Ngày ấy sinh nhật Hà Tất, Cố Tuyên Duy không ở nhà. Một mình y ở nhà làm bánh ngọt chờ Cố Tuyên Duy, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra vào sinh nhật Cố Tuyên Duy năm ấy.
Lúc Cố Tuyên Duy trở về cũng không coi là muộn, vừa vào nhà đã theo lệ thường hô to. “Hà Tất?”
Hà Tất chạy ra, trực tiếp nhào đến hôn hắn một cái.
“Dừng lại dừng lại, có chuyện nghiêm túc!” Cố Tuyên Duy hôn lại một cái, để cho hà tất đứng vững.
“Chuyện gì a?”
Cố Tuyên Duy cười đến là bỉ ổi, đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy ra một cái hộp nhỏ, vừa mở ra thì chẳng phải là nhẫn kim cương quý giá gì, mà là một cái nhẫn giấy được gấp từ tờ một trăm tệ.
Hà Tất cảm thấy đau đầu, y biết ngay là không nên ôm hy vọng gì ở Cố Tuyên Duy hết.
“Bà xã, mẹ anh nói hai chúng ta có thể kết hôn. Mấy hôm trước anh đi mua nhẫn, là hàng đặt thiết kế riêng, kết quả là nhầm ngày, đến ngày mai mới có thể lấy được. Cái này cưng dùng tạm thời đi, ngày mai chúng ta đổi cái đắt tiền nha!”