời!"

Một người bỗng bước sang cắt đứt tràng mắng chửi. Lông mày lão ta dựng ngược, mặt mũi trang nghiêm thân thể vạm vỡ, chính là phụ thân của Lý Phong Ca, Lý tướng quân uy danh trong truyền thuyết. Lão liếc nhìn A Sửu từ chân lên đầu một lượt, cười lạnh bảo:

"Cứ giao ả cho lão phu, ba mươi sáu loại hình cụ, đảm bảo trị được ả ta sống không bằng chết!"

"Cái... cái gì?!"

Tiểu Thúy trợn trắng mắt, vội ôm chầm lấy chân Triệu Vũ Hi, nghẹn ngào xin xỏ:

"Thiếu gia... không... không phải ả ta đâu! Phu nhân chung quanh bao người hầu kẻ hạ, ả thì luôn bị nô tỳ giám sát... sao... sao ả có thể?! Ả phải chịu đủ khổ rồi... thiếu gia đừng giết ả... đừng giết..."

"CÂM MIỆNG!"

Triệu Vũ Hi lại rống lên, đạp cho Tiểu Thúy một cước. Ả ta đập đầu vào tường, ngất lịm tại chỗ. Bấy giờ tiểu viện yên tĩnh hơn chút, hắn mới quay qua Lý tướng quân, chấp tay bẩm:

"Nhạc phụ, trước hết tiểu tế tạ lỗi với ngài! Ngày đó đã hứa sẽ chăm sóc A Ca chu toàn, mà lại để xảy ra cơ sự này, tiểu tế chết vạn lần vẫn thấy hổ thẹn!"

"Ngươi biết thế là tốt!"

"Dạ vâng!"

Triệu Vũ Hi gật đầu, lại tiếp:

"Quan trọng nhất hiện giờ là sức khỏe của A Ca! Tiểu tế nghe nói ở miền trên có một vị thần y cực kì lợi hại, có thể trị khỏi bách bệnh, biết đâu sẽ chữa được cho A Ca không biết chừng! Cho nên định là ngày mai dâng sớ xin phép bệ hạ, rồi đích thân đi tìm! Ngặt nỗi người ít thế mỏng, thời gian lại cấp bách, chuyện này vẫn mong nhạc phụ đại nhân giúp đỡ một tay!"

Ngừng lại một hơi, liếc sang Hạ A Sửu đang nằm vật trong góc kia, hắn lạnh nói:

"Còn về phần ả ta, vốn là lỗi do tiểu tế quá mềm lòng, giờ sao có thể để nhạc phụ nhuốm máu nhơ được nữa?! Ngài yên tâm, lần này tiểu tế sẽ quyết đoán ra tay, nhất định có thể khiến ngài và A Ca hài lòng, cũng là chặt đứt mấy lời đồn nhảm nhí khi xưa giữa tiểu tế và ả!"

"Tốt nhất là như vậy!"

Lý tướng quân khẽ gật đầu, rồi cũng không quan tâm lễ nghi cấp bậc, trực tiếp bước qua đám người, đến bên giường ôm chặt lấy Lý Phong Ca. Hai cha con họ to nhỏ rầm rì, an ủi sẻ chia, lại cộng thêm một Triệu Vũ Hi lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa đứng bên, liền tạo thành bức tranh gia đình vô cùng hiền hòa cảm động.

Hạ A Sửu nhìn thấy, khẽ cười nhàn nhạt.

Từ đầu đến cuối nàng không nói một câu, cũng chẳng thanh minh phân trần, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đang đau âm ỉ. Nàng nghĩ trẻ thơ vô tội, cho dù lòng mình đã tận, nhưng vì đứa bé trong bụng, vẫn nên gắng gượng thêm một thời gian!

Tiếc là giờ... chẳng được nữa!

Sau đó Hạ A Sửu bị bắt giam lại.

Nghe nói Lý Phong Ca nhân hậu hiền từ, không nhìn nổi máu me nên đã xin Triệu Vũ Hi đừng dùng hình tra tấn, chỉ bỏ đói bỏ khát nàng. Đến hôm nay đã được ba ngày, liệu còn sống được đến khi nào? Sẽ chết vào lúc nào chứ?

Hạ A Sửu nằm vật vã trên sàn nhà kho mốc meo bẩn thỉu, lờ đờ hướng mắt qua cái lỗ thông gió. Cái lỗ hình vuông, chỉ to bằng bàn tay đứa bé, mà cũng đủ vẽ ra một bầu trời mùa đông trong trẻo cao xanh.

Gió vẫn cuồn cuộn vần vũ, sương vẫn buốt giá bủa vây, nhưng dường như hơi ấm đã nghe văng vẳng. Chim ngoài kia đang bắt đầu dời tổ, đám rêu cỏ trên sàn nhà cũng dần nhú mầm non. Hiện giờ là mùa đông, nhưng có lẽ sắp qua rồi!

Mùa xuân đang tràn về, mùa mà vạn vật nảy nở sinh sôi, mùa của triệu đóa đào hoa đua nhau rộ nở...

Một mùa thực tươi đẹp... Hạ A Sửu hơi nâng mắt, ngắm nhìn bàn tay khô quắt gầy rộc sau mấy ngày nhịn đói của mình... nàng nghĩ một mùa rực rỡ đến vậy, thế mà nàng chẳng đợi nổi nữa!

Hạ A Sửu nói với lính canh mình cần mời đại phu đến khám.

Bọn chúng vừa nghe thì cười cợt như điên, nhưng khi biết nàng liên tục buồn nôn, đau lưng nhức mỏi thì lại không cười nổi. Mấy cái này rất giống triệu chứng của thai kì! Nếu vậy... kẻ bị giam dù là tử tù ắt chết, đặt vào tình cảnh hương khói Triệu gia cô quạnh lẻ bóng, nàng ta rất có thể sẽ được tạm tha!

Nếu sau này nàng còn trở mình thành chủ nhân, bọn chúng hiện giờ đắc tội, chẳng phải là tự mình tìm chết?! Nghĩ thế, mấy tên lính canh lập tức đi báo cho Triệu lão gia đến phân phó.

Chỉ là Triệu lão gia ngày thường hiền từ, giờ một chút cũng chẳng để tâm. Ông phái đại phu nhân vừa mới khỏi ốm, dắt theo một đại phu nữa vội vàng tiến lại.

Hạ A Sửu thản nhiên nhìn đại phu bắt mạch, nhìn lão cẩn thận báo cáo lại với phu nhân, rồi lại nhìn phu nhân khóe mày đăm chiêu, hoa dung thất sắc, sâu đáy mắt còn có cái gì như nghẹn uất căm hận.

Nàng nghĩ phu nhân như vậy, hắn là đã đến lúc, nàng sắp được gặp lại Thủy Tiên rồi!

Ngày hôm sau, phu nhân tay không ướt nước chân không dính bụi, đẹp đẽ thoát tục tựa thiên tiên quả nhiên một lần nữa lại hạ cố đến nhà kho rách nát của A Sửu.

Phu nhân ngồi trên ghế gỗ xoan đào có trải một lớp nệm nhung hươu, nhẹ nhàng tiếp ly trà hoa cúc từ tay nô tỳ, thổi nguội, thưởng hương, mới chậm rãi uống. Từng cái ghơ chân nhấc tay của nàng ấy đều toát lên phong thái khoan thai cao quý, đến thanh âm cũng thật thánh thót an yên, so với Hạ A Sửu đầu bù tóc rối đang rên hừ hừ trong góc nhà kho kia, tựa như trăng sáng trên trời và bùn hôi dưới đất.

Nàng ấy bảo:

"Hạ A Sửu, ngươi có thai rồi!"

Phải, nàng có thai rồi!

Khi nâng chén thuốc đen đặc lên, một hơi uống cạn, nàng bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm thanh thản, nhưng cũng thật hổ thẹn day dứt.

Nàng có lỗi với đứa trẻ trong bụng!

Có một người mẫu thân ốm yếu hèn hạ như vậy, nó đã phải dũng cảm kiên cường đến mức nào... vậy mà nàng lại chẳng bảo vệ nổi nó!

Nàng cũng không trả thù được cho Thủy Tiên!

Không phải vì Triệu Vũ Hi có hộ vệ canh giữ, càng chẳng phải bởi nàng bị giam lại, không có cơ hội ra tay.

Kì thực miệng lưỡi tàn nhẫn cứng cỏi, bên ngoài hận thù thấu xương, nhưng kể từ khoảnh khắc nôn ra một ngụm máu kia, Hạ A Sửu đã dần hiểu rằng nàng chẳng thể nào báo thù cho a tỷ được nữa!

Tâm đã chết, tình cạn kiệt, nhưng trong muôn vạn hồi ức, sinh mạng hắn cũng đã khảm quá sâu vào sinh mạng nàng, trở thành giới hạn cuối cùng không thể thay đổi!

Nàng không giết được!

Triệu Vũ Hi, kẻ này đã không thể giết được, vậy thì buông bỏ đi thôi!

Chỉ cầu xin rằng những kiếp về sau...

"Triệu Vũ Hi... kiếp này, kiếp sau, những kiếp sau... vĩnh viễn... vĩnh viễn không mong gặp lại chàng!"

Hạ A Sửu cứ thế mà chết như vậy, vào năm hai mươi ba tuổi, khi gió mùa đông đang dần lụi tắt.

Ngoài kia nắng đầu xuân cũng nhẹ phủ xuống, chim chóc ríu rít hát ca, chồi non mơn mởn khẽ nhú đầu cành.

Dường như có thể mường tượng ra được ánh trăng trong trẻo, dòng suối lấp lánh tựa gương soi, và một biển hoa đào đỏ rực như lửa, hào phóng bao la, cháy bỏng cả góc trời...

Đó chính là thiên trường địa cửu, tiên cảnh bồng lai... là cảnh vật đẹp nhất trên thế gian này... tiếc rằng, đã chẳng đợi được người về thưởng thức...