Hạ Thiên

Chương 5: 5: Chú Là Đồng Tính Sao





Trước khi gặp được Hạ Thiên, mong đợi của Hạ Minh về đứa bé nhận nuôi là, ngoan ngoãn nghe lời, năng lực tự lập mạnh mẽ, hiểu được cảm ơn, có thể dưỡng lão tống chung cho hắn.
Sau khi gặp được Hạ Thiên, hắn cảm thấy Hạ Thiên hoàn toàn phù hợp với mong chờ của hắn.

Khi đó hắn không suy xét tính mê hoặc của ấn tượng đầu tiên, cũng không lường trước Hạ Thiên chỉ xem hắn như một bàn đạp.
Điều kiện bên ngoài của Hạ Thiên không kém, diện mạo lại rất làm cho người ta thương, nếu không phải bởi vì một chân bị tật, khả năng đã sớm tìm được gia đình nhận nuôi không tồi.
Đối mặt với tin tức mình được nhận nuôi, biểu hiện của Hạ Thiên không được hào hứng lắm.

Viện trưởng nói thật với Hạ Minh, Hạ Thiên không phải được nhận nuôi lần đầu.

Người nhận nuôi lần trước có khuynh hướng ngược đãi, Hạ Thiên báo cảnh sát, xem như vận khí tốt, được đưa về.
Hạ Minh cho ra kết luận, Hạ Thiên từng ăn rất nhiều khổ.
Lần này Hạ Minh lái xe, trên đường trở về Hạ Thiên vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, thoạt nhìn có chút bất an, Hạ Minh an ủi cậu, “Cậu yên tâm, tôi không phải người xấu.”
“Vậy… chú là đồng tính luyến ái sao?”
Hạ Minh giật mình, hắn không nghĩ tới Hạ Thiên sẽ hỏi loại vấn đề này, hơn nữa giọng điệu của Hạ Thiên giống như không tiếp thu đồng tính luyến ái lắm.

Hắn sợ Hạ Thiên nghĩ nhiều, do dự một chớp mắt, không nói sự thật, “Không phải.”
Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, Hạ Thiên liền trở nên thả lỏng.
Sau khi vào nội thành, Hạ Minh đưa Hạ Thiên đi mua không ít quần áo, lại mua đống đồ ăn vặt cho Hạ Thiên.


Hạ Thiên chưa từng nhìn thấy mấy thứ này, nhìn gì cũng đều tò mò.

Kỳ thật Hạ Minh không hề có kiên nhẫn đối với việc đi dạo phố, nhưng lần này hắn lại rất có hứng thú một cách xưa nay chưa từng có.

Giới thiệu cái này chỉ điểm cái kia cho Hạ Thiên.
Hạ Minh hỏi Hạ Thiên thích gì, Hạ Thiên không dám đưa ra yêu cầu, ánh mắt còn lưu luyến trên hàng hóa, đầu lại lắc lắc.

Hạ Minh có chút đau lòng.
Sau khi về đến nhà, Hạ Minh xả một bồn nước ấm cho Hạ Thiên, để cho Hạ Thiên tắm rửa.
Hạ Minh bảo Hạ Thiên cởi đồ, Hạ Thiên do do dự dự, Hạ Minh quay người lại, phát hiện Hạ Thiên giống như sắp khóc, vành mắt hồng hồng.
Hạ Minh vội ngồi xổm trước mặt cậu, duy trì nhìn thẳng với cậu, hỏi cậu, “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Thiên nhìn bồn tắm, lại nhìn Hạ Minh, “Tôi có thể tự tắm không?”
Hạ Minh dở khóc dở cười, dạy Hạ Thiên cách dùng các loại chốt mở, đi ra khỏi phòng vệ sinh, còn đóng cửa.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ngày hôm sau Hạ Minh dẫn Hạ Thiên đi kiểm tra sức khỏe, nghĩ có thể trị chân cho Hạ Thiên hay không.

Biểu tình của bác sĩ khi nhìn Hạ Minh rất vi diệu, “Chân này đã bị chậm trễ quá lâu rồi, không bị cắt bỏ xem như không tệ.”
Hạ Minh hỏi, “Nguyên nhân tạo thành là gì?”
Bác sĩ lại kiểm tra một chút, Hạ Thiên mở miệng nói nhỏ, “Là đinh.”
Hô hấp của Hạ Minh cứng lại, hắn không thể tưởng tượng được, vì sao sẽ có người ra tay tàn nhẫn đối với một đứa bé như vậy.

Cop qua cop lại, ????rở lại ????rang chính ⩶ Tr????mTru????????n﹒????n ⩶
Chân Hạ Thiên chỉ có thể như vậy cả đời, vết thương trên đùi ảnh hưởng phát dục, kỳ thật cậu đã mười ba tuổi, chính là thoạt nhìn lùn hơn bạn cùng lứa rất nhiều.

Những kiểm tra khác đều biểu hiện bình thường, nhưng Hạ Thiên có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
Trên đường về nhà, Hạ Minh mua một phần sườn kho.

Hắn nhìn thấy Hạ Thiên nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy tâm tình không tồi.
Hạ Minh phát hiện Hạ Thiên có rất nhiều bệnh vặt.
Hẳn là Hạ Thiên còn có chút sợ hãi cùng khẩn trương khi đối mặt với Hạ Minh, đặc biệt rõ ở chuyện ăn cơm.

Tính toán bọn họ đã ăn chung với nhau bữa cơm thứ ba rồi, nhưng Hạ Thiên vẫn rất thận trọng.


Hạ Minh không động đũa, Hạ Thiên tuyệt đối cũng không động.

Cho dù động đũa, cũng không dám gắp đồ ăn, chỉ nhìn chằm chằm cơm trắng trong bát mình, cứ phải chờ Hạ Minh bảo cậu ăn, cậu mới dám kẹp một miếng thịt.

Có đôi khi rớt một hạt cơm xuống bàn, đều dọa đứa nhỏ này nhảy dựng, vội nâng mắt xem sắc mặt Hạ Minh, thấy Hạ Minh không để ý, mới thở phào một hơi.
Tình huống như vậy được cải thiện theo thời gian, nhưng tiến triển rất chậm.
Hạ Thiên vẫn luôn không bỏ xuống được, luôn mang theo chút cảnh giác đối với Hạ Minh.

Hạ Thiên khiến Hạ Minh nhớ tới một con mèo hoang mình nhặt được khi còn nhỏ, nuôi thật lâu, cũng không nuôi quen, cuối cùng mèo hoang lại đi hoang.
Hạ Minh đột nhiên có chút lo lắng, liệu Hạ Thiên có giống con mèo hoang nuôi mãi không thân kia hay không?
Nhưng nghĩ lại, hắn có kiên nhẫn, cũng có tình thương, Hạ Thiên cũng sẽ không giống như động vật.
Đến sau Hạ Minh lại phát hiện, Hạ Thiên thế nhưng còn giấu đồ ăn.
Là hắn vô tình phát hiện trong lúc quét dọn vệ sinh, có một hộp cơm giấu dưới gầm giường của Hạ Thiên, hộp cơm đựng cơm thừa buổi sáng.

Hạ Minh cảm thấy không thể hiểu được.
Hắn cho rằng Hạ Thiên là sức ăn ít, mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một bát.

Nhìn thấy hộp cơm này mới ý thức được, Hạ Thiên không phải sức ăn ít, cậu là không dám ăn nhiều.
Hạ Minh lúng túng, hắn là thật sự không biết phải giáo dục đứa nhỏ thế nào, sau khi đưa Hạ Thiên về nhà, hắn mới phát hiện, dưỡng một đứa bé không phải dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn là cầm hộp cơm đi hỏi Hạ Thiên.

Hạ Thiên đang ngồi trên sô pha xem show, khó được lúc cười vài tiếng.

Sau khi liếc thấy hộp cơm trong tay Hạ Minh, tiếng cười liền biến mất.


Khuôn mặt nhỏ của Hạ Thiên đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, biểu hiện vô cùng luống cuống.
Hạ Minh mau nói câu, “Không có việc gì nha, tôi không mắng cậu.” Hạ Thiên hít vào một hơi, nhịn nước mắt.
Hạ Minh đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Thiên, ôm Hạ Thiên vào trong ngực mình.

Hạ Thiên gần như là ôm lấy mình theo bản năng, tay chắn đằng trước, Hạ Minh giật mình, hắn đột nhiên cảm thấy cần phải dẫn Hạ Thiên đi gặp bác sĩ tâm lý.
“Tôi chỉ là nói cho cậu, hiện tại đây là nhà cậu, cậu muốn làm gì liền làm cái đó, không cần sợ.

Về sau ăn cơm cũng phải ăn cho ngon, cậu đều gầy thành cái dạng gì rồi.”
Ánh mắt Hạ Thiên nhìn về phía Hạ Minh tràn đầy không thể tin, giống như đang ngồi trước mặt cậu chính là một Bồ Tát sống.
Hạ Minh nói thì nói, nhưng lần sau ăn cơm, Hạ Thiên vẫn chỉ ăn một bát liền rời bàn.
Hạ Minh không có cách nào, buộc Hạ Thiên ăn hai bát.
Hạ Thiên luôn giành rửa bát mỗi khi ăn xong, Hạ Minh cũng không muốn để Hạ Thiên làm việc, không qua mấy ngày liền mua một máy rửa bát về.

Nhưng Hạ Thiên nhìn thấy máy rửa bát xong thì suýt nữa khóc ra.
Hạ Minh cũng phải tốn thật lâu mới hiểu được, Hạ Thiên tích cực làm việc nhà như vậy, có thể là sợ Hạ Minh cảm thấy cậu vô dụng, dưỡng một trói buộc.

Hạ Minh thở dài nhìn Hạ Thiên, ngày hôm sau đưa máy rửa bát cho đồng nghiệp..