Cố Tuyên Duy tên này đúng là có bệnh rồi, hắn ôm Hà Tất theo kiểu ôm công chúa đi WC, sau đó lại ôm Hà Tất như ôm trẻ nhỏ để cho y đi tiểu.
Có thể tè được mới là lạ, Hà Tất xấu hổ muốn chết thêm vạn lần.
“Anh buông tôi ra, sau đó ra ngoài”. Hà Tất có điểm sợ hãi, nhỡ đâu Cố Tuyên Duy run tay, đem mình thả trôi xuống bồn cầu thì vui rồi.
“Không sao, tôi không chê cậu, cậu cứ đi đi”.
Hà Tất tè, tè xong lại càng muốn chết. Y cảm thấy tam quan nhân sinh của mình thực sự đã bị ông chủ đánh cho tan tác hết rồi.
Giải quyết nhu cầu xong, hai người cùng nhau tắm.
Thật ra Hà Tất đã cự tuyệt, nhưng Cố Tuyên Duy lại bày ra vẻ mặt uỷ khuất. “Tắm cùng với tôi mà cậu không nguyện ý như vậy sao? Rõ ràng cậu còn ngủ với tôi rồi cơ mà”.
Hà Tất rất muốn đạp hắn, rốt cuộc là ai ngủ với ai hả! Nhưng mà không đạp được, bởi vì mông y đau, cả người đều đau, không nhấc chân lên được.