Lúc Cố Tuyên Duy về nhà, Hà Tất đang nấu cơm, sắc mặt quỷ dị.
“Cậu ăn nhầm thuốc chuột à?” Hắn đến nhìn, thuận tiện đá mông Hà Tất một cái.
Hà Tất bị hắn đá, tí nữa thì úp mặt vào trong chảo, thế là cũng chẳng thèm quan tâm có bị đuổi việc hay không, quay đầu mắng ông chủ. “Cố Tuyên Duy đồ thần kinh nhà anh! Mặt ông đây tí thì bị huỷ rồi!”
Cố Tuyên Duy nhún nhún vai. “Dù sao cậu cũng không cần dựa vào gương mặt để kiếm cơm, có bị huỷ cũng không sao”.
Bỏ lại một câu thiếu đòn như vậy, Cố Tuyên Duy lượn đi thay quần áo.
Hà Tất muốn phát hoả, nhưng lại nghĩ lời Cố Tuyên Duy nói cũng không phải không có đạo lý….
“Cố Tuyên Duy! Anh mẹ nó về sau đừng có gọi bậy ‘bảo bối’! Ai là bảo bối nhà anh!” Hà Tất vẫn rống giận một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Cố Tuyên Duy nghe thấy, bĩu môi, không thèm để ý.
Làm xong cơm, Hà Tất chờ ông chủ đến ăn.
Cố Tuyên Duy từ trên lầu đi xuống, thấy trên đầu Hà Tất mọc lên một tia ngốc ngốc, liền cười đến đặc biệt soái.