Hạ Thiên Đích Phong - Gió Mùa Hè

Chương 3: 满座衣冠无相忆 (Khách đầy sao chẳng nhớ một ai)




Khi nhận được tin nhắn của Lục Trạch, Giang Di tay đang cầm bút đặt trên trang giấy trắng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Nhìn di động hiện lên hai chữ “Lục Trạch”, cậu sửng sốt trong giây lát rồi lắc đầu, gõ tin nhắn trả lời.

“Cũng vui”.

Thật ra, cậu muốn trả lời nhiều hơn một chút. Muốn hỏi người kia đang làm gì, ở nơi ấy thời tiết ra sao, có phải là khác với Hà Bắc sương mù lượn lờ quấn quýt hay không, cậu đang mặc sức tưởng tượng ra khung cảnh trời xanh mây trắng. Cậu muốn hỏi người kia giờ này đã có người trong lòng hay chưa, có hay chăng ý định yêu đương, cậu muốn biết nhiều một chút, nhiều hơn chút nữa, muốn biết tất cả về người kia. Thế nhưng cậu sợ, sợ đánh chữ rồi sẽ không ngừng lại được, làm người kia phát hiện ra mình thiếu tự nhiên và… Và có cả nỗi sợ hãi…

Trong khi cậu còn đang đắm chìm trong do dự, Lục Trạch đã nhanh chóng trả lời.

“Giang Di, cậu đang làm gì thế?”

Giang Di cứ nhìn chằm chằm di động thật lâu, gõ rồi lại xóa, cuối cùng vẫn cứ buông điện thoại xuống, kệ thôi.

Sao ngoài cửa sổ lấp lánh như ngọc, ánh trăng như nước. Giang Di nhìn, cảm thấy bình tâm trở lại.

Tôi đang làm gì ư?

Tôi đang nhớ cậu.